Hối hận vì đã không đủ can đảm làm mẹ đơn thân!
Mình không xinh nhưng nhanh nhẹn, có tài, có khả năng thu hút người khác và luôn được bạn bè, đồng nghiệp nể phục. Mình có công việc và có thu nhập có thể nuôi sống chính bản thân mình và nuôi sống cả con mình.
Mình đã sợ vô cùng miệng lưỡi cay độc của người đời đối với người con gái “không chồng mà chửa”, chính vì thế mình quyết định lấy chồng.
Mình nghĩ mình có đủ điều kiện về vật chất để làm người mẹ đơn thân. Nhưng mình lại mềm yếu và không vượt qua được dư luận để chấp nhận một mình nuôi con không chồng. Mình đã sợ vô cùng miệng lưỡi cay độc của người đời đối với người con gái “không chồng mà chửa”, chính vì thế mình quyết định lấy chồng.
Lấy người mình yêu, là bố đứa bé, nhưng tiếc thay anh ấy không yêu mình. Mình đã biết điều này từ rất lâu nhưng vì tình yêu nên mình mù quáng. Lấy nhau rồi mình mới thấm thía cái khổ.
Cái khổ thứ nhất là chồng mình không có công việc, chỉ ở nhà ăn chơi, nhà anh lại nghèo, làm nông nghiệp nhưng anh không bao giờ giúp gia đình bất cứ công việc gì. Mình đi làm xa, một mình bụng mang dạ chửa, không được chồng chu cấp đồng nào, tự nuôi mình và đứa con trong bụng bằng lương.
Anh ấy coi việc cưới mình chỉ là cái nợ, là trách nhiệm phải trả cho xong, chứ không hề yêu thương hay tôn trọng mình. Mình mang thai, anh công khai đi lại với người yêu cũ.
Mình đi làm xa, người yêu cũ lại ngay gần nhà nên họ rất tiện gặp nhau. Chồng mình lại là loại đàn ông trơ trẽn đã không làm ra đồng tiền nhưng luôn lên mặt với vợ. Nếu mình có trót kêu ca thì anh ta bảo “Cô tự nguyện lấy tôi chứ tôi có ép buộc gì cô đâu mà cô kêu khổ”. Bộ mặt thật của chồng mình ngày càng lộ ra. Nhưng vì giữ sĩ diện, giữ bố cho con mà mình nhắm mắt đưa chân vào cuộc sống mà ngay từ đầu mình đã biết sẽ khổ.
Sinh con ra, mình phải lên nhờ nhà ngoại, chồng không thèm đoái hoài. Ở với mình được 10 ngày thì anh về thẳng nhà nội, mặc kệ mình xoay xở. Gia đình nhà nội không khá hơn nhà ngoại nên chồng mình lúc nào cũng chì chiết mình, cho là mình khinh nhà nội nghèo.
Video đang HOT
Con được 4 tháng, mình phải đi làm. Mình bảo chồng lên cơ quan ở tập thể trông con cho mình nhưng anh không chịu. Nhà chồng mình cũng không ai cho đi. Họ phản đối vì cho rằng chồng mình lên đó là ăn bám vợ, dù thực tế chính là như vậy.
Thế là mình đành thuê người trông con, trong khi chồng thì ở nhà ăn chơi và đi bồ bịch. Con được 6 tháng vì không thể thuê người nữa nên mình đành cai sữa bé cho về nhà nội. Tưởng có con thì chồng sẽ chăm con mà ít đi chơi. Nhưng không, chồng mình đi chơi và để mặc con cho mẹ chồng. Bà thương cháu nhưng kiệt xỉ và chăm cháu không khoa học nên con bé bị suy dinh dưỡng. Cuối tuần về nhà, mình cứ nhìn thấy con là xót ruột.
Cực chẳng đã, vì xót con nên khi con được 1 tuổi mình xin chuyển công tác về gần nhà chồng. Thế là bắt đầu những ngày cay cực, tiền lương chia năm sẻ bảy cho chồng và gia đình chồng, phải chịu đựng sự khinh miệt của nhà chồng (vì có chửa trước nên không được đối xử công bằng như những cô con dâu khác).
