Hãy nói về t.ì.n.h. y.ê.u
Tôi 35 t.uổi, là một người đàn bà n.goại t.ình. Không như dự đoán của người đời, tôi không thiếu thốn đến mức phải với tay ra ngoài hôn nhân hòng kiếm sự thỏa mãn nào đó mà chồng không đủ đáp ứng.
ảnh minh họa
Chồng tôi khỏe mạnh, văn minh, kinh tế gia đình cũng khá ổn. Tôi không cần được bù đắp bất cứ điều gì. Chỉ là tôi đang yêu, thế thôi!
Nhưng, mối tình tôi đang có không thuộc tình yêu vẫn được thiên hạ xưng tụng, ngợi ca. Bản thân khái niệm “n.goại t.ình” đã mang sẵn trong mình nội hàm tiêu cực, nghe như chê bai, dè bỉu, b.uộc t.ội. Rồi sao? Trong cái thiên đường hoan lạc, tội lỗi ấy, chúng tôi vẫn là đàn bà; dù là một lúc hét thật to, hay lần lượt bỏ nhỏ, vẫn muốn cả thế giới biết đến, ngưỡng mộ, ngợi ca tình yêu của mình. Nếu được chọn lựa, sẽ chẳng ai chọn làm một người tình tội lỗi, chẳng ai chọn cách nuôi dưỡng một cuộc tình bằng sự giấu giếm, bao biện. Cái cảm giác thăng hoa v.ụng t.rộm ấy chắc cũng chẳng ai màng, nếu người tình “hợp pháp” trong một phút giây nào đó của cuộc phối ngẫu không cho chúng tôi nếm mùi để khỏi ngẩn ngơ, rồi sấp ngửa lao theo, làm kẻ tội đồ.
Nhưng, lòng người đàn bà tội đồ ấy có phải chỉ rặt những ham muốn nổi loạn, ích kỷ? Tôi từng có những buổi chiều lặng lẽ khóc sau lưng chồng trên đường từ công sở về nhà, khi anh hồn nhiên hỏi han chuyện nhà cửa, như sau lưng anh vẫn là người phụ nữ đời thường một chồng, hai con. Những phút riêng tư vợ chồng từng là nỗi ám ảnh kinh khiếp, khi tôi phải đối diện và bước qua người đàn bà tội lỗi trong mình, để làm vợ anh.
Video đang HOT
Tôi biết, đàn bà n.goại t.ình luôn là điều gớm ghiếc không lý giải nổi trong mắt người đời, nhất là những người đàn bà đoan chính khác: “Lương tâm cô ấy để đâu?”, “Bộ không nghĩ tới con cái sao?”, “Không mệt mỏi, bẽ bàng khi phải dối trá, lấp liếm với chồng mỗi ngày sao?”, “Bộ ông chồng đó quên dạy vợ à?”. Những người đàn bà ấy tự cho mình cái quyền thắc mắc, vặn vẹo; bởi, cũng như tôi, họ cũng đàn bà, cũng vất vả chồng con; mà sao tội lỗi n.goại t.ình vẫn xa lạ với họ thế? Nhưng, nói cho cùng, mọi so sánh trên đời đều khập khiễng. Sự khác nhau không nằm ở nhân cách đàn bà, mà phụ thuộc phần nhiều vào những nhân duyên nảy nở trong đời họ. Cũng có những người đàn bà suốt đời không gặp một cơn gió mãnh liệt nào khác, ngoài cuộc hôn nhân đằng đẵng ngày này tháng nọ, cùng một “phức hợp cảm xúc” không thể không bị bào mòn. (Điều ấy, theo tôi, chưa biết là phúc hay là họa.) Nhưng một khi chưa gặp phải một “cơn gió độc” kiểu ấy, xin đừng phán xét, so bì.
