Hạnh phúc ngày gió lạnh
Bạn có thể nghĩ tôi thực sự là một người rất sến, mà cứ cho là tôi sến thật đi, nhưng cũng chẳng mất gì khi dạo quanh cùng tôi chốc lát để tìm đến chút hạnh phúc bé xíu trong ngày gió về đột ngột ngày, phải không?
Bạn, tôi và cả miền Bắc những ngày này hẳn ai cũng sẽ muốn trùm chăn ra đường; ai độc thân cũng ước ao tìm được cái gối ôm 37 độ; ai đang yêu cũng muốn được rúc vào vòng tay đối phương tránh gió;… Nhưng nếu vô tình tất cả những điều trên đều không xảy ra với bạn, thì hạnh phúc nhỏ xinh ngày hôm nay, chúng ta sẽ tìm ở đâu đây?
Bạn có thể nghĩ tôi thực sự là một người rất sến khi đọc đến những dòng tiếp theo, mà cứ cho là tôi sến thật đi, nhưng cũng chẳng mất gì khi dạo quanh cùng tôi chốc lát để tìm đến chút hạnh phúc bé xíu trong ngày gió về đột ngột ngày, phải không?
(Ảnh sưu tầm)
Thức dậy trong ngày lạnh là một điều khó khăn, nhưng nếu bạn đủ dũng cảm để thỏa hiệp với hơi gió và cho nó len lỏi vào từng nếp chăn, chạm khẽ lên da khiến bạn rùng mình đôi chút, rồi lại được rút người vào trong phần chăn ấm còn lại,… phải, thứ cảm giác thích thú đầu ngày tôi vẫn thường tự thưởng cho mình trong mùa đông là thế.
Tôi và cái lạnh vốn chẳng có nhiều điểm chung. Nói đúng ra thì sức khỏe của tôi từ lâu đã coi tiết trời lạnh là kẻ thù số một. Đặt điều này vào khung cảnh của một cuộc sống độc thân thì việc tôi luôn cố gắng tìm ra những góc nhỏ cho hạnh phúc là điều dễ hiểu.
(Ảnh sưu tầm)
Hít một hơi thật sâu. Đúng rồi. Bạn nên làm như thế. Hít thật sâu và thở ra thật mạnh, tự dưng bạn sẽ cảm thấy mình có thêm nhiều năng lượng, hay chí ít, những nặng nề trong mấy ngày vừa qua sẽ từ đó mà được trút ra ngoài bớt phần nào.
Việc được vùi mặt trong đống quần áo mùa đông còn thơm vương mùi nước xả từ năm trước là điều thi thú thứ hai bạn có thể cảm nhận trong những ngày này. Hơn 6 tháng trời nóng nực, giờ bạn lại được cảm nhận trọn vẹn thứ cảm giác được áo quần ôm trọn lấy da dẻ, chạm đến đâu thấy ấm lòng đến đấy, càng làm ấm thêm hương nước hoa đang quyện chặt lấy từng thớ vải và phảng phất theo từng nhịp thở.
Bạn bước ra đường, khẽ xuýt xoa đôi chút. Đừng quên mỉm cười, dù nhẹ thôi, thế nào bạn cũng thấy vui hơn một tí. Chợt, bạn nhận ra tiết trời vốn lạnh hơn bạn nghĩ, trời nhiều mây hơn và khẽ phảng phất chút mưa giá đầu đông. Nếu là một người ưa cái lạnh, hẳn đây sẽ là thời tiết lý tưởng cho bạn.
Chỉ cần khẽ ngẩng mặt để đón những hạt mưa bé xíu lên làn da đang háo nước của bạn, đón những hơi gió ẩm luồn khẽ vào những nếp khăn, và cũng chuẩn bị đón luôn cảm giác lâng lâng như chỉ có một mình mình trên phố. Tất cả xung quanh đóng băng hết rồi, lặng lắm, yên lắm, thanh lắm ấy.
(Ảnh sưu tầm)
Đừng vội vàng trong một ngày như thế này. Hãy tự thưởng cho mình một vài thứ ấm nóng sau những phút rong ruổi ngoài đường chạm gió, chạm sương, chạm mưa đầu mùa muộn. Một cốc sữa ấm, một ly cà phê hay một món đồ ăn nước đang nóng hổi, bốc hơi lên thơm phức. Cảm giác ấm lên từng khúc ruột trong những ngày như thế này đủ để khiến bạn phải xoa xuýt mãi không thôi. Một hơi ấm… đâu nhất thiết phải đến từ một con người, phải không?
Dành chút thời gian tản bộ dưới tiết trời này cũng là một thú tao nhã bạn không thể bỏ qua. Đó có thể là giờ ăn trưa vội vàng nơi công sở, vài phút ra ngoài phô tô tập tài liệu nào đó, hay quãng đường ngắn từ bãi gửi xe lên văn phòng.
