Hết yêu rồi, mình chia tay đi!
Em và anh không dám thừa nhận với chính mình rằng: Hết yêu rồi, mình chia tay đi!
Anh đã mệt mỏi rồi đúng không anh? Thứ tình yêu không còn cảm giác mà chỉ còn là một thói quen đã khiến cả hai đứa mình mệt nhoài. Nhưng vì sao mình phải cố yêu?
Vì những lời xuýt xoa và ngưỡng mộ của người đời. Họ vô tình buộc chúng mình cứ phải cố đi tới cùng tình yêu đã nhạt thếch theo tháng năm này. Sợ người ta đánh giá, em và nah cố phải đồng hành bên nhau khi mà trong lòng trống tênh không một cảm giác và hoài vọng về tương lai. Tình yêu ấy, bay xa thật rồi…
Em và anh đều cảm nhận được một dấu chấm trong tình yêu của hai đứa mình nhưng cả hai lại không có can đảm để nhìn thẳng vào sự thật, để thừa nhận mình không còn cảm giác, thừa nhận mình đã hết yêu và trái tim không còn đập cùng nhau nữa. Cái vẻ ngoài bóng bẩy về một tình yêu trong sáng, không vụ lợi, gắn bó với nhau 7 năm trời khiến em và anh không dám nói lời chấm dứt. Mọi người coi tình yêu của chúng mình như một thứ kiểu mẫu mà mỗi khi nhắc đến người ta phải thầm thán phục. Và nó vô tình thành một cái gông ghì chặt em và anh không cho chúng mình dám thừa nhận với nhau rằng: Hết yêu rồi, mình chia tay đi!
Em và anh đều cảm nhận được một dấu chấm trong tình yêu của hai đứa mình nhưng cả hai lại không có can đảm để nhìn thẳng vào sự thật, để thừa nhận mình không còn cảm giác, thừa nhận mình đã hết yêu và trái tim không còn đập cùng nhau nữa. (Ảnh minh họa)
Nếu ai đó hỏi em rằng em có tiếc tình yêu này không? Em sẽ không đắn đo mà ngay lập tức trả lời: “Tiếc nhiều lắm”. Thời đại này, người ta yêu nhau chóng vánh và quên nhau cũng nhanh như cái cách mà người ta yêu. Vì thế mà một tình yêu 7 năm của chúng mình đáng ngưỡng mộ lắm chứ. Trong ngần ấy thời gian, anh chưa một lần phản bội em và ngược lại. Chúng mình dành cho nhau sự chung thủy tuyệt đối, không làm bất cứ điều gì tổn thương đối phương. Như thế, thử hỏi làm sao mà không tiếc được? Có thể không tiếc cái cảm xúc đã từng có trong tim thì cũng phải tiếc 7 năm tuổi trẻ gắn bó bên nhau, bên vui buồn, khó khăn và thử thách cùng nhau vượt qua… Em tin, anh cũng có chung cảm giác đó như em. Tiếc nuối thật nhiều phải không anh?
Video đang HOT
Tiếc đấy nhưng em vẫn sẽ dừng lại. Mình cố gắng để làm gì khi tim không còn hòa nhịp yêu thương, khi ở bên nhau không còn biết rung động và hạnh phúc, khi cái nắm tay, nụ hôn trở thành thói quen và nghĩa vụ? Không phải vì anh yêu người khác, cũng không phải vì em có ai đó. Tình yêu nó đến và đi theo cách của riêng nó mà dù cho người trong cuộc muốn níu lại cũng không được. Thẳng thắn mà nói thì chúng mình đã hết yêu nhau dù tình nghĩa thì mỗi lúc một đong đầy.
Khi tình yêu đi rồi, không nên cố níu giữ để tình yêu đó trở nên nặng nề và bế tắc. Hãy chấp nhận trở thành quá khứ của nhau để tìm cho mình một người khác thực sự thuộc về mình. (Ảnh minh họa)
Nhưng tình nghĩa không phải là thứ mà em và anh cần để đi tới hôn nhân. Em biết anh cũng mệt mỏi quá nhiều khi phải gắng gượng níu kéo một thứ tình cảm đã ra đi. Vì sợ người đời cười chê, vì sợ em sẽ khổ nếu chia tay nên anh cứ cố ở bên em bao năm qua. Còn em, em không níu kéo anh mà cứ cố gắng tin rằng đó chỉ là một khúc trầm trong cả bản nhạc dài, rồi sẽ có lúc nó vút lên trở lại. Nhưng em đã lầm, đó là lời cuối của một bản nhạc tình yêu, dư âm của nó còn kéo dài da diết nhưng giai điệu thì đã chấm dứt rồi.
Ngày hôm nay em nói lời chia tay để giải thoát cho anh. Em không muốn anh mãi phải sắm vai một người đàn ông tử tế, không mang tiếng phụ tình … Anh đã nghĩ cho em nhiều nên mới lựa chọn ở lại dù cho trái tim anh, ánh mắt và ý chí của anh đang khao khát tìm một ngã rẽ mới. Anh sợ đời con gái của em sẽ dang dở nếu anh bỏ em lại sau 7 năm yêu nhau. Nhưng đừng nghĩ nhiều thế anh ạ. Mình sẽ lại làm bạn, sẽ lại cùng giúp đỡ nhau trong cuộc sống. Khi tình yêu đi rồi, không nên cố níu giữ để tình yêu đó trở nên nặng nề và bế tắc. Hãy chấp nhận trở thành quá khứ của nhau để tìm cho mình một người khác thực sự thuộc về mình.
Chia tay đi anh nhé!
Theo VNE
Vì em lạc lối yêu thương
Duyên phận đã mang anh đến cho em nhưng chính em, đã là người bỏ đi duyên phận ấy...