Chồng mình thì chứng nào tật ấy, không coi vợ ra gì, vợ ốm, con ốm không một lời hỏi thăm. Anh không bao giờ chăm sóc, cứ dính lấy bồ cũ. Con bé ấy nhà gần nhà mình, nó cũng trơ trẽn, không biết xấu hổ, cứ bám lấy chồng mình.
Hàng xóm ác khẩu còn nói là “Nó có yêu con vợ nó đâu, chẳng qua là có bầu ép nó cưới. Nó không bỏ là may lắm rồi”. Vậy đấy, thiên hạ ác mồm mình không chấp. Nhưng bố mẹ chồng mình thì gia trưởng và không thông cảm cho con dâu, hay chấp nhặt.
Mình đang hối hận vì đã không đủ can đảm làm mẹ đơn thân!
Chồng mình không bao giờ phải ra đồng, mình thì là con gái thành phố, chưa làm ruộng bao giờ lại phải ra đồng cắm mặt xuống đất. Ngay cả những việc từ nhỏ nhất tới lớn nhất mình đều phải làm. Nhờ chồng, chồng không làm mà còn bị bố mẹ chồng chửi. Chồng không làm ra tiền nhưng nếu có ý nói gì chồng thì bố mẹ chồng cũng bênh chồng và cho mình một bài chửi ngay.
Lấy chồng 2 năm, về nhà chồng ở 1 năm mà mình già đi cả chục tuổi. Mình phải nuốt nước mắt trong lòng vì con. Mà con mình cũng chịu ăn uống kham khổ. Lẽ ra với thu nhập ấy, hai mẹ con thì thừa chi tiêu, nhưng chia năm sẻ bảy cho nhà chồng thì mình phải cắt giảm cả những chi phí của hai mẹ con. Không đưa tiền thì bị chửi, ăn cơm cứ nước mắt lưng tròng.
Mình hận mình vô cùng, đúng là “chồng là cái nợ”. Khi mình đang ngồi viết dòng này, chồng mình cũng đang đi uống rượu (hay đi với người yêu cũ) mình không rõ, nhưng chẳng nói với mình là đi đâu.
Mình vẫn hối hận và không bao giờ từ bỏ được ý nghĩ thay đổi cuộc sống. Giá như mình làm mẹ đơn thân thì cả mình và con mình đều không phải khổ. Đâu phải cứ cố lấy chồng đế hợp lí hóa cái bụng mà phải cực nhục như mình.
Theo VNE
Người đàn bà cười
Mọi người cố nhịn cười còn thị lại phấn khởi cười suốt. Lần đầu tiên thị cười "thoải mái" như thế vì có hàm răng mới. Hơn nữa đây lại là ngày mà gần 40 năm qua thị chờ đợi: Ngày thị lấy chồng.
Cả làng được phen choáng váng khi thị trở về sau chuyến lên thủ đô thay hàm răng mới. Mọi người vốn đã quen với hàm răng vổ của thị bao nhiêu năm qua. Chẳng hiểu sao 4 chị em của thị đều xinh xắn, dễ thương, duy chỉ có thị không chỉ "tươi quá quy định" mà đường nét góc cạnh chả thứ gì hòa hợp. Có lẽ cũng bởi thế mà gần bước sang tuổi 40 thị vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
Ngày thị còn trẻ, bạn bè thường trêu "Sau mày tính hôn người yêu thế nào?". Thị đáp chẳng cần đắn đo: "Không hôn trực tiếp thì hôn gió, chả sao". Khổ một nỗi, bao nhiêu năm qua đến cả một nụ hôn gió thị cũng chẳng kiếm được chàng trai nào muốn nhận.
Trời sinh thị "tươi tắn" nên lúc nào thị cũng cười. Thị ý thức được "vẻ đẹp" của mình. Thị có cái ham muốn hừng hực của một người đàn bà ế. Nhưng lại có cái kiêu kì, khinh khỉnh của một người đàn bà có học. Nhiều gã trai làng cho rằng thị xấu giờ có thằng sờ tới là mừng lắm nên giở trò sàm sỡ, bờm xơm, cợt nhả. Thị lớn tiếng quạc lại không chút nể nang:
- "Đồ vô văn hóa, tưởng chị đây thèm cái loại người như mày hả! Mày còn lâu mới xứng được với chị, chị chả thiết".
Mọi người thấy thế cười nghiêng ngả. Người cười tên bị làm cho bẽ mặt, người cười sự hống hách của thị. Thị chả quan tâm. Thị vẫn tuyên bố "Không tìm được người xứng đáng, thà ở vậy còn hơn".