Video đang HOT
Hãy để cho bước chân bạn chậm lại, cảm nhận rõ nét làn hơi lạnh đang ôm siết lấy từ chân đến đầu, để bạn được run lên thật khẽ. Có như vậy, bạn mới cảm nhận được hết hơi ấm lan tỏa khi bước chân vào tòa nhà hay một nơi nào đó kín gió hơn, nơi bạn có thể yên ổn ngồi làm việc và phóng tầm mắt ra thế giới lạnh lẽo bên ngoài, để thấy mình còn an yên hơn nhiều mảnh đời khác.
(Ảnh sưu tầm)
Tôi thường dành buổi tối những ngày này lang thang trên đoạn cầu Long Biên, hướng nhìn sang cây cầu Chương Dương hoa lệ. Chẳng ai biết tôi là ai, chẳng ai để ý tôi đang vắt vẻo hai chân ra ngoài thành cầu, tựa cằm vào tay vịn cầu và ngồi mải mê ngắm dải đèn lung linh phía xa bên cây cầu đối diện. Gió lắm. Lạnh lắm. Cái giá buốt sẽ nhanh thôi làm tôi đông cứng lại.
Nhưng bạn biết mà, đôi khi, cảm giác một mình chống lại sương gió đó nó giống như cảm giác được đứng trên nóc nhà của vũ trụ vậy. Mình bạn với một không gian. Mình bạn với một thế giới. Chắc chắn, bạn sẽ không muốn bỏ qua quang cảnh ấy đâu.
Chặng đường cuối ngày từ điểm đi trốn lý tưởng của bạn về nhà sẽ là lúc bạn gặp thật nhiều mảnh đời khác… những mảnh đời đang co ro từng manh áo bên lề đường. Đột nhiên, bạn sẽ thấy có gì đó nhói lên ở tim rồi vụt mất, rất nhanh thôi, nhưng cũng đủ để bạn giật mình… rằng bạn vẫn còn một hạnh phúc đầy ấm áp tại điểm dừng chân cuối của chuyến xe… một nơi gọi là &’nhà’…
Theo Emdep
Tình yêu chẳng bao giờ biến mất
Thường thì sau khi con ngủ sẽ là quãng thời gian của hai vợ chồng, nhưng lâu nay, cuộc sống bộn bề đã cuốn chúng tôi đi qua những mỏi mệt. Trò chuyện ít hơn, tâm sự ít hơn. Có phải vì thế mà hôm nay, chim sẻ lại cứ muốn trò chuyện mãi với đại bàng.
Ting ting...
Đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm.
Con đã ngủ nhưng gã cùng giường vẫn chưa mò về. Ôi trong đầu đã sôi lên biết bao câu hỏi, biết bao gương mặt giận dữ để chỉ mong sạc cho một trận. Cái con người gan hùm này, hôm nay đi nhậu mà dám giấu vợ. Mà đen cho gã là đi nhậu với hàng xóm, hàng xóm thì bô bô.
...
- Anh về rồi vợ ơi!
(Vâng, tôi nghe thấy tiếng mở cửa mà... nghĩ bụng)
- Vợ chưa ngủ ah? Vợ chờ anh đấy ah?
(Tôi đang chờ để sạc cho anh một trận đây?)
Nghe giọng điệu đã có thể đoán chương trình, mặt phê phê, mắt thì lờ đờ, tôi chẳng còn lạ gì đêm nay sẽ ra sao nữa. Hát!
Tất nhiên đó là cách để chú chim sẻ tỉnh rượu nhanh (chồng tôi tự nhận như vậy, và phong tôi là đại bàng cơ đấy). Tôi sẽ làm đúng vai trò đại bàng.
Tôi ngẩng mặt cười, giọng nghe thật bất thường.
Ảnh minh họa.
- Anh ăn chưa? Em để phần cơm ngoài kia, ra ăn đi.
Chim sẻ như được đà, nghĩ rằng thoát nạn và bắt đầu dắt mũi tôi.
- Em không biết hôm nay anh vất vả ra sao đâu. Anh phải đi làm ăn, anh đi tiếp khách và chưa được ăn gì mà phải uống bao nhiêu...
- Ôi thế á? Thế anh Hoàng có say không?
(Gã gãi đầu, mặt chưng hửng, chột dạ)
- Hoàng nào? Hoàng nhà mình á? Cũng đi nhậu ah? Anh có biết đâu.
- Thế cơ? Thế anh Tùng thì sao? Anh dìu về ah?
(Lần này thì xịt luôn nhé, thôi khỏi phải phân bua múa may nữa).
- Sao em biết, em tài thế. Nhưng anh thề là anh chỉ vừa ra thôi. Vì anh phải đi làm thêm mà, chứ không lấy tiền đâu đưa em.
Nghe giọng điệu có vẻ là một người đàn ông trách nhiệm, nhưng thật không may đã bị đại bàng bắt thóp. Tôi cũng không phải phụ nữ quá kiểm soát chồng. Ngược lại tôi để chồng thoải mái trong quan hệ và giao tiếp, vì theo tôi, kiểm soát không phải là cách để giữ anh bên cạnh mình.
