Hội chứng phụ nữ sợ lấy chồng
Hội chứng sợ hôn nhân dần dần đã trở thành một “ căn bệnh truyền nhiễm” đang lây lan một cách chóng mặt trong giới phụ nữ.
M. tốt nghiệp ĐH ngành kinh tế loại xuất sắc và sau đó được một công ty nước ngoài mời làm trưởng phòng marketing với mức lương “như mơ”. M. bao nhiêu năm chỉ biết đèn sách, giờ đi làm thì chỉ biết có công việc. Khác hoàn toàn với tất cả bạn bè, sau khi có công việc ổn định người ta thường nghĩ đến chuyện hôn nhân. Nhưng M. thì khác, cô ấy thật sự thấy sợ. Nỗi khiếp sợ của cô lớn đến mức trong gia đình chỉ cần có ai nhắc đến hai từ “cưới xin” thì y như rằng sẽ phải hứng chịu một trận lôi đình của cô ấy.
M. chia sẻ một cách thật tình là cô ấy chẳng sợ yêu đương gì hết. Nhưng chỉ cần yêu mà không tiến đến hôn nhân thì cô ấy mới chấp nhận yêu. Cô ấy cho rằng bản thân mình không thích hợp với cuộc sống ràng buộc của hôn nhân. Đó là còn chưa kể đến khi có con, những thứ để lo lắng sẽ tăng đều theo cấp số nhân. Dẫu biết rằng cuộc sống hiện đại, vợ chồng trở nên bình đằng hơn rất nhiều nên hoàn toàn có thể san sẻ cho nhau những công việc nhà. Nhưng cô bạn tôi lại bảo rằng những thứ đó thực tế chỉ có trên lý thuyết mà thôi. Không tin cứ cưới thử đi rồi biết. Ngoài ra, cô bạn tôi còn tin rằng kêt hôn là sự đóng góp quá lớn mà chẳng được đên đáp là bao.
Nguyên nhân đầu tiên của “căn bệnh” có thể kể đến là do sợ phải gánh vác trách nhiệm trong cuộc sống hôn nhân. Đối với những phụ nữ sống trong xã hội hiện đại, quan niệm về hôn nhân có nghĩa là bạn đã xác lặp một mối quan hệ có ràng buộc với một người khác. Tức là từ nay, bạn sẽ phải giữ vai trò là người vợ, người chịu trách nhiệm gần như là chính trong gia đình. Và điều đó đồng nghĩa với việc bạn phải từ bỏ, hy sinh rất nhiều thứ thuộc về “chủ nghĩa cá nhân” để vun vén cho một hạnh phúc khác. Gần như đấy là điều mà phụ nữ cảm thấy phải “khiếp sợ” nếu chẳng may phải đối mặt với nó.
Hôn nhân thường “giết chết” tình yêu
Ngoài ra, nỗi lo lắng hôn nhân sẽ “giết chết” tình yêu mà cả hai đã cố gắng vun đắp, gầy dựng cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến hội chứng sợ hôn nhân. Mà những nguyên nhân “giết chết” tình yêu thì nhiều vô vàn. Nào là áp lực từ cơm, áo, gạo tiền. Rồi đến áp lực trong xã hội. Sau cùng là tình yêu rồi cũng ngày càng “chết dần chết mòn”. Còn hậu quả thì dĩ nhiên là mạnh ai nấy ngoại tình. Hoặc không thì một người ngoại tình, người còn lại thì hứng chịu mọi sự đau khổ.
Một cô bạn đã kể cho tôi nghe câu chuyện: “Chị tớ có ông người yêu, cả hai đã yêu nhau được 5 năm và sau đó quyết định tiến đến hôn nhân. Mọi thứ cho lễ cưới đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Thiệp mời cũng đã gửi đi khắp nơi. Ấy vậy mà không hiểu sao, gần sát ngày cưới, người yêu chị tớ đề nghị hủy bỏ tất cả vì chợt nhận ra giữa họ đã không còn tình yêu với nhau nữa. Nhưng bà chị tớ vẫn một mực đòi cưới, dọa chết, dọa giết đủ các kiểu. Đám cưới vẫn diễn ra nhưng dự định. Họ trở thành vợ chồng trên danh nghĩ, còn tình yêu thì đã “chết” từ lâu.”
Cũng vì thế mà cô bạn đó cũng đâm ra sợ hôn nhân. Cô ấy cho rằng có thể mình sẽ không đến nỗi bi kịch. Nhưng sau khi kết hôn, mọi cảm xúc sẽ dần trở nên nhạt nhẽo là điều khó tránh khỏi. Tình yêu “chết” cũng là điều dễ hiểu. Vậy sao cứ phải cố chấp mà kết hôn? Liệu rằng kết hôn xong, số ngày hạnh phúc sẽ là bao nhiêu ngày?
