Hết thời dại khờ!
Sau vài năm chung sống, họ vẫn đang làm rất nhiều chuyện điên rồ, chỉ có điều họ đã không còn “điên rồ” cùng nhau.
7 giờ tối thứ Sáu. Ngoài kia lại một cơn dông mùa hè điên cuồng trút xuống, sấm ì ùng nổ trong lũ mây đen nặng trĩu. Đèn vàng sũng nước ấm áp nhưng tê tái…
Cô đứng sau hai lớp kính dày, từ cửa sổ văn phòng nhìn xuống phía dưới đường, thành phố im lặng chìm trong tiếng mưa, hầu như mọi người đều đứng trú không ai muốn lao ra phố lúc này.
Trong thâm tâm cô dấy lên một hy vọng mãnh liệt về một điều gì bứt phá. Một cơn sóng nào đó chồm đến, cuốn phăng cô đi, không cần biết là đi đâu.
Chỉ cần phá vỡ không gian đều đều này, phá vỡ sự nhẫn nhịn chờ đợi hết cơn mưa này tới cơn mưa khác những chiều mùa hè. Phá vỡ cái vòng xoáy đều đặn của cuộc sống gõ nhịp 1 – 2 – 1 – 2…
Cô đứng, chờ điều gì đó xảy ra ngay vào lúc này, một điều gì đó điên rồ được tạo ra bởi “anh – dành cho cô”.
Anh, cách đó 10 phút chạy xe. Đang ngồi bên quầy bar nhìn ra phố, cách cơn mưa một lần kính. Quán cà phê không có khách. Cô cố hình dung ra anh, gương mặt quen thuộc, những ngón tay quen thuộc đang cầm một điếu thuốc… mắt nhìn chăm chăm ra đường mà không nhìn thấy gì.
Cô tưởng tượng anh bật dậy, bỏ tất cả những việc dang dở lại, đóng cửa quán, chạy vù đến đón cô trên chiếc xe cũ kỹ đã cùng hai đứa bôn ba khắp Bắc, Nam, Cam, Lào…
Hai đứa sẽ chui chung vào một chiếc áo mưa không đủ lớn… Sẽ chạy xe đâu đó trong lòng Hà Nội đang rộng ngoác ra vì mưa gió. Trời lạnh, mưa táp vào tứ phía… họ sẽ ngồi rất sát vào nhau.
Anh có thể đèo cô lên cầu Long Biên, ở đó có những ngọn đèn treo lắt lẻo tít trên cao, trong mưa sẽ tạo ra cảnh tượng mãnh liệt. Và rất có thể, cả hai sẽ tìm lại được một cảm giác nào đó, cái cảm giác của sự nông nổi, bồng bột, yêu thương và gắn bó đã đang rời dần khỏi cuộc sống thường nhật hàng ngày.
“Lần cuối cùng chúng ta làm một điều gì đó điên rồ cùng nhau là khi nào?” Cô tự hỏi. “Cách đây hai năm? ba năm? hay năm năm?”
Video đang HOT
“Lần cuối cùng điên rồ cùng nhau là trong trường hợp nào?” Cô cố nghĩ mà không sao nhớ nổi.
Cô vẫn uống say khướt ở một xó nào đó tận cùng thế giới, khóc hoặc tự chữa lành (Ảnh minh họa)
Tất nhiên, sau vài năm chung sống, anh chị vẫn đang làm rất nhiều chuyện điên rồ, chỉ có điều họ đã không còn làm những chuyện rồ dại ấy cùng nhau nữa.
Anh vẫn có thể xách xe đi xa nhà không báo hoặc có báo trước. Cô vẫn uống say khướt ở một xó nào đó tận cùng thế giới, khóc hoặc tự chữa lành.
Họ không còn chia sẻ cho nhau những cảm xúc, cảm xúc mê say khi cùng làm những điều bất bình thường: Khi thử đi trên dây hoặc đập vỡ bức tường, khi vứt bỏ mọi thứ lại sau lưng, khi ta chỉ quan tâm đến việc nuôi dưỡng cảm giác ích kỷ của mình chứ không ai khác…
Thực sự không dễ để phá cách, cũng không dễ để tìm một người đồng điệu trong những phá cách điên rồ bất chợt.
