Hạnh phúc của đàn bà không phải là sở hữu người đàn ông trong những cuộc tình thầm lặng
Chẳng có gì hay khi đàn bà đưa chân vào một cuộc tình tay ba và trở thành kẻ phá hoại. Sở hữu một người đàn ông trong những cuộc tình thầm lặng, đàn bà tự chuốc về những tổn thương.
Người thứ ba là kẻ đáng trách, cũng là kẻ đáng thương, đàn bà chấp nhận những mối tình thầm lặng, vụng trộm không khác gì những người mất hết đi lòng tự trọng và sĩ diện, tự đắm mình trong sự tội lỗi và xấu xa, cả một đời không thể nào đường đường chính chính như những người đàn bà khác.
Ngay từ khi bắt đầu những cuộc tình thầm lặng, đàn bà phải chạy trốn những cuộc gọi, truy lùng của một người đàn bà khác. Đàn bà luôn phải cảnh giác với tất cả mọi thứ, tìm mọi cách để gặp người đàn ông ấy trong bóng tối với một nỗi lo sợ vô hình. Chính cái cảm giác ấy đôi khi khiến người đàn bà sợ hãi và chạy trốn chính bản thân mình.
Không biết được rằng đàn bà có thể sở hữu được trái tim người đàn ông kia hay không? Không biết rằng so với người phụ nữ đang ở nhà chờ chồng kia và bản thân mình, ai sẽ là người có vị trí cao hơn trong lòng người đàn ông ấy? Không biết rằng mình phải làm thế nào để chấm dứt mối quan hệ đầy tội lỗi?
Người đàn bà chấp nhận những cuộc tình thầm lặng thường mù quáng hơn tất thảy những người đàn bà khác, họ nhắm mắt đưa chân mặc tới đâu thì tới. Yêu anh ta được ngày nào, bên anh ta được ngày nào thì càng tốt bấy nhiêu. Và điều mà tất cả chúng ta đều muốn hỏi đó chính là: “Họ có hạnh phúc hay không?” Có người trả lời có, có người thì lắc đầu nói không, nhưng suy cho cùng thì bản thân người đó chưa từng được hạnh phúc trọn vẹn.
Đàn bà chấp nhận làm người thứ ba sẽ chỉ nhận tổn thương.
Đàn bà chọn việc bắt đầu một mối tình thầm lặng là đàn bà đã sai ngay từ khi bắt đầu. Họ vốn dĩ xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn, xứng đáng có những buổi hẹn hò công khai, xứng đáng được bên cạnh người ấy một cách đường đường chính chính mà không lo sợ phải bị đánh ghen. Vậy tại sao lại có những người cố chấp vì những điều không đáng? Tại sao có những người giành cả tuổi thanh xuân chỉ để làm người thứ ba mang trong lòng đầy buồn tủi?
Video đang HOT
Họ có thể sở hữu người đàn ông trong một vài tiếng đồng hồ rồi trả lại người đàn ông ấy cho vợ của họ. Họ có thể lấy đi nhiều thứ, nhưng không bao giờ có đi trái tim của một người đàn ông. Một cô gái mang danh là “bồ” thì chẳng bao giờ quan trọng với một người đàn ông. Đã là một người đàn ông lăng nhăng, họ không có người này rồi cũng có người khác. Đàn bà đừng ảo tưởng bản thân mình quan trọng!
Hạnh phúc của đàn bà không phải là sở hữu đàn ông trong những cuộc tình thầm lặng.
Đến người vợ đầu ấp tay gối đàn ông còn không đặt vào trong tim, thì cớ gì một người chấp nhận ở bên họ với những mối tình thầm lặng lại người khiến họ mảy may bận lòng. Cứ chấp nhận ở bên anh ta rồi một ngày mọi chuyện vỡ lở, đàn bà lại kêu than vì bị người vợ của họ đánh ghen còn người đàn ông thì vờ như không quen biết. Đến lúc ấy, đàn bà sẽ chẳng có ai bênh vực, chịu đủ thiệt thòi. Đàn bà hãy bỏ ngay ý nghĩ sở hữu một người đàn ông trong những mối tình thầm lặng sẽ có được hạnh phúc và sự nuông chiều đi.