Còn môt khi đã đi vào cuôc sông gia đình, thì cả hai vợ chông đêu phải tôn trọng ý kiên của nhau, đây cũng chính là nguyên nhân mà nhiêu người chỉ muôn dừng lại trong quãng thời gian tìm hiêu, mà không muôn kêt hôn. Có rât nhiêu người lây nhau không bao lâu đã li dị, cũng là vì sau khi đi vào cuôc sông gia đình, họ mới phát hiên, cuôc sông hôn nhân không phải môt mình mình không chê được.
Video đang HOT
Nguyên nhân đầu tiên của “căn bệnh” có thể kể đến là do sợ phải gánh vác trách nhiệm trong cuộc sống hôn nhân
Ám ảnh từ quá khứ
Tuổi thơ của N. (nhân viên PR có tiếng trong giới truyền thông) gắn liền với những trận đòn “sống dở chết dở”của bố. Cứ mỗi khi giữa bố và mẹ có “chiến tranh” thì bao nhiêu đồ đạc trong nhà đua nhau vỡ tan nát. Ngay cả mẹ của N. cũng phải thường xuyên chịu đòn roi từ chồng. Nhưng vì phụ nữ ngày ấy chỉ biết sống cam chịu, nên mẹ con N. sau mỗi lần như thế chỉ biết ôm nhau và khóc. Có lần, không chịu đựng nổi những cơn thịnh nộ đó, N. đã cắt tay để tự vận, nhưng may mắn là được cứu kịp thời nên N. mới giữ lại được tính mạng.
Lớn lên, N. ngày càng thấy ghê sợ cuộc sống hôn nhân. “Bệnh” của N. thậm chí còn chuyển sang sợ luôn cánh đàn ông vì những tổn thương tinh thần quá lớn. Cứ hễ thấy đàn ông là N. lại lo sợ và luôn tìm cách né tránh nói chuyện hay làm việc cùng.
Theo các chuyên gia cho biết đối với những người tuổi thơ đã phải chịu một vết thương tâm lý nặng nề, để lại dấu ấn sau đậm trong tim họ, nếu sau này khi đã trưởng thành họ không thoát khỏi được “bóng đen” của quá khứ thì phải cần đến sự trợ giúp của các chuyên gia.
Xã hội càng phát triển, phụ nữ càng sợ kết hôn
Những người sợ kêt hôn chủ yêu là thê hê 8X, phần lớn đều có chung một đặc điểm là thích tât cả mọi viêc đêu phải do chính mình làm chủ. Không chỉ vậy, xã hội càng phát triển, vai trò của người phụ nữ càng được khẳng định hơn. Vì thế, ngày càng có nhiều phụ nữ có công việc ổn định, thu nhập cao, hoàn toàn có thể tự lập về tài chính.
Còn môt khi đã đi vào cuôc sông gia đình, thì cả hai đêu phải đặt gia đình lên là ưu tiên hàng đầu. Tất tần tật mọi thứ trong gia đình đều phải thông qua ý kiến của nhau. Và đôi khi những áp lực từ nhiều phía cũng thường là nguyên nhân dẫn đến những xung đột trong gia đình. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao mà nhiêu người chỉ muôn dừng lại trong quãng thời gian tìm hiêu, mà không muôn kêt hôn. Có rât nhiêu người lây nhau không bao lâu đã li dị, cũng là vì sau khi đi vào cuôc sông gia đình, họ mới phát hiên, cuôc sông hôn nhân không phải tự môt mình không chê được.
Theo afamily
Sợ cưới vì anh quá... "mồng tơi"
Anh ấy học kém, nhà lại nghèo trong khi em xinh đẹp, đã có công ăn việc làm ổn định...
Em cần chị tư vấn giúp em chuyện tình cảm, giờ thực sự em thấy rất bối rối và không biết nên quyết định thế nào.
Em đã ra trường được 1 năm, hiện đang làm cho một công ty và có thu nhập khá tốt so với những bạn đồng trang lứa mới ra trường. Em đang học lên Cao học vì muốn hoàn thiện bằng cấp trước khi lấy chồng.
Xét về ngoại hình, em khá xinh xắn và được nhiều người để ý trong công sở cũng như những mối quan hệ bên ngoài. Đối với gia đình mình, em đều cố gắng nỗ lực chi tiêu tiết kiệm để có thể gửi tiền cho bố mẹ dù bố mẹ em không hề khó khăn, nhưng em nghĩ mình có thể giúp đỡ bố mẹ được gì trước khi lấy chồng là tốt nhất.