Ở thị, người ta thấy một lòng yêu sống bản năng, không lo sợ trước cuộc đời, không âu sầu oán trách số phận. Thị chấp nhận cuộc đời và đón nhận mọi thứ trong lạc quan. Thị ham học hỏi, hiểu biết khá nhiều và là người có tấm lòng chân thật. Ẩn sau cái vẻ bề ngoài "hâm hâm" và xấu của thị là cả một tâm hồn đẹp mà nếu ai đó không dành thời gian để hiểu sẽ khó mà nhận ra. Thị cầm tiền đi chợ nhưng nếu giữa đường gặp ăn xin là thị cho hết với lí lẽ:
- "Nếu người ta là ăn xin thật, mình không cho thì thật tàn nhẫn. Còn nếu người ta là ăn xin giả thì việc chường mặt đi xin cũng là đáng thương rồi. Coi như xem kịch trả tiền".
Thị tốt một cách kì lạ. Bất kì người nào trong làng, thân hay quen sơ sơ thậm chí chả biết tuổi tên, gặp việc gì cần giúp đỡ là thị giúp. Nhiều bữa giúp người ta xong, mệt người còn mất của, nhưng thị vẫn thấy vui. Thị bảo "Miễn mình vui, người ta vui là được. Đời sống được bao lâu, thấy vui thì làm".
Rồi thị gặp anh. Anh góa bụa, vợ mất sớm. Thị gặp anh ở chùa, trong ngày rằm. Thị vẫn lên chùa thường xuyên để giúp chùa quét dọn sân vườn. Hỏi thăm biết anh lên chùa để thắp nén hương cầu khẩn cho người vợ quá cố, thị rưng rưng xúc động. Gần một năm qua đi, thị và anh gặp nhau đều đặn vào mỗi ngày rằm, mồng một. Hơn một năm sau anh mới ngỏ ý đón thị về sống cùng một nhà, vui lúc về già cho đỡ cô quạnh. Thị chẳng đắn đo, đồng ý luôn. Còn bảo: "Thấy anh tốt bụng, hiền lành hợp với yêu cầu của em nên em đồng ý".
Thế là thị cưới trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Chưa hết, thị còn "hào phóng" chi một khoản tiền dành dụm được đi thẩm mĩ viện, thay toàn bộ hàm răng "quá khổ" của mình. Hỏi lí do thì thị bảo: "Gặp được người đàn ông tốt, yêu mình nên muốn được hôn thật chứ không hôn gió". Ai cũng phải cười ra nước mắt trước cái căn nguyên "thật như đùa" của thị.
Thị nhận lời anh vì anh là người đàn ông chừng mực, không vồ vập, cũng không nhìn vào cái vẻ bề ngoài của thị mà đánh giá. Anh "cố tìm mà hiểu" cái bản chất tốt đẹp trong thị. Thị không ham hố giàu sang, tiền bạc, thị chỉ cần có một mái ấm, một người chồng để mình yêu thương, một đứa con để hi vọng, một tổ ấm để sớm tối quây quần. Tất cả những cái đó thị gọi là hạnh phúc. Với thị mọi sự phù phiếm xa hoa, mọi cám dỗ vật chất chẳng nghĩa lí gì. Còn anh yêu thị có lẽ cũng vì thấy được cái lòng tốt nguyên thủy của thị, không tính toán, suy bì thiệt hơn, làm mọi việc đơn giản chỉ vì "Thấy cần phải làm thôi".
Ngày cưới, thị cười suốt. Trông thị xinh đáo để. Thi thoảng thị không ngần ngại đặt một cái hôn lên má chồng rồi cười tít mắt. Có ai đó nói bâng quơ trong đám cưới: "Nhìn họ thấy cuộc đời thật hiền".
Theo VNE
Gặp lại Anh là mối tình thứ mấy tôi không nhớ, nhưng chắc chắn là mối tình sâu đậm nhất trong số những mối tình đã đi qua đời tôi. Tôi và anh gặp lại nhau trong một chiều thu Hà Nội se lạnh, không mưa. Anh cùng tôi lãng đãng khu phố cổ khi mặt trời nghiêng bóng, ăn kem Tràng Tiền giữa trời...