Cô buzz anh rồi nói: “ Anh! Anh đến đón em đi chơi nha anh!”
Anh phân trần: “ Trời mưa to lắm, chân anh có vết thương chưa lành, đi mưa kẻo nhiễm trùng mất!”
Anh có lý, hoàn toàn có lý. Tất nhiên, ngay cả lần này anh và cô cũng không bỏ trốn cùng nhau trên một chuyến xe bất định. Anh và cô cũng không quẳng hành lý lên xe rồi nổ máy không cần biết đi bao lâu, đi đâu, bao giờ về.
Cả hai ghì chặt mình xuống ghế, xuống nơi họ thuộc về, xuống cuộc đời chằng chịt ràng buộc và thói quen của chính họ.
Chị nhủ thầm: “ Đừng ràng buộc mình, đừng ràng buộc ý chí phải giấu đi những cảm xúc. Đừng ngại nói với họ, ta nhớ họ (cho dù họ không nhớ ta). Cũng đừng giả vờ không yêu khi thực sự mình đang có quá nhiều rung động. Đừng từ chối cơ hội rủ họ đi đâu đó, dù chẳng để làm gì. Đừng yêu ai đó và nói rằng “anh sẽ đưa em đến cuối cuộc đời, nếu trời không mưa”… vì tình yêu cần những phút giây bồng bột để ta thấy mình đang sống”.
Cô đập đầu vào cửa kính cho đến khi mong ước được rồ dại của mình đã hoàn toàn lắng xuống.
Mưa tạnh.
Cô lấy xe ra về. Trên đường đi điện thoại rung hai lần, anh gọi! Đến lần thứ ba thì cô nghe máy! Anh hỏi “ Em giận anh à?” Cô thẳng tưng, giọng nhẹ bẫng, hân hoan, nghe gần như hạnh phúc “ Đâu! Em có giận anh gì đâu, em sắp về đến nhà rồi này, anh về nhanh mình cùng ăn cơm”.
Thành phố thênh thang sau cơn mưa… Cô vòng xe lên cầu, dừng lại nhìn những ngọn đèn vàng treo lắt lẻo tít trên trời cao. Một vạt mây được vén lên và ngôi sao xanh run rẩy lấp loé sáng.
Sẽ còn những cơn mưa khác, khi ấy chân anh đã lành!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chán ngấy vì anh cứ van xin tình tôi
Sau hai lần phải bỏ thai, tình cảm của tôi dần phai nhạt nhưng anh không cho tôi chia tay mà cứ khóc lóc, năn nỉ cho anh có được tôi.
Tôi và anh yêu nhau từ năm thứ hai đại học. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian sống cùng nhau khi anh chuẩn bị tốt nghiệp. Thời gian đó cũng có lúc cãi nhau nhưng rồi lại làm lành được vì chúng tôi ở gần nhau. Rồi tôi phát hiện mình có thai. Tất nhiên đấy là việc ngoài mong đợi. Chính vì thế anh đã khuyên tôi nên bỏ cái thai đi vì hai đứa còn đang đi học chưa có điều kiện để chăm lo cho con. Tôi đã rất hoảng loạn và không biết phải làm như thế nào cả nhưng vì cũng lo gia đình biết chuyện nên đã đồng ý vứt bỏ đứa con của mình. Sau đó, anh vẫn rất yêu thương, chăm sóc cho tôi. Tôi biết đó là sai lầm của mình.
