Hãy đặt niềm tin vào chồng, tôi rất tin chồng
Thật ra, có những lúc tôi cũng sợ hãi nghi ngờ này nọ, sợ rằng chồng mình liệu có người đàn bà nào khác không.
Không riêng gì đàn ông mà chính đàn bà nếu không kiên trì, không có lập trường vững vàng cũng khó lòng chung thủy với một người mãi mãi. Con người sống với nhau là vì chữ tình, bên cạnh cái gọi là tình yêu còn có cái gọi là tình nghĩa. Vì thế, nhiều năm sau, người ta đã gần như không còn yêu nhau nữa thì vẫn còn tình nghĩa vợ chồng, tình nghĩa phu thê, tình tri kỉ, tri ân suốt thời gian dài gắn bó…
25 tuổi tôi lấy chồng, cái tuổi không quá trẻ cũng chẳng già, nói chung là có thể ổn định, sinh con đẻ cái được. Tôi chọn cách xây dựng gia đình vào năm 25 tuổi với hi vọng yên bề gia thất, có con cái sớm, sau này đỡ cảnh mẹ già con nhỏ. Tôi bằng lòng với cuộc sống trước đó, chơi thế đủ rồi, nghịch thế đủ rồi, cần yên ổn mà cưới chồng thôi.
Chồng tôi vốn là người đàn ông rất bình thường. Hai đứa yêu nhau từ hồi còn học đại học, ra trường, có công việc ổn tí là cưới nhau. Nói chung, anh ấy cũng không phải là người đàn ông cầu toàn, cũng không phải là người nhiều tham vọng, chỉ là một người rất bình thường, trầm tính. Cố gắng vì gia đình, cố kiếm tiền để lo cho vợ con và rất tiết kiệm, đó là bản tính của người đàn ông này.
Chồng tôi vốn là người đàn ông rất bình thường. Hai đứa yêu nhau từ hồi còn học đại học, ra trường, có công việc ổn tí là cưới nhau. (ảnh minh họa)
Nhiều khi tôi cảm thấy anh ấy có hơi ki ke chuyện chi tiêu, không được hài lòng lắm nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tất cả cũng chỉ vì mình. Anh ấy ít mua sắm, ít nhậu nhẹt, toàn dành tiền về đưa cho vợ rồi dặn vợ phải cất kĩ, gọn gàng để sau này còn tính toán chuyện nhà cửa, lo con cái. Chẳng may đau ốm, bệnh tật lại không có tiền thuốc thang. Nghe chồng nói mà tôi cảm thấy, anh ấy giống như một ông cụ vậy, ăn nói rất điềm đạm, nhẹ nhàng và lúc nào cũng là người đàn ông cẩn trọng. Chồng mình mà quan tâm mình, lo nghĩ cho chuyện tương lai của con cái thì còn gì hơn. Chồng có mang tiền cho gái thì mới sợ, đằng này, chỉ mang tiền về đưa vợ, đồ đạc cũng không dám mua sắm gì, thật sự là rất đáng nể…
Nhiều khi tôi phải chủ động đi mua sắm quần áo cho chồng, nhưng mà nhất định phải đưa anh đi, không mua gì về anh mặc không vừa, anh không chê đâu nhưng lại tiếc cả buổi. Nghĩ mà thương chồng lắm. Lúc nào chồng cũng cưng chiều vợ, thương con, hết mực vì gia đình này…
Ngày ngài đi làm, kiếm tiền, dù không có nhiều của cải nhưng mà gia đình lúc nào cũng vui vẻ, đầm ấm… Nhiều đêm, chồng đi chơi về, phải gọi điện cho tôi từ rất sớm, nói tôi ở nhà một là ăn uống một mình, hai là đợi chồng về, anh sẽ mua đồ ăn cho… Con thì thường ăn xong, đi ngủ sớm, chồng sợ tôi lại buồn không ăn uống gì. Chỉ cần những lời quan tâm như vậy thôi, tôi cảm thấy yên tâm lắm rồi!