Lựa chọn của đàn bà thông minh phải luôn nhìn về thực tế, sinh ra là đàn bà không phải là thứ để đàn ông lựa chọn, chúng ta hoàn toàn có quyền từ chối những mối tình thầm lặng, chiều chuộng bản thân và chờ một tình yêu khác.
Đừng buộc bản thân vào một hạnh phúc không có thật để rồi tổn thương chính mình. Đàn bà sẽ không thể hạnh phúc nếu như chỉ sở hữu một người đàn ông trong những cuộc tình thầm lặng!
Theo Emdep
Yêu thật nhiều... anh vẫn là của người ta
Em sẽ không dùng dằng lần lữa với anh nữa...
Bởi vì dù anh có nói trăm ngàn lần rằng " Xin lỗi em...Cuộc đời anh từ khi có gia đình chưa một ngày anh biết mùi hạnh phúc, anh lấy cô ấy vì..." hàng hà sa số những lý do anh nêu ra để biện minh cho cuộc tình sai trái của chúng ta. Em biết anh muốn em có cảm giác như chúng ta không phải là những người có tội, dù trên thực tế chúng ta đang ngoại tình, dù là anh chỉ muốn an ủi em và an ủi chính anh thì em vẫn luôn nghĩ rằng, người đến trước em vẫn là người chính danh, và cô ấy xứng đáng hơn em gấp vạn lần để anh nói lời xin lỗi...Không phải em đang tỏ ra cao thượng gì, chỉ là với những thứ vốn không thuộc về em mà em phải trộm từ người khác, em luôn thấy có lỗi với họ, tình yêu của anh với em cũng không ngoại lệ.
Bởi vì dù anh có nói "Anh yêu em, hơn cả..." cái từ "hơn cả" anh vẫn thường ví với người đàn bà đang có tên trên tờ hôn thú cùng anh, ấy là vợ anh... thì em vẫn thấy nao nao nơi lồng ngực, không phải vì em thấy đau cho cuộc tình không lối thoát của chúng ta, mà tự dưng đôi khi em nghĩ đến ba cái phận đời bi thảm. Em, anh, và người ta...Cái lối thoát nào cho cả ba người, khi mà ai cũng muốn những thứ tốt đẹp nhất thuộc về mình?
Mỗi khi anh nói "Anh rất muốn li hôn, nhưng ..." em vẫn thường im lặng trước câu chuyện đó, vì tự thấy mình không có tư cách để đòi hỏi anh phải bỏ hết những gì anh có, để xây mới lại cuộc đời mình, bởi biết đâu lần đập bỏ và xây mới này lại chẳng thể như chúng ta tưởng tượng? Những vỡ mộng về nhau, cuộc sống hôn nhân chẳng bao giờ là màu hồng, khi tình yêu kết thúc thay thế vào đó là trách nhiệm và nghĩa vụ, rồi bỗng dưng lại có những cơn gió lạ khiến anh xao lòng...Vậy là cái bi kịch hôn nhân lại luân hồi ngay trong kiếp này...Em vạn lần không muốn thế, vậy nên em im lặng trước quyết định của anh. Vì em thực sự cần tỉnh trí trong cơn mê mộng sai lầm này...
Bởi vì khi yêu anh, em đã chấp nhận miệng đời cay nghiệt "kẻ cướp chồng người", không phải vì em mặt dày vô sỉ mà không biết đến chữ danh dự, tự trọng. Em cũng chẳng muốn đổ lỗi cho cảm xúc, bởi em biết nếu mình đổ lỗi cho bất cứ điều gì thì mình vẫn chính là kẻ có tội, yêu người đàn ông của người ta...Cảm xúc lấn át lý trí, danh dự lẩn đi để hùa theo cái mà người ta thường gọi là "con tim mách bảo", dù biện minh thế nào thì em cũng là người sai...
Và bởi vì em sai, nên đôi khi em lại phủ định chính mình, muốn mình trở thành người đúng. Thế nên em đã gặp người đàn bà danh chính ngôn thuận của đời anh: Vợ anh! Người có quyền năng hơn em về tất cả, em muốn tranh luận, muốn dụ dỗ, muốn nói lý lẽ, thậm chí là đe dọa, cầu xin nếu cô ấy không rời bỏ anh. Em vẫn nghĩ là cô ấy đày đọa anh...Và em lại tiếp tục vỡ mộng...