Tôi cố gắng học tập thật tốt để sau này sẽ có một công việc ổn định. Anh cũng đưa tôi về ra mắt gia đình từ ngày chúng tôi mới bắt đầu yêu nhau. Gia đình anh ai cũng quý mến tôi và coi tôi như con cái trong nhà. Nhưng thật trớ trêu, khi tôi một lần nữa phát hiện mình có thai. Lần này, tôi quyết định sẽ không phá thai vì tôi cũng sắp ra trường. Tôi bàn với anh để bố mẹ anh sang nhà tôi rồi hai bên gia đình làm đám cưới. Lúc đầu, anh cũng đồng ý nhưng sau đó lại nói rằng chưa thể cưới vì anh mới ra trường, chưa có gì trong tay cả. Anh bảo tôi cố gắng đợi một vài năm nữa khi cả hai đứa có công việc ổn định sẽ cưới nhau. Khi đó sẽ có nhiều điều kiện chăm lo cho con hơn.
Tôi đã một lần nữa nghe theo lời anh nhưng tôi cũng nói với anh rằng nếu tôi bỏ đứa con này đi thì tôi sẽ yêu người khác. Tôi không yêu anh nữa. Cũng nhiều lần tôi nói với anh rằng sau này tôi trở về quê (hai chúng tôi khác quê), khi xin được việc, tôi sẽ lấy chồng ở đó. Bởi lúc đó, anh cũng chưa xác định gì với tôi, anh không nói gì về tương lai hai đứa rằng sẽ cưới tôi về và xin việc cho tôi. Sau lần phá thai, tôi và anh vẫn yêu nhau bình thường nhưng tình cảm trong lòng tôi đã phai nhạt dần. Tôi không còn dành tình yêu cho anh nhiều nữa, dường như chúng tôi ở bên nhau chỉ là thói quen.
Tôi tốt nghiệp và trở về nhà, xin được một công việc tạm thời. Càng ở xa anh thì tôi càng cảm nhận được rằng mình không còn yêu anh nữa. Tôi muốn quên đi quá khứ và tìm cho mình hạnh phúc. Nhưng lúc tôi nói muốn chia tay thì anh không đồng ý. Anh ra sức muốn níu kéo tôi và cả gia đình anh cũng vậy. Thậm chí, mọi người còn khóc trước mặt tôi và mong tôi đừng rời xa anh ấy. Tôi cũng không biết phải làm như thế nào nên bảo với mọi người nhà anh rằng không có chuyện gì xảy ra cả, tôi với anh vẫn yêu nhau. Thật tình tôi không còn chút tình cảm nào với anh cả, mặc cho anh quỳ xuống, khóc lóc, van xin nhưng tôi không thấy rung động chút nào. Vậy là cuối cùng tôi cũng quyết định chia tay anh.
Chúng tôi chia tay nhau, thỉnh thoảng anh vẫn nhắn tin nhưng tôi không trả lời. Anh vẫn liên lạc với bạn bè tôi để hỏi thăm tin tức của tôi. Chúng tôi không gặp nhau trong vòng 6 tháng. Thời gian đó cũng có nhiều người tán tỉnh nhưng tôi không yêu ai cả vì tôi muốn chọn cho mình người thật hợp. Tôi không muốn phạm phải sai lầm một lần nữa. Nhưng chuyện đời thật trớ trêu, anh vẫn nuôi hy vọng một ngày tôi quay lại với anh, anh tìm cách gặp tôi. Thậm chí, tôi đi đám cưới bạn ở xa, anh cũng theo đến, hẹn gặp tôi và khóc lóc như đứa trẻ để mong tôi quay lại, anh hứa sẽ làm mọi thứ cho tôi hạnh phúc, anh hứa anh sẽ cố gắng thật nhiều...
Tôi dù không còn yêu nhưng cũng đồng ý quay lại với anh vì tôi hy vọng anh có thể làm cho tôi yêu thêm lần nữa. Chúng tôi quay lại với nhau, gia đình anh rất vui. Tôi cũng định sẽ lấy anh nhưng mẹ tôi không muốn tôi lấy chồng xa. Anh muốn tôi chuyển khẩu về nhà anh xin việc nhưng về đó cũng chưa chắc xin được việc nên tôi chần chừ chưa muốn về. Mặt khác, tôi thấy mình còn trẻ nên chưa muốn lấy chồng.