Chúng tôi luôn dành thời gian rảnh dỗi cho nhau và cho con cái. (ảnh minh họa)
Đôi lúc chúng tôi giận nhau vì chuyện không đâu, rồi chồng cũng bức xúc này kia rồi có lúc về nhà cau có với vợ. Nhưng những lúc như vậy tôi góp ý ngay, tôi bảo ‘anh không nên giận cá chém thớt với vợ anh, đi cả ngày không về, tối về nhà, vợ chồng đầm ấm bên con cái, anh không thương vợ lại còn cau có với vợ, thật không hay chút nào’. Có vẻ chồng hiểu chuyện và không có thái độ khó chịu nữa, chồng lại cười với tôi ra vẻ hối lỗi…
Chúng tôi luôn dành thời gian rảnh dỗi cho nhau và cho con cái. Nói rất nhiều lần là đi du lịch, chồng không muốn đi nhưng vì tôi càu nhàu, than phiền, cuối cùng chồng cũng nhận lời. Mới bắt đầu thì có vẻ không vui nhưng đã đi rồi thì thấy vui vô cùng. Tôi cảm thấy hạnh phúc mỗi lần được ở bên chồng con.
Video đang HOT
Có nhiều chị em than vãn chồng mình vô tâm, thế này, thế nọ nhưng mà tôi tự hỏi, không biết họ đã một lần thực sự chia sẻ với chồng, nói hết với chồng những suy nghĩ và nỗi muộn phiền của mình chưa. Nếu như chị em chịu nói, biết đâu các ông chồng vô tâm ấy sẽ thấu hiểu. Bây giờ chỉ biết than vãn như vậy, chồng có hiểu hay không?
Có người còn bảo chồng không chu đáo với vợ, không đưa vợ đi chơi. Chồng tôi đấy, cũng đâu có ý định đưa vợ con đi chơi nhưng tôi nói và phân tích cho anh hiểu, dù không được hoàn hảo, không được theo ý muốn nhưng một năm đi một lần, 2 lần cũng là quá tốt rồi. Mình đừng quá cầu toàn, đừng yêu cầu người khác làm theo ý mình, chỉ cần họ thay đổi theo hướng tích cực 40% là quá tuyệt vời. Chính vì vậy, với chồng, tôi ghi nhận những tiến bộ và sự nỗ lực thay đổi của anh…
Tôi luôn tin tưởng chồng, anh không bao giờ đi đêm về hôm, không bao giờ về muộn mà không có lý do. (ảnh minh họa)
Tôi luôn tin tưởng chồng, anh không bao giờ đi đêm về hôm, không bao giờ về muộn mà không có lý do. Không có chuyện chồng thích cô này, cô kia rồi chê bai vợ mình. Phụ nữ như tôi còn hay so sánh chồng với người đàn ông khác, chồng người này người nọ, nhưng chồng thì đặc biệt không. Anh thật sự yêu thương vợ con, anh quan tâm mẹ con tôi hết mực.
Chị em cứ bảo tôi đừng quá tin chồng rồi ngày nào đó anh ta lại lừa dối mình. Đầy người tỏ ra yêu thương vợ con nhưng lại có bồ bên ngoài. Tôi hiểu suy nghĩ của họ, nhưng với tôi, dù không bao giờ tin điều gì tuyệt đối nhưng tôi tin chồng. Phải có niềm tin vào người mình thương yêu, sống hoài nghi chi cho mệt. Tôi chán cảnh hoài nghi một người mà ngày ngày kề vai sát má với mình. Bạn cũng như tôi thôi, đừng bao giờ để sự nghi ngờ làm mình mệt mỏi và đánh mất tình yêu của chính mình. Hãy cứ đặt niềm tin đã, vì con người, ai cũng cần có niềm tin. Khi có niềm tin, mọi thứ sẽ trở nên tươi đẹp, cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn!
Theo Khampha
Chồng là cái "lò sưởi" của vợ
Vì những đêm có chồng ở nhà, khi nào đôi tay em cũng được sưởi ấm bên chiếc lò sưởi của mình, chỉ cần có chồng bên cạnh, bao nhiêu lạnh lẽo mùa đông em cũng không sợ.
Đêm qua ngồi nghe những cơn rét mướt luồn trong gió em mới chợt nhận ra, mùa đông lại đến nữa rồi. Nhưng không còn như ngày xưa, em gét và sợ mùa đông nhất. Còn bây giờ khi có chồng bên cạnh, em lại thích mùa đông, vì khi đông đến, em càng cảm nhận được rõ ràng và chân thực hơn: người đàn ông của mình, ấm áp biết nhường nào!