Chẳng hạn như lần này, mọi khi tôi đã sẽ sổ ra một tràng trách mắng, khóc lóc giận dỗi, vì đi nhậu biệt tăm, biệt tích, không về đón con. Nhưng tôi hiểu, và qua thời gian tôi cũng hiểu anh phải chịu những áp lực và khó khăn nhất định. Chính vì vậy, sau hơn 2 năm cưới nhau, có lẽ tôi đã học cách lắng nghe nhiều. Quả nhiên hôn nhân không phải là màu hồng và chúng ta cũng không nên quá xa rời thực tế.
Chú chim sẻ thấy tôi cứ không nói gì, không giận dữ đã thành khẩn khai hết từ đầu đến đuôi. Và rồi ngồi sát lại ôm chầm lấy tôi và tỏ vẻ rất chi là thật thà, tình cảm.
Ảnh minh họa.
Vợ chồng lại luyên thuyên đủ chuyện. Thường thì sau khi con ngủ sẽ là quãng thời gian của hai vợ chồng, nhưng lâu nay, cuộc sống bộn bề đã cuốn chúng tôi đi qua những mỏi mệt. Trò chuyện ít hơn, tâm sự ít hơn. Có phải vì thế mà hôm nay, chim sẻ lại cứ muốn trò chuyện mãi với đại bàng.
- Em có nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không?
- Em không? Chẳng có gì lãng mạn mà nhớ cả.
- Đùa, anh tuyệt vời thế cơ mà. Ngày xưa, tán em tốn ghê cơ, mà anh biết em thì chê ỏng chê eo, chắc trông anh nhà quê chứ gì.
Câu nói của anh làm tôi phì cười. Đúng là đàn ông, cũng là một ẩn số đâu khác gì phụ nữ chúng ta. Ngày xưa anh thật ngây ngô và tôi thì chảnh vẻ, còn giờ thì ngược lại. Vậy nhưng sự lo toan chăm sóc của anh dành cho tôi còn nhiều hơn. Đó là điều tôi hiểu rằng tình yêu thời trẻ không mang lại được, cảm giác anh mãi bên cạnh. Tình yêu đúng là nhiều cung bậc cảm xúc nhưng trong cuộc sống gia đình, đôi khi chỉ cần những câu nói yêu thương cũng đủ làm cho trái tim phụ nữ lại rộn ràng trở lại.
- Ngày xưa tất nhiên anh ngố tàu, anh không thèm để ý em nhiều vì em cũng như bao cô gái, bao bông hoa để tán tỉnh thôi. Ai ngờ em lại đổ anh. Còn bây giờ em là vợ anh cơ mà, không quan tâm vợ thì còn quan tâm ai.
Tôi cũng lặng người đi vài giây vì câu nói ấy, câu nói của một người đàn ông khi có men rượu, chắc chắn là câu nói chân tình. Thế nên mới nói, đàn ông có cách thể hiện tình yêu riêng, chúng ta không thể mãi chạy theo những lãng mạn như ngày xưa đó.
Và những lúc bất chợt như vậy, em đã hiểu thêm nhiều về anh, về đàn ông, về trụ cột của gia đình. Nhưng khi anh thể hiện yêu thương, anh cũng nũng nịu như một chú chim sẻ.
- Em dạo này chẳng yêu anh như xưa gì cả. Toàn lo cho Chíp thôi. Huhu...
Có lẽ cuộc sống của một bà mẹ trẻ lần đầu làm mẹ là như thế thật, thời gian cho con là bất tận nhưng cũng phải có những lúc để yêu thương được sống lại và làm ấm thêm gia đình bé nhỏ. Ít nhất lúc này đây, chúng ta đang gần nhau như đã lâu lắm rồi không gặp.
Nghe mùi hương, nghe tiếng thở đã rất lâu gấp gáp cho qua mà không cảm nhận.
- Em hãy thể hiện tình yêu như ngày mới yêu đi. Giống lần ở Hồ Tây đó em, em nhớ chiếc ghế đá không... Hôm đó lạnh nhỉ...
Và thế là, đêm thu dài chăng còn heo may hay lạnh lẽo, kỷ niệm ùa về.
Tình yêu là vậy mà, từ hai phía và từ chính con tim. Tình yêu chẳng hề biến mất.
Theo Emdep
Nếu cuối cùng, chúng ta chọn rời xa nhau... Nếu cuối cùng, chúng ta chọn rời xa nhau, xin hãy thanh thản đón lấy sự cô đơn đôi lúc, có thể khi nhìn vào trong gương, thấy mình thật thảm hại, nhưng sau cùng, chúng ta mới là người mạnh mẽ nhất, bởi đã cô đơn đến thế, thì còn ai có thể cho phép mình đau. Nếu cuối cùng, chúng ta...