Hiệp sĩ thời nay
Những việc làm lặng thầm của họ đáng để mỗi người trong chúng ta phải suy nghĩ về cách để làm việc thiện.
Trong số những tấm gương quần chúng tiêu biểu tham gia xây dựng giao thông và đảm bảo trật tự an toàn giao thông được quần chúng ghi nhận có người nay đã vượt xa tuổi… xưa nay hiếm. Cụ ông Nguyễn Thành Long (ở TP.Phủ Lý, tỉnh Hà Nam) đã ở tuổi 84. Từ hàng chục năm trước, ngày nào cụ cũng đi bộ hàng chục cây số để nhặt đinh, chống lại “đinh tặc”. Ngoài công việc nhặt đinh, cụ còn thu nhặt phế liệu để bảo vệ môi trường. Số tiền thu được từ bán phế liệu cụ dành để làm từ thiện.
Sinh năm 1927, cụ Nguyễn Văn Bảy được người dân xã Long Khánh, huyện Hồng Ngự, tỉnh Đồng Tháp thương mến gọi bằng ông Bảy vì rất nhiều năm nay mỗi khi ra đường thấy mặt đường đi ngang qua xã mình bị sụp lở, xuất hiện ổ gà thì ông lại vận động con cháu, họ hàng đóng góp tiền mua vật liệu về dặm vá. Việc ông Bảy làm đơn giản chỉ là vì thương cảnh bà con đi lại khó khăn, nhất là thương các cháu học sinh hàng ngày phải đi qua những đoạn đường xấu, trơn trượt. Anh Trần Minh Trung (SN 1984, ngụ ấp Phước Lộc, xã Tân Lộc, huyện Thốt Nốt, TP. Cần Thơ) gần năm năm nay đã rong ruổi đi… vá đường. Anh Trung ước mơ thành lập được một tổ từ thiện chuyên đi dặm vá đường, giữ an toàn cho người dân khi lưu thông.
Gần 40 năm cất nhà ở bên dòng sông Hậu, ông Dương Công To cũng trở thành hiệp sĩ trong lòng người dân vì đã góp phần cùng đồng nghiệp cứu trên 300 người bị tai nạn đường thủy và rất nhiều người tự tử. Ngoài việc cứu người, ông Dương Công To đã cùng nhân dân khống chế bắt hàng chục tên cướp đường sông.
Tuy hành nghề bán vé số nhưng anh Đỗ Văn Ái (ở Long An) cũng có sáng kiến làm việc thiện rất lạ lùng bằng cách chế ra một cây gậy trúc khá đặc biệt chuyên dùng để nhặt đinh. Hàng ngày, anh đạp xe đi bán vé số và luôn mang theo cây gậy trúc có gắn nam châm. Mỗi khi thấy đinh là anh lại thò cây gậy ra hút đinh rồi cho vào túi áo. Những ngày nhặt được nhiều đinh, anh tìm chai nhựa bỏ vô rồi đem về cho hàng xóm sử dụng đóng chuồng gà, chuồng vịt. Tương tự, anh Phạm Công Xuân (SN 1976, ngụ Bình Dương) cũng chế ra chiếc xe hút đinh để ngày ngày rong ruổi, hút đinh rơi vãi trên đường. Tại TPHCM, có người phụ nữ tên Nguyễn Thị Giới trở thành cứu tinh cho những vị khách đi đường chẳng may thủng lốp trong đêm khuya vắng vì suốt 35 năm cần mẫn ngồi vá xe ở góc ngã tư Lê Quang Định – Nguyễn Văn Đậu, quận Bình Thạnh bất kể đêm khuya.
Công việc thường ngày của anh Phạm Công Xuân
Khoảng tháng 10-2011, dư luận cả nước biết chuyện chị Nguyễn Thị Nhàn – nữ nhân viên gác chắn tàu ở Quảng Bình – đã bất chấp việc mình đang mang thai đứa con đầu lòng tháng thứ sáu, lao ra cứu cháu bé hai tuổi đang đứng trên đường ray thoát chết trong gang tấc khi đoàn tàu đang lao tới.
Video đang HOT
Những con người ấy rất xứng đáng nhận sự tôn vinh của xã hội.
Dù mang thai tháng thứ sáu nhưng chị Nguyễn Thị Nhàn vẫn lao ra đường ray để cứu một cháu nhỏ thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong gang tấc
Theo Dantri
Ông lão đội mưa tình nguyện gác tàu
Hơn 10 năm nay, ông Lợi sống côi cút một mình với nghề nhặt rác và tình nguyện đứng gác đường tàu. Nhờ việc làm nghĩa hiệp của ông mà nhiều người đã được cứu khỏi "lưỡi hái tử thần".
Một ngày của ông Đặng Văn Lợi (56 tuổi, phường Hòa Khánh Nam, Liên Chiểu, TP Đà Nẵng) bắt đầu từ 5h sáng. Tranh thủ trời mát, người đàn ông gầy nhom, quần bạc màu rộng thùng thình, lại đi khắp các ngõ ngách của quận nhặt rác rồi về lại khu vực đường ray không có gác chắn ngay phía sau nhà để gác tàu.