Vợ có một đặc điểm là chịu lạnh rất kém nhưng chịu nóng thì cực kỳ tốt. Bởi vì những năm sinh viên cực khổ nhét nhau vào cái phòng trọ chưa đầy mười mét vuông mà trần nhà chỉ có lợp bằng tấm prô và mấy miếng xốp đã ngả màu vàng loang lổ , mà chuột chạy có thể rơi vào mặt. Trời mưa thì không khác gì ngoài sân (đấy là còn may hơn mấy anh ở gần hồ, mưa to còn phải bơi như cá), trời nóng thì không khác gì cái lò hấp. Mùa hẹ giữa lòng Hà Nội mới thật kinh khủng, ngồi trong phòng, trần thấp, hơi nóng hập xuống, nóng tới mức thằng bạn thân và mấy đứa vào chơi, giữa mười hai giờ trưa nó đòi về. Vợ bảo:
Mày điên à mà mười hai giờ trưa đòi đi ra đường giữa trời nắng chang chang như đổ lửa thế này? Mày muốn chết cháy à?
Nó cười nhăn nhó mà bảo:
Tao thà chết cháy ở ngoài đường còn hơn chết hấp ở phòng của mày!
Hic, nên bây giờ vợ vẫn phát huy được khả năng chịu nóng của mình cực kỳ tốt sau mấy năm luyện công trong căn phòng trọ ấy.
Có hôm mất điện, trời nóng hầm hập giữa mùa hè, mà chắc chắn mùa hè càng ngày càng nóng hơn vì trái đất có xu hướng tăng nhiệt mà. Vây mà vợ vẫn nằm ngủ ngon lành mặc cho mồ hôi và nước miếng chảy trên má. Chồng chỉ còn nước phục sát đất mà thôi. Cho nên, mất điện mùa hè không hề là chuyện kinh thiên động địa gì với vợ cả. Dù cho chồng thì phát điên lên không ngừng ca thán: Mùa hè mất điện thật là biết cách tra tấn nhau.
Nhưng vợ có điểm mạnh, tất sẽ có điểm yếu. Mà điểm yếu lớn nhất của vợ là chịu lạnh cực kỳ kém. Chỉ cần gió mùa chợt đến là vợ đã co ro như con sâu non rồi. Nào là chăn bông, nào là áo len, áo khoác như là người ta có thể chết ngay vì lạnh vậy. Nhiều khi chồng nhìn vợ bảo:
Em bị làm sao thế, anh có lạnh đâu mà em cứ co ro co ro vậy?
Tay em thì ngược lại. Em chịu nóng giỏi nhưng lại sợ lạnh, nhưng không hiểu vì sao, đôi bàn tay em lại rất nóng vào mùa hè và rất lạnh vào mùa đông. (ảnh minh họa)
Em lại gân cổ lên:
Thì cơ địa mỗi người khác nhau, anh mà giống em à? Cứ thử biến em giống y hệt như anh đi, em khắc không cảm thấy lạnh nữa! Hơn nữa, anh có đẻ đâu mà biết được phụ nữ khi sinh con xong thì yếu đuối nhường nào?
Thế là chồng tiu nghỉu ngay:
Ừ, thì lạnh,e mặc nhiều áo vào cho anh thấy nóng!
Khi đi ngủ, chồng thì quần đùi áo may ô, vợ thì quần dài tay áo dài tay. Nhìn thấy vợ là chồng thở dài:
Như thế này thì khác gì em lấy bao mà buộc lại. Anh chẳng có thời gian mà cởi ra đâu. Mệt lắm!
Em bực mình:
Thế sao ngày xưa em còn mặc nhiều hơn mà anh không thấy kêu ca gì, lại còn bảo: Con gái nên kín đáo như thế mới tốt!
Chồng lại lôi cái điệp khúc:
Bao giờ cho tới ngày xưa?
Thế là vợ cũng chẳng chịu thua:
Nếu tới ngày xưa em sẽ không bảo giờ lấy lại anh!
Chồng đành leo xuống thang ôm vợ:
Ừ, thì biết là em chẳng lấy đâu nên anh nhất định phải lấy em!
Đúng là thân lừa ưa nặng. Chỉ mỗi việc ôm vợ mà phải để cho cuộc chiến leo thang tới mức ấy mới chịu hạ mình mà kí kết hòa bình. Thật ra vợ chỉ cần chồng ôm một cái là không phải nặng nhọc như thế làm gì đâu mà!