Quay về với nhau một thời gian nhưng tình cảm tôi dành cho anh thì không lấy lại được. Có lần anh về nhà tôi chơi rồi đưa tôi sang nhà anh chơi, lúc anh về thì trời đã tối, anh muốn đưa tôi đi ra nhà nghỉ cùng anh rồi sáng hôm sau sang nhà anh luôn. Tôi không đồng ý, anh tức giận bỏ đi. Sáng hôm sau anh quay ra đón tôi, đưa tôi đi ăn sáng rồi lại đưa tôi vào nhà nghỉ đó, bảo anh chưa trả phòng. Tôi tức giận nên không vào, bắt anh thanh toán tiền phòng rồi sang nhà anh luôn. Trên đường đi, anh không nói câu nào, mặc tôi ngồi đằng sau khóc tức tưởi vì thái độ của anh. Tôi nghĩ anh đến với tôi cũng chỉ vì cái đó.
Thời gian sau đó, tình cảm của chúng tôi phai nhạt dần. Anh đi làm lương thấp nên không có tiền nạp điện thoại. Tôi toàn phải gọi cho anh. Có những hôm tôi chán không gọi thì 2-3 hôm anh mới nhắn tin hỏi thăm. Tôi càng ngày càng chán anh nên muốn tìm lối thoát cho mình. Sau đó, tôi đi làm xa và muốn cắt luôn liên lạc với anh. Tôi nói chia tay với anh. Lần này, tôi cương quyết hơn lần trước bởi muốn chia tay và không quay lại. Tôi không cho anh biết tôi làm gì, ở đâu nhưng qua bạn bè tôi, anh lại tìm được chỗ tôi. Tôi thực sự tức giận và nói không cho anh cơ hội lần hai.
Nhưng rồi mọi thứ lặp lại, anh lại ra sức van xin tôi quay lại. Anh nói đi nói lại những lời như lần chia tay trước nói. Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi vì không còn một chút tình cảm nào dành cho anh cả. Tôi tỏ thái độ rất cương quyết rằng sẽ không quay trở lại, rằng tôi hết yêu anh và muốn tránh xa anh. Nhưng anh lại không muốn vậy, anh hết lời mong tôi nghĩ lại, nói không cần tôi yêu anh, anh chỉ cần tôi là của anh. Rồi sau đó, anh bảo tôi là đồ tồi, là đồ bội bạc chỉ nghĩ đến tiền, mở mồm ra là tiền. Anh bảo tôi muốn anh như thế nào, tôi nói không muốn anh thế nào cả vì tôi không còn yêu anh. Tôi muốn bắt đầu với một người khác không phải là anh. Anh bảo hận tôi, anh không bao giờ cho tôi được hạnh phúc, rằng sẽ nói hết quá khứ của tôi cho gia đình tôi.
Tôi mặc kệ những lời anh nói, tôi không quan tâm vì những lời đó anh nói không chỉ một lần. Anh quá lụy tình vì chia tay tôi, anh không làm được gì cả, suốt ngày như cái bóng không hồn. Anh càng yêu tôi, tôi càng tránh xa anh vì tôi biết một người như anh không thể mang lại hạnh phúc cho tôi. Tôi quá mệt mỏi với anh rồi. Cuối cùng, anh cũng ra về nhưng với một điều kiện tôi phải suy nghĩ lại tình cảm giữa chúng tôi, anh vẫn yêu tôi và mong chúng tôi quay lại với nhau.
Thực sự, tôi không biết mình nên làm thế nào nữa. Liệu rằng quay lại với anh tôi có hạnh phúc không? Nếu không quay lại với anh, tôi có tìm được hạnh phúc cho mình không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bí quyết để quên tình cũ Hãy suy nghĩ ngược lại là "Tất cả chỉ vì người ta đã thay lòng, đã không còn yêu mình nữa" và đó là sự thật không thể chối cãi. Tôi từng gửi tâm sự của mình để mong nhận được sự chia sẻ và lời khuyên. Hôm nay đây, sau những cơn bão lòng, tôi đã tìm được cho mình một lối...