Ông Lợi với dáng người nhỏ thó đứng gác đường tàu. Ảnh: Nguyễn Đông
Tại đây, ông Lợi mắc võng tạm trong ngõ nhà dân cánh đường tàu 7m, vừa làm chỗ nghỉ ngơi đọc sách, vừa để tiện việc nhắc nhở người dân không qua lại đoạn đường tàu khi có tàu chạy qua. Những ngày mưa gió ông lại che tạm tấm ni-lông đứng gác. Có hôm người ông ướt sũng, run cầm cập vì lạnh, nhiều người khuyên vào nhà nghỉ nhưng ông nhất quyết: "Chừng nào còn tàu qua đây tui còn làm. Mình vì lạnh, vì sợ ốm mà không gác tàu, nhỡ có chuyện gì thì ân hận lắm".
Điểm giáp giữa tổ 18 và 19 Chơn Tâm từ lâu đã trở thành nỗi ám ảnh về những vụ tai nạn thương tâm. Khu vực này đông dân cư, các dãy phòng trọ sinh viên. Do đường tàu hình vòng cung nên khi có tàu chạy qua nhiều người bị khuất tầm nhìn.
Theo một người dân sống, cung đường tàu này đã có ít nhất 15 vụ tai nạn. Gần đây nhất, người cha từ Quảng Nam ra thăm con đang trọ học ở đường Nguyễn Khuyến trong lúc đi mua bếp gas cho con gái, vừa bước xuống đường ray thì đoàn tàu ập tới, kéo lê 30 mét khiến ông tử vong tại chỗ.
Năm 2002 thành phố Đà Nẵng cho xây dựng một barie kiên cố không cho phương tiện lưu thông qua điểm đen này nhưng theo thói quen và tiện đường mua sắm đồ đạc nên nhiều người vẫn đi bộ, dắt xe đạp qua đường ray. "Mọi người vì ngại đi đường xa nên cứ liều mình chạy qua, bất chấp tính mạng nên tôi phải đứng gác để đảm bảo an toàn cho người dân. Mong trời thương cho cái sức khỏe để mà làm", ông Lợi nói.
Tuyến đường tàu sát khu dân cư. Ảnh: Nguyễn Đông
Từ khi gác tàu không lương, ông Lợi không nhớ mình đã cứu sống bao nhiêu người. Chỉ có những người dân sống quanh đường tàu này là nhớ như in "chiến tích" của ông. Anh Nguyễn Văn Phi, một người hàng xóm của ông Lợi, kể: "Có hôm tui chứng kiến một nhóm 4 cô cậu sinh viên đi học về đang cười nói vui vẻ thì đoàn tàu lao tới kéo còi inh ỏi. Nhanh như cắt ông ấy từ bên này đường ray phóng qua đẩy ngược nhóm sinh viên lại, nhờ thế mà mọi người được an toàn".
Có hôm, một phụ nữ đang băng qua đường sắt thì tiếng còi tàu kéo inh ỏi. Ông Lợi đang đứng phân loại rác gần đó chạy lại và nhanh như cắt kịp kéo người phụ nữ ra khỏi mũi tàu. Hay có một sinh viên mải mang vác đồ đạc nặng qua đường tàu, cũng được ông Lợi đến giúp kịp thời, trong tích tắc đoàn tàu đã xình xịch lăn bánh qua làm nhiều người hú vía...
Sinh ra trong một gia đình ông anh em ở Quảng Nam, năm lên 7 ông Lợi lần lượt mồ côi cha mẹ do bạo bệnh. Năm 1979, ông tham gia vào quân đội, làm bác sĩ quân y tại sư đoàn 342 (Quân khu 5), chiến đấu tại chiến trường Campuchia. Một năm sau ông bị thương và rời quân ngũ, giấy tờ tùy thân bị mất sau một vụ hỏa hoạn nên ông không làm được chế độ. Rồi ông cùng chị gái lặn lội ra Đà Nẵng mưu sinh.
Ông Lợi quyết định sống độc thân mà theo cách giải thích của ông "do nhà nghèo quá nên không muốn lấy vợ, sợ vợ con rồi sẽ khổ theo mình". Rồi người chị gái cưu mang ông cũng sớm qua đời, ông sống một mình, mưu sinh bằng nghề nhặt ve chai kiếm tiền lo bữa cơm, bữa cháo qua ngày và gác tàu.
Nhiều người vẫn chê ông Lợi "ăn cơm nhà vá tù và hàng tổng". Nhiều khi ông Lợi mua gói mì vừa chế nước sôi thì ông nghe tiếng tàu từ xa vội chạy ra cảnh báo, chờ tàu qua rồi ông trở về lót dạ với bát mì nở bung thành tô, ông lặng lẽ ngồi ăn, cười hiền. Có người thương cho đồng bánh, cân gạo, ông Lợi lấy đó làm vui.
Ông Bùi Hồng Thái, Chủ tịch hội chữ thập đỏ phường Hòa Khánh Nam, cho biết, người dân rất xúc động trước việc làm thầm lặng của ông Lợi. "Trường hợp của ông rất đặc biệt, địa phương muốn giúp đỡ nhưng rất khó vì giấy tờ của ông bị mất hết nên chỉ dừng lại ở mức hỗ trợ vài trăm ngàn, mấy chục ký gạo mỗi năm".
Theo Dantri
Xe khách lao xuống sông Sêrêpốk nghi bị thủng lốp Kết quả giám định của Sở GTVT Đăk Lăk cho thấy, xe khách Quyết Thắng lao xuống sông Sêrêpốk khiến 34 người tử nạn hôm 17/5 bị thủng lốp, trong khi mặt đường và các hệ thống an toàn giao thông đều đảm bảo. Ngày 23/5, Sở Giao thông vận tải Đăk Lăk cho biết, để làm rõ nguyên nhân xe khách rơi...