Về mọi mặt, em đều thấy mình là người khá ổn, thông minh và sắc sảo, những người quen biết em đều nghĩ em chưa có người yêu và đang kén chọn một đối tượng hoàn hảo để làm chồng.
Tuy nhiên thực tế em có một mối tình khá sâu đậm với một người gần 3 năm từ thời Đại học. Bọn em quen nhau tình cờ và nhanh chóng yêu nhau. Anh ấy là người sống tình cảm, rất chiều chuộng và chăm sóc em dù em thường xuyên gây gổ và quá quắt với anh ấy. Tình yêu cứ lớn lên từng ngày, bọn em cũng đi quá giới hạn và cả 2 đứa đều có ý thức trách nhiệm với việc mình đã làm.
Gia đình anh ấy rất nghèo và khó khăn, những ngày sinh viên em và anh ấy đều rất vất vả để đủ tiền chi tiêu dù bố mẹ em chu cấp đầy đủ và bản thân em còn đi gia sư kiếm thêm tiền bởi vì giúp đỡ anh ấy và các khoản chi tiêu cho một đôi yêu nhau tương đối tốn kém. Anh ấy không đi làm thêm gì cả, rất thụ động và hay bị người khác lợi dụng do tính cách hiền lành, ngoài ra còn rất tự ti vì hoàn cảnh gia đình nên đôi lúc vì chuyện tiền nong bọn em to tiếng với nhau.
Thời gian đầu chúng em vô cùng hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Nhưng tất cả những điều ấy em đều có thể chấp nhận, dù đôi lúc nhìn bạn bè được người yêu chu cấp tiền hoặc mua sắm này nọ em cũng chạnh lòng, tuy nhiên người yêu em lại rất quan tâm chiều chuộng, và không ngại khó khăn bất cứ việc gì vì em nên em cũng thấy an ủi phần nào. Thực sự chưa bao giờ em nghi ngờ tình cảm của 2 đứa và cũng biết rất rõ 2 đứa không thể nào rời xa nhau được. Bọn em có cãi nhau nhiều và cũng đã nói lời chia tay với nhau nhưng chỉ 1,2 hôm là lại làm lành và tình cảm càng sâu đậm hơn.
Thời điểm ấy, em nghĩ anh ấy ra trường sau em 1 năm, nhà anh ấy tuy nghèo nhưng chỉ cần cố gắng cả 2 đứa đều có thể gây dựng một tương lai hạnh phúc. Hơn nữa anh ấy và em đều là người đầu tiên của nhau nên cả 2 đứa đều rất trân trọng, thực lòng em không thể nghĩ mình có thể đến với người đàn ông nào khác như với anh ấy được.
Điều đáng buồn là Tết năm ngoái, khi em học năm cuối Đại học và về quê thực tập, qua một người bạn học cùng Đại học với anh ấy em mới phát hiện ra một sự thực: anh ấy đã bị tăng ca ngay từ năm đầu tiên và giờ phải học với khóa dưới, tức là 2 năm nữa nếu không có gì bất trắc anh ấy mới có thể ra trường. Bọn em quen nhau từ năm thứ 3 Đại học, nghĩa là ngay từ ngày đầu gặp nhau anh ấy đã nói dối em và trong suốt thời gian yêu nhau em cũng không hề hay biết.
Chuyện này gia đình anh ấy cũng không ai biết, dù nghèo nhưng cũng rất cố gắng chu cấp tiền cho anh ấy ăn học dù không đều. Em đã bị sốc khi biết sự thực này, vì cảm giác bị lừa dối và quan trọng nhất là em không thể chờ đợi anh ấy quá lâu như vậy. Em không biết anh ấy ra trường sẽ như thế nào trong khi em đã ổn định và tình yêu kéo dài như thế nếu không đến đâu người chịu thiệt thòi sẽ là em. Thời điểm ấy em không thể tâm sự với gia đình vì bố mẹ em vốn không hài lòng chuyện tình cảm của 2 đứa, nếu biết chắc chắn sẽ ngăn cấm.
Em đã nói chuyện với anh ấy và quyết định chia tay, anh ấy đã khóc và nói là biết trước nếu em biết chuyện này em sẽ rời xa anh ấy, cho nên anh ấy giấu em và cố gắng bù đắp cho em bằng tình cảm. Em đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều nhưng thực sự tình cảm quá sâu nặng nên em vẫn quyết định tiếp tục yêu.
Sau khi thực tập xong, em quay trở lại Hà Nội để tìm việc đồng thời chuẩn bị làm luận văn. Mặc dù chưa tốt nghiệp nhưng do thành tích học tập tốt và sự linh hoạt trong giao tiếp đã giúp em sau 2 tháng tìm việc đã có công việc như hiện tại, thực sự điều này rất bất ngờ với bản thân em và gia đình.
