Hoảng loạn chạy trốn khi phát hiện bí mật trong túi áo chồng
Rồi một ngày khi tôi dọn tủ đồ của anh ta, nhớ lại chiếc áo khoác hôm qua anh ta vừa mặc, tôi mang đi giặt thì phát hiện trong túi anh ta có hai chiếc ba.o ca.o s.u.
Tôi gặp Hiếu khi anh ta đã có một vợ và một con trai kháu khỉnh, khi biết anh có gia đình tôi đã từ bỏ ý định cưa cẩm dù rất thích mẫu người như anh ta. Nào ngờ, anh ta vẫn chủ động bám riết lấy tôi, thậm chí còn nói rằng anh ta đã sống ly thân với vợ hơn cả một năm nay. Điều đó càng có cơ sở hơn khi anh ta đưa cho tôi đọc cuộc hội thoại giữa anh ta và vợ.
Vì tin tưởng người đàn ông đó mà tôi vẫn quyết định qua lại, thậm chí là dọn về sống chung sau hai tháng tán tỉnh nhau. Tôi dại khờ nông nổi tới mức lấy hết tiề.n bố mẹ gửi cho để lo cho cuộc sống của hai đứa. Nhưng rồi từ ngày tôi ra trường đi làm, bố mẹ cắt viện trợ tôi mới thấm thía thế nào là cái kiếp vợ hờ, và bộ mặt thật của anh ta dần hiện rõ qua từng ngày chung sống cùng nhau.
Trái ngược với vẻ bề ngoài điển trai là một tính cách luộm thuộm, sống thiếu nề nếp. Thậm chí anh ta còn là kẻ ki bo kiệt sỉ tới mức đáng khinh. Trước đây khi tôi còn rủng rỉnh, mỗi bữa ăn tôi có thể chi vài ba trăm, thậm chí là tiề.n triệu. Nhưng từ ngày sống cùng anh ta, tôi thất nghiệp anh ta chỉ đưa tôi vỏn vẹn 100 nghìn đi chợ mua đồ ăn cho cả ngày. Khi tôi nói anh ta bĩu môi “Mình ăn thế thôi, anh trả tiề.n thuê nhà rồi còn gì, mà em có đi đâu mà tiêu lắm”.
Chưa kể đi làm về anh ta chỉ nằm dài xem ti vi, quần áo, tất bẩn vứt khắp nhà. Tôi cứ như là ô sin phục vụ cho anh ta vậy. Khi tôi kêu la nhờ anh ta giúp anh ta lại nói tôi chỉ ở nhà thì cố mà làm cho xong việc “lúc nào em đi làm thì hãy gọi anh giúp việc nhà”. To tiếng là thế, nhưng cứ tối tối khi anh ta cần tôi, anh ta lại ngon ngọt nịnh bợ này nọ, tôi biết vậy nhưng vẫn im lặng chiều chuộng người đàn ông đó, về cơ bản tôi vẫn rất yêu anh ta.
Video đang HOT
Rồi một ngày khi tôi dọn tủ đồ của anh ta, nhớ lại chiếc áo khoác hôm qua anh ta vừa mặc, tôi toan bỏ vào máy giặt thì phát hiện có hai chiếc ba.o ca.o s.u. Một cái đã bóc vỏ, còn một cái nguyên vẹn, nhưng nó hoàn toàn không cùng hãng với loại chúng tôi đang dùng. Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện anh ta lừa dối mình, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi bối rối không biết mình phải làm sao nữa.
Không chỉ vậy, tôi điên cuồng bới móc hết đống quần áo của anh ta và phát hiện trên một chiếc áo sơ mi cũng có một sợi tóc dài màu đỏ. Chắc hẳn nó là của cô nhân tình mà anh ta đang cặp kè. Hôm đó, tôi đã có cuộc nói chuyện nghiêm túc với anh ta, nhưng rồi tôi chỉ nhận được lời xin lỗi và nói rằng đó chỉ là giây phút qua đường của anh ta với người con gái đó.
Anh ta nói anh ta vẫn còn yêu tôi và mong tôi hãy tha thứ cho anh ta để tiến đến một mối quan hệ nghiêm túc hơn. Tôi đã tin là anh ta thật lòng với mình và quyết định tha thứ cho anh ta một lần, dù trái tim tôi đa.u đớ.n biết nhường nào. Để anh ta không co.i thườn.g mình tôi cũng chủ động đi tìm việc làm, và rồi tôi được nhận vào một công ty quảng cáo làm việc hành chính.
Hôm đó, tôi đã xin anh ta về quê hoàn thiện hồ sơ để nộp cho cơ quan mới. Nhưng rồi xong việc sớm tôi đã lên Hà Nội sớm hơn dự kiến. Và rồi tôi như chế.t lặng khi phát hiện anh ta dẫn gái về nhà hú hí, trong giây phút nhìn thấy cái “trai trên gái dưới” trái tim tôi đa.u đớ.n biết nhường nào. Hơn 20 tuổ.i đầu cái giá tôi phải trả là quá đắt, tôi thật sự mất hết niềm tin vào những người đàn ông đó.