Tình nhân của tôi là bạn làm ăn của chồng, mối thân tình dần đổi màu khi “người trung gian” cứ liên tục đưa chúng tôi vào những tình huống “khó đỡ” bậc nhất của bất kỳ đôi nam nữ nào. Cuộc n.goại t.ình của tôi bắt đầu từ một khoảnh khắc nhạy cảm, khi chồng ham chơi, đẩy vợ lên xe một người đàn ông khác. Rồi khi vừa tủi hổ leo lên chiếc xe lạ, lại được một người không phải chồng mình cẩn thận quay lại, dùng tay bật giá để chân cho, bằng một thái độ ân cần mà mình chưa một lần nhận được từ chồng – một, hai, rồi nhiều lần như thế, người đàn bà sắt đá nào cưỡng nổi?
Vô tâm là “lỗi tạo hóa” của cánh đàn ông. Vậy, n.goại t.ình phải chăng là bi kịch mang tính định mệnh của đàn bà? Dù là cuộc phiêu lưu ấy rồi cũng sẽ mang nàng đến với một người đàn ông khác; cũng có khi vô tâm, ngờ nghệch thường tình, nhưng nàng biết phải làm gì khi kẻ vô tâm “chính chủ” lại đểnh đoảng bỏ mặc nhiều khoảng trống để bao người (có vẻ) vô tâm khác chen chân? Biết n.goại t.ình là trăm lần tội lỗi xấu xa, nhưng người đàn bà “từng đoan chính” biết phải làm gì, khi hôn nhân đã thua cuộc trước cái thứ “ngoài luồng tội lỗi” ấy?
Đương nhiên, quan điểm của tôi sẽ không tránh khỏi cái giọng điệu kẻ cả của người từng trải. Nhưng, nếu có thể biện minh cho mình “trắng án”, tôi cũng không mong những ông chồng phải mang lấy phần tội lỗi khi vợ n.goại t.ình. Cứ nhìn vào hiện thực, có biết bao phụ nữ bị hôn nhân đọa đày đến thân tàn ma dại mà vẫn mỏi mòn bám trụ, còn người đàn bà n.goại t.ình có khi lại có một cuộc hôn nhân vừa vặn, ấm êm. Bởi thế, đâu thể đem “chất lượng” của ông chồng mà làm thước đo cho nguy cơ n.goại t.ình của bà vợ? Theo tôi, chẳng có quy luật nào cho việc n.goại t.ình cả, mọi thứ đều ngẫu nhiên, bất chợt; như là tình yêu, thế thôi.
Vậy mà, ở đâu đó trên diễn đàn này, có người đã thẳng thắn chỉ mặt chúng tôi, mà rằng: “Đây không phải là sân chơi của đàn bà!”. Kỳ thực, làm gì có cuộc chơi nào là của riêng ai? Đã gọi là sân chơi, sao còn bảo “không của đàn bà”? Xin đừng phán xét chúng tôi bằng lăng kính xám xịt của hai chữ n.goại t.ình, mà hãy nói về tình yêu. Tình yêu ngoài hôn nhân thì cũng là tình yêu mà, phải không?
Theo PNO
Món quà vợ thích nhất
Hai vợ chồng hợp nhau nhiều mặt nên cưới đã sáu năm mà vẫn khắng khít mặn nồng. Một trong những điều "đồng nhất quan điểm" của cả hai là chuyện không thích sinh con.
Mặc gia đình hai bên nói tới nói lui, vợ chồng vẫn khăng khăng giữ vững lập trường. Đâu phải hễ cưới nhau là buộc phải có con. Vợ không thích bầu bì, không ưa chuyện lúc nào cũng có một đ.ứa t.rẻ kề bên mè nheo khóc lóc. Chồng càng sợ việc chăm sóc trẻ con hơn. Vất vả khi chúng còn bé dại đã đành, con lớn, lại phập phồng lo chúng không thành danh, đua đòi, hư hỏng.
Buổi sáng, hai vợ chồng thư thả bật ti vi, uống cà phê, đọc báo. Hôm nào hứng thú, hai đứa lại chở nhau đi ăn điểm tâm ở nơi yêu thích, vi vu dạo qua những đoạn phố vắng rợp bóng cây xanh còn đẫm hơi sương. Trong khi đó, bạn bè trang lứa tất bật "chạy sô" đưa đứa lớn, đứa nhỏ đến trường rồi vội vã phóng xe đến công ty cho kịp giờ làm.
Vợ còn tham gia hội gia đình trẻ không muốn sinh con trên mạng. Cuối tuần, các thành viên trong hội cùng tập hợp đi chơi, ăn uống, hát hò. Cuộc sống của hai đứa tràn đầy niềm vui. Nhóm có khoảng 10 cặp vợ chồng, đa số cưới nhau chưa lâu. Theo thời gian, vài cặp "bỏ cuộc chơi" vì bận... chăm sóc em bé. Không phải ai cũng "giữ vững lập trường" như vợ chồng mình. Cuối cùng, nhóm tan rã. Vợ bắt đầu lung lay: "Hay mình sinh con? Nhà mình khác gia đình người ta quá". "Mình thấy thoải mái là được, đâu cần phải giống ai". Sự kiên định của chồng khiến vợ phần nào yên tâm.
Nhưng rồi vợ không còn cảm thấy vui nữa. 34 t.uổi, trong khi bè bạn bận túi bụi, vợ lại có những khoảng thời gian rỗi dài lê thê, nhất là vào hai ngày lúc tệ hơn nữa là những cuối tuần chồng vắng nhà. Để "giết thời gian", vợ tập đan móc. Làm được vài cái áo thì chán. Chuyển sang thêu thùa. Tỉ mẩn với kim chỉ được một phần ba bức tranh, tự dưng hết hứng. Sang nhà bạn chơi, thấy bạn ôm con hôn hít cười giỡn, lòng vợ lại phân vân.
Chuyện trôi vào lãng quên cho đến khi ba mẹ gọi điện bảo hai vợ chồng vào bệnh viện chăm sóc cô Tư. Cô là em ruột của ba chồng. Vợ chồng cô Tư không có con cái. Năm ngoái, cơn đột quỵ khiến dượng ra đi mãi.
Mấy ngày ở viện, thấy vợ chồng đứa cháu lui tới, cô mừng lắm. Biết chuyện hai đứa không thích có con, cô trừng mắt nhìn rồi mắng: "Con ơi là con, cả đời cô cầu khẩn, chạy chữa khắp nơi mà không được, về già mới khổ như vầy. Tao cứ tưởng tụi bây hiếm muộn...". Cô Tư nằm viện gần hai tháng. Vợ chồng mình vào thăm thì cũng chỉ được một chút rồi về, vì không thể bỏ bê nhà cửa, công việc. Hôm đưa cô lên xe về quê xong, tự dưng chồng lặng lẽ ôm vợ: "Mình sinh con đi em. Trễ quá rồi".
Vợ ngưng uống thuốc đã gần một năm, vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì. Hai vợ chồng bắt đầu sốt ruột. Bác sĩ bảo sức khỏe của cả hai đều tốt, cứ lạc quan, đợi thêm thời gian nữa.
Đón sinh nhật t.uổi 35, chồng hỏi vợ thích quà gì, hiếm cỡ nào chồng cũng tìm mua. Vợ lặng lẽ ngả đầu vào ngực chồng: "Giờ em chỉ mong ước tụi mình sớm sinh được một đứa con". Chồng khẽ xoa xoa vợ dỗ dành: "Ừ, chồng cũng chỉ ước như vậy".
Theo VNE
Vợ dữ Đám bạn cứ bảo anh "sợ vợ", bảo anh là thằng "râu quặp", khích anh "Mày cứ vùng lên, làm dữ coi ai sợ ai!". Có chứ, anh làm dữ mấy lần rồi và rút ra kết luận thảm thương: "Em dữ hơn anh!". "Dạ! Em nghe sếp ơi!". "Alô! Tao nè chứ sếp nào? Mày đâu rồi? Hẹn tụi tao nhậu 7g...