Và cũng từ khi em đi làm, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Gia đình anh ấy biết em đi làm thu nhập tốt nên càng lúc càng ít gửi tiền ra cho anh ấy, thành thử em gần như nuôi anh ấy hoàn toàn. Chưa kể bản thân anh ấy cũng phụ thuộc vào em, cũng không đi làm gì, cũng rất ít đi học, chỉ ở nhà chơi và ngủ. Suốt mấy tháng đầu đi làm em không để ra được đồng nào, thậm chí rất chật vật vì lo cho 2 đứa. Em rất chán và bực bội, nhiều lúc muốn chia tay nhưng chỉ 1, 2 hôm anh ấy nịnh lại đâu vào đấy.
Tình yêu đâu thể mài ra ăn được trong khi anh lười biếng (Ảnh minh họa)
Em nghĩ rất đơn giản là anh ấy còn đi học, quan trọng nhất là học cho tốt nhanh nhanh ra trường, rồi anh ấy sẽ kiếm ra tiền, lúc ấy công sức em bỏ ra bây giờ cũng không hoài phí. Vì thế dù đôi lúc cáu gắt anh ấy, em vẫn rất thương và không thể nào rời xa anh ấy được.
Vài tháng trước, gia đình anh ấy có biết chuyện học hành của anh ấy, nhưng bố mẹ và anh chị anh ấy lại biết là anh ấy bị đuổi học từ rất lâu rồi và hỏi em. Thực sự lúc ấy em hoàn toàn bối rối, em có bảo với chị gái anh ấy là anh ấy chỉ tăng ca 1 năm thôi, anh ấy vẫn đi học đều mà, tuy nhiên chị ấy nói với em là anh ấy bị đuổi rồi, và khuyên em có nhiều điều kiện tốt như vậy thì nên tìm một người khác tốt hơn, đừng dấn thân mình vào người không ra gì như vậy. Em đã khóc rất nhiều, hỏi anh ấy anh ấy vẫn bảo anh ấy vẫn đi học, chỉ ra muộn 1 năm thôi.
Thực sự em không có bất kỳ cách nào để tìm hiểu thông tin do em không quen bất kỳ bạn Đại học nào của anh ấy, cho nên em lại tin anh ấy. Kể từ khi gia đình anh ấy biết chuyện như vậy hoàn toàn cắt viện trợ và mặc cho anh ấy sống thế nào thì ra. Trước đây bọn em dù đã có quan hệ với nhau nhưng vẫn ở 2 phòng tách biệt, chỉ ở gần để tiện việc ăn chung, nhưng sau việc đó 2 đứa em chuyển về sống cùng nhau.
Anh ấy cũng ko thể nào như trước, em bắt anh ấy phải đi làm dù tiền lương chỉ đủ tiền nhà thôi cũng được để giảm bớt gánh nặng cho em. Anh ấy bắt đầu đi làm ở quán cafe và cũng chỉ hỗ trợ em được đúng khoản tiền phòng, tuy nhiên từ lúc ấy em không hề thấy anh ấy đi học nữa. Bây giờ mối quan hệ của bọn em dù ở cùng với nhau nhưng hết sức nhàm chán, em cũng xấu hổ không dám giới thiệu anh ấy với đồng nghiệp nên ai cũng nghĩ em chưa có người yêu và cũng có người theo đuổi, không hiểu sao em cũng không có cảm tình với ai dù em biết họ hơn anh ấy về mọi mặt.
Em rất bối rối, nếu cứ duy trì mối quan hệ này chắc chắn người chịu thiệt thòi sẽ là em, hơn nữa em là người thông minh, sắc sảo, lại đang học lên Thạc sĩ, tương lai mở rộng, nếu quả thực anh ấy đã bị đuổi học, chỉ phục vụ ở quán cafe thì thực sự rất khó chấp nhận. Chưa kể về tính cách, anh ấy nhu nhược, thiếu quyết đoán và thiếu chủ động trong mọi việc nên hầu như mọi việc chung của 2 đứa em cũng phải ra quyết định. Thực sự em rất ái ngại cho bản thân mình, mẹ em dù không biết chuyện của anh ấy cũng khuyên em nên dừng lại vì gia đình anh ấy rất chợ búa và nghèo, không thể nào giúp đỡ gì được cho 2 đứa nếu đến với nhau.
Em không cắt nghĩa được tình cảm của em hiện tại là yêu hay thương hại, cũng rất bối rối không biết nên quyết định thế nào. Chị cho em lời khuyên nhé. Em cảm ơn chị.
Theo Bưu Điện Việt Nam