Vợ thích được chồng ôm là vì chồng khi nào cũng rất ấm vào mùa đông. Chồng có biết vì sao mà ngày gặp và yêu chồng, vợ lại thích nắm tay chồng, lại còn thích được chồng ôm trong những ngày lạnh không? Đó là cảm giác thật ấm áp, thật đặc biệt mà chưa khi nào vợ có được. Vợ cũng đã nắm tay đôi người, cũng đã từng được đôi người ôm, đó là những người đến trước chồng trong đời vợ, nhưng chưa có người đàn ông nào lại có đôi bàn tay ấm như của chồng, có thân thể ấm áp như thế. Người ta nói, những người đàn ông có đôi bàn tay ấm áp là những người sống tình cảm, đáng tin cậy và cũng ấm áp chính đôi bàn tay của họ. Em đã tin là như vậy ngay lần đầu tiên nắm tay chồng.
Tay em thì ngược lại. Em chịu nóng giỏi nhưng lại sợ lạnh, nhưng không hiểu vì sao, đôi bàn tay em lại rất nóng vào mùa hè và rất lạnh vào mùa đông. Nên khi tay chồng nắm chặt tay em, em cảm nhận thấy, đôi bàn tay ấy sinh ra là để nắm chặt tay mình. Ấm áp và tin cậy. Cho nên, khi nào em cũng thích được chồng nắm tay và chồng cũng thế. Có lần chồng bảo: Tay lạnh cũng như người, lạnh lùng lắm! Lạnh lùng tới đau cả tim người khác! Nhưng em đã nguyện, sẽ không làm chồng đau tim như người khác! Cho nên em ngoan ngoan để chồng nắm tay dắt về nhà chồng và làm vợ anh ngoan ngoan cho tới ngày hôm nay.
Em vẫn gọi chồng là cái lò sưởi độc quyền của em. Những khi chồng đi công tác, những khi chồng vắng nhà, em nằm trong chăn ấm, xoay tứ phía, cuộn tròn không khác gì con mèo con nhưng vẫn thấy lạnh lẽo vô cùng. Một mình vợ không thể nào khiến cho cái chăn ấy ấm áp như khi có chồng. Cho nên, những đêm vắng anh, em lại nằm thao thức để nghe cái rét mướt đang luồn từng cơn vào nỗi nhớ nhung của riêng mình. Hóa ra, em cần hơi ấm từ chồng biết bao nhiêu. Hóa ra, đàn bà cần rất cần có một người đàn ông ấm áp bên mình.
Vì những đêm có chồng ở nhà, khi nào đôi tay em cũng được sưởi ấm, bên chiếc lò sưởi của mình, chỉ cần có chồng bên cạnh, bao nhiêu lạnh lùng mùa đông em cũng không sợ. Mùa đông khi nào cũng phải đứng ngoài cửa nhà mình khi có chồng bên vợ. Em đã nghiện cái sự ấm áp ấy. Bởi một người đàn ông ấm áp, khi nào cũng sẽ biết cách làm cho người phụ nữ của mình ấm áp. Cuộc sống đôi khi cần những hạnh phúc đơn giản thế thôi phải không anh? Nên nếu em gọi anh là chiếc lò sưởi của em, nghĩa là, anh là tất cả những ấm áp của cuộc đời mà em có. Dẫu em có lạnh lùng tới khiến người khác đau tim thì nhất định anh không vì em mà đau tim vì anh có thừa hơi ấm để khiến chính bản thân em trở nên ấm áp hơn bên đời anh.
Mùa đông lại đến rồi, sẽ lại có những cơn gió mùa Đông Bắc kéo về, những tiếng gió rít bên hiên nhà, những cơn mưa lạnh reo mình trước mái hiên, những cái run rẩy của đất trời, cây cỏ... Nhưng vợ vẫn thấy lòng bình an và ấm áp vì đã có chồng ở bên mình. Dù cuộc sống hôn nhân cũng chẳng khác gì những trạng thái của bốn mùa, của trời đất: có khi lạnh, khi nóng, khi dở dở ương ương, có khi mưa gió, có khi đẹp trời, có khi bão tố, lại có lúc bình yên... Nhưng em biết, mình mãi ấm áp vì có anh ở bên. Dù em có lạnh lùng tới bao nhiêu, thì sự ấm của chồng vẫn đủ để giúp vợ biến căn nhà mình thành tổ ấm! Mùa đông không khi nào đi qua cửa vào nhà!
Theo Khampha
Nỗi đau dần qua khi có... những mùa đông khác Cuộc sống xô bồ vội cuốn đi những ngọt ngào ban đầu, để rồi khi trở lại với thực tại khắc nghiệt em bỗng nhận ra mình nhỏ bé, yếu đuối không còn đủ sức chống chọi... Có một chiều mùa đông năm ấy, mình em độc bước trên đường dài, em tự dặn mình sẽ quên anh, quên đi tình yêu đầu...