Người đàn bà của anh đã dạy em biết cách yêu một người đàn ông là gì? Cô ấy nói cô ấy biết chúng ta ngoại tình, và cô ấy chấp nhận điều đó! Em đã cười vào mặt cô ấy và nói cô thật giả tạo, em đã nghĩ mình sắp thắng đến nơi rồi, anh sắp thuộc về em thật rồi! Nhưng...
Người đàn bà của anh nhìn em như một người bạn, à không! Có lẽ cô ấy nhìn em giống một kẻ đáng thương, giống như cô ấy chăng? Cô ấy nói "Trong tình yêu, người nào yêu đối phương nhiều hơn thì người đó sẽ chịu tất cả nghiệp chướng, và vì cô ấy yêu anh nhiều hơn nên cô ấy chấp nhận tất cả mọi điều thuộc về anh!".
Em đã cười cợt cô ấy "Chị không sợ em cướp chồng chị à?" thì cô ấy bảo "Tại sao em lại phải làm cái điều khó khăn ấy? Yêu mà cũng phải giành giật sao? Em xứng đáng có được nó một cách bình thường mà..." Em đã rất ngỡ ngàng về người đàn bà của anh, em đã nghĩ hoặc là cô ấy quá giả tạo và vờ như mình cao thượng, hoặc là cô ấy thực sự là một người đàn bà nhân hậu như thế, yêu anh hơn chính bản thân cô ấy! Chấp nhận cả những sai lầm của anh...Bỗng nhiên em nghĩ "Nếu em là vợ anh, em sẽ làm gì? Liệu em có thể yêu anh nhiều như thế? Đến mức chấp nhận cả những điều sai lầm mà không phải em gây ra?"
Không! Câu trả lời là không. Em không thể , vì em muốn yêu và chiếm hữu anh, đó là quy luật tất yếu trong tình yêu. Em chưa bao giờ nghĩ đem người đàn ông của mình đi san sẻ cho người khác! Em sẽ ...Rồi em lại giật mình nhận ra, em đã quá sai rồi, em quá yếu hèn, xấu xí, nông nhạt trước người đàn bà của anh...Giờ em đã hiểu, tại sao anh luôn nhìn em với đôi mắt buồn u uẩn, anh nói về người ta với một tâm trạng nhè nhẹ, không oán thán , chỉ là buồn thôi...Và em biết, anh đã giằng xé tâm can ra sao khi lựa chọn giữa em và người ta...
Vì thế, em sẽ không dùng dằng lần lữa với anh nữa...Em nhận ra với tình yêu đôi khi cho đi chính là nhận lại, người ta cho anh cả tấm chân tình nên em không thể trả lại cho người ta cay đắng, anh cho em tình yêu nhưng em lại chỉ trả cho anh nỗi dằn vặt, người ta cho anh cả cuộc đời trong khi anh lại muốn trao cuộc đời anh cho em, nhưng cuộc đời anh em làm sao dám nhận? Không phải vì em nghĩ mình không xứng đáng, chỉ là em sợ những phút xao lòng của anh, như đã từng với em, em không giống người ta, em sẽ không thể chấp nhận được cái chuyện anh đang để trong tim một người đàn bà khác, ngoài em...Vì sao ư? Vì trong cuộc tình không có chỗ cho người thứ ba, dù em rất yêu anh nhưng...nếu yêu anh đến độ chấp nhận tất cả những thua thiệt về mình và mong anh hạnh phúc dù là bên người khác thì chỉ có người đàn bà của anh mới làm được điều đó!
Em không đủ cao thượng và tình yêu để cùng anh đi hết con đường mình đã từng mơ mộng, bởi vì anh...bởi vì em...bởi vì người ta...
Vậy thôi, anh về đi...Bởi vì...Anh là của người ta...
Theo Emdep
Tuyệt đối đừng để mình tổn thương trong cuộc tình của chính mình Có ai đó đã từng nói "Chia tay là cách tốt nhất để cảm nhận về tình yêu". Đàn bà, đừng vì tình yêu mà quên mất đời mình. ảnh minh họa Trà và Minh yêu nhau được 5 tháng. Họ bắt đầu mối tình ấy vào những ngày hè rực nắng, những tin nhắn yêu đương hò hẹn mùi mẫn, những lời...