Sau hôm đó, tôi đã rời khỏi căn nhà có gã chồng hờ đó và quyết định làm lại tất cả. Anh ta chẳng thèm gọi, nhắn tin thậm chí là hỏi tôi đang sống thế nào. Cứ thế ngày qua ngày, tôi chỉ mong được nghe từ anh ta một câu giải thích, nhưng có lẽ đó là một điều quá xa vời. Bởi với những gã đàn ông khốn nạn đó, họ đâu có yêu ai ngoài cái bản thân mình phải không mọi người?
Theo Người Đưa Tin
Có một nỗi buồn không tên
Cứ đêm đến, khi cái bóng tối dày đặc thế chỗ cho ánh sáng, thì nỗi buồn cũng như không hẹn mà ập tới, nó gặm nhấm và ăn mòn một phần nào đó trong tâm hồn người.
Người ta thường buồn vì những chuyện không đâu, chẳng đầu chẳng cuối. Hôm nay chia tay,buồn, hôm nay thấy cô bán hoa không bán, buồn, hôm nay thấy hoa phượng nở rộ trên cây, buồn, ngày mai lại thấy cánh phượng rụng rơi đầy sân, lại buồn. Nỗi buồn dường như là một món ăn tinh thần không thể thiếu, chỉ có điều người ta chọn cách nào để ăn nó thôi. Người ta thường vui và quên rất nhanh, nhưng lại ôm nỗi buồn từ năm này sang tháng khác, tuy là buồn nhưng nó luôn có một sức hút mãnh liệt nào đó vô hình khó cưỡng lại. Một câu chuyện vui có thể cười một lần nhưng một câu chuyện buồn lại có thể khóc nhiều lần.
Nỗi buồn cũng đáng trân trọng...
Người ta lạ lắm, không thích nhìn người khác buồn, kiểu như một cách độc chiếm :" Chỉ có tôi mới được buồn mà thôi ". Vậy đấy, con người luôn ích kỉ, muôn đời là thế.
Tôi cũng ích kỉ giữ nỗi buồn như thế , tôi chẳng muốn ai chạm vào hay mang nó đi, hình như ở lâu với nó rồi, thấy quen, không chừng ngày nào không có còn thấy thiếu,thấy khó chịu. Mặc dù nỗi buồn đang mỗi ngày gặm nhấm, ăn mòn tâm hồn từng chút từng chút một, đang ngày càng đẩy ta ra khỏi vòng cộng đồng. Tâm hồn bị gặm nhấm và dường như cũng được nuôi dưỡng bằng nỗi buồn. Nói tôi yêu nỗi buồn của mình, nghe thật lạ, nhưng thật sự không thể sống mà không thiếu nỗi buồn.
Đôi lúc, người ta chọn sống để buồn.
Có người hỏi tôi,tại sao tôi cười nhiều thế? Chẳng phải tôi không biết buồn đâu, tôi buồn ghê gớm luôn ấy chứ. Nhưng tôi chẳng bộc lộ nó ra ngoài. Tôi sợ người khác chạm vào nỗi buồn của tôi, quan tâm nó rồi bỏ rơi nó, lúc đó nó sẽ to lớn hơn và tâm hồn tôi chẳng đủ để nuôi nó nữa, đáng sợ lắm. Con người ta sống đã cô đơn rồi, nếu nỗi buồn cũng bỏ ta mà đi thì ta sẽ cô đơn đến chế.t mất.
Đời người định trước ba phần vui bảy phần buồn. Đã làm người thì bắt buộc phải chấp nhận, Thượng Đế đã định thì cấm được kêu ca. Ai cũng có nỗi buồn của mình cả, chỉ là giống như nuôi con vậy, người nuôi con béo , người nuôi con gầy. Người buồn nhiều , người buồn ít, nhưng tuyệt nhiên không có chuyện không buồn.
Đừng nên tìm tới ai đó mà nói tôi buồn quá, trừ khi người ta thực sự có nhu cầu chia sẻ, còn nếu không chẳng giải quyết được gì đâu, chỉ buồn thêm thôi. Thật đấy..
Đôi khi lại nghĩ sao ghét nỗi buồn kinh khủng, muốn chạy trốn nó, muốn tống nó ra khỏi tâm hồn mình,mặc kệ nó. Nhưng rồi lại sợ,mình cần nỗi buồn chữ nỗi buồn có cần mình đâu. Bản thân như con cá bị nấu chín còn đòi thêm gia vị, buồn cười lắm. Thế giới thì rộng, đuổi nỗi buồn đi rồi mình ở với ai. Nên cứ mặc kệ, bám vào nỗi buồn mà sống.
Đời đang trôi, tôi còn buồn tức là tôi đang sống.
Theo Phunutoday
Muốn trốn khỏi người đã lấp đầy trái tim tôi Không thể bên nhau, tôi chỉ mong cách xa để lòng yên bình. Vậy mà dù nói thế nào anh cũng xuất hiện sau vài tuần cố tránh mặt. Ảnh minh họa Tôi và bạn trai quen nhau được một thời gian nhưng gia đình anh cấm cản vì đã chọn cho anh một vị hôn thê phù hợp. Mặc dù thế nhưng...