Chiều qua, tình cờ đi ngang cung đường ấy, em vô tình nhìn thấy anh bên người con gái khác. Nét mặt anh hân hoan niềm hạnh phúc. Em bỗng thấy chạnh lòng, một cảm giác nuối tiếc trào lên. Vòng tay, đôi bàn tay ấm áp, nụ cười thân thương và tình yêu chân thành của anh... tất cả những điều thiêng liêng đó em đã tự tay mình gạt bỏ. Để rồi giờ đây, anh dành những điều đó cho một người con gái khác. Em chỉ biết đứng bên đường tiếc nuối, là vì em, tại em, tại em đã lạc lối yêu thương.
Em mê mải chạy theo thứ tình yêu ảo vọng, em bị mờ mắt bởi những thứ phù phiếm xung quanh tình yêu. Ngày đó, em cảm thấy hạnh phúc không phải vì được bao bọc trong vòng tay người đàn ông yêu mình, chăm lo cho mình từng ly, từng tí mà em thấy thỏa mãn vì được tặng những món quà đắt tiền, xa xỉ. Với em, tình yêu được hiệu hữu bằng vật chất là thứ tình yêu đáng theo đuổi, còn cái gọi là chân thành, chung thủy, em không cầm nắm được nên dễ dàng buông tay. Em không dùng trái tim để cảm nhận tình yêu mà dùng đôi mắt để nhìn những thứ phù phiếm.
Chính là em đã buông tay anh cho dù anh cố gắng bằng mọi giá để giữ em lại. Em đã không có thời gian để tự hỏi mình xem em có yêu anh ta không hoặc chí ít, anh ta có yêu em thật không? Em chỉ còn cảm giác hân hoan mỗi khi nhận được quà, mỗi khi được đi ăn ở những nơi sang trọng. Ngay lập tức em quy kết đó là tình yêu và bằng mọi giá em phải có được nó.
Chiều qua, tình cờ đi ngang cung đường ấy, em vô tình nhìn thấy anh bên người con gái khác. (Ảnh minh họa)
Em sống ích kỉ và thực dụng. Em cứ tin mình đúng vì thời đại này đâu còn cảnh "một mái nhà tranh, hai trái tim vàng". Em không chỉ phụ tình yêu của anh mà còn làm cho anh bị tổn thương vì em chê anh nghèo. Anh đã đau khổ nhiều lắm nhưng anh không trách em. Ngày em khăng khăng đòi chia tay, anh vẫn nắm lấy tay em mà dặn dò: "Nếu đó là lựa chọn của em, anh sẽ tôn trọng. Anh chỉ hi vọng rằng con đường đang đi dẫn em tới với hạnh phúc. Nhưng nếu có điều gì đó không như mong đợi, hãy về bên anh, dù khi ấy, chúng ta chỉ còn là những người bạn".
Sự cao thượng của anh làm em xấu hổ. Nếu ngày đó, anh quát mắng em, khinh em là người tham tiền phụ nghĩa thì khi gặp nỗi đau lớn ấy, em đã có can đảm để quay về. Quay về không phải để xin sự tha thứ từ anh, để mong anh chấp nhận em. Em chỉ muốn có một người để dựa vào sau những vấp ngã mà thôi. Nhưng ngay cả điều đó em cũng không dám làm. Không phải vì em sĩ diện mà vì em muốn để cho cuộc sống của anh được bình yên sau những cơn bão lòng mà em đã tạo ra cho anh.
Chúng ta đều đỡ lớn và phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình. Đó là lựa chọn của em nên em sẽ phải tự mình gánh chịu. Em không thể bắt anh phải san sẻ trách nhiệm này khi mà năm xưa chính em là người đã gieo cho anh đau khổ. Vì thế, giữa lúc kiệt quệ nhất của cuộc đời, em cũng không tìm anh. Em học cách tự mình đối diện với tất cả, cũng xem đó như là một cách sửa sai trong đời.
Giữa lúc kiệt quệ nhất của cuộc đời, em cũng không tìm anh. Em học cách tự mình đối diện với tất cả, cũng xem đó như là một cách sửa sai trong đời. (Ảnh minh họa)
Bình tâm trở lại em cũng đã từng nghĩ tới chuyện tìm anh. Nhưng em tin, nếu ở đời có một chữ duyên giữa em và anh, thì chúng ta sẽ gặp lại. Và ngày hôm nay, điều đó đã xảy ra. Chỉ tiếc là quá muộn màng. Em nhận ra sai lầm của mình khi em bị phụ bạc, em gặp lại anh khi anh đã là người đàn ông của cô gái k khác. Nhìn anh hạnh phúc trong vòng tay người con gái mình yêu, em không hề ghen tị, chỉ còn một chút tiếc nuối trong lòng mà thôi.
Em nhận ra rằng, trong cuộc đời, yêu nhau đúng là do duyên phận. Nhưng để tình yêu đó cập bến là do con người. Sẽ không có duyên phận nào sắp đặt chúng ta được hạnh phúc nếu như chúng ta không trân trọng thứ mà cuộc sống đã ban cho mình. Duyên phận đã mang anh đến cho em, đã để em được đón nhận những điều tuyệt vời nhất từ anh, nhưng em, chính em, đã là người bỏ đi duyên phận ấy...
Theo VNE
Phải nắm chặt tay em, anh nhé Đừng hỏi vì sao em không thể tha thứ cho anh nếu anh phản bội: Vì em là anh và vì em yêu anh! Vậy là cái ngày chúng mình mong đợi cũng đã đến, ngày mà em có thể gục đầu vào vai anh gọi anh bằng một từ thật thiêng liêng: "Chồng", ngày mà anh ôm em vào lòng để cảm...