Hạnh phúc có tồn tại không?
Cuộc sống ngắn ngũi lắm đừng cố gắng sống trong cái vỏ bọc mạnh mẽ của chính mình mà làm gì vì bạn và tôi đều hiểu mà: ” con người yếu đuối lắm !!”
Mỗi chúng ta có lẽ ai cũng đã trải qua một thời tuổi trẻ bồng bột và non dại. Ta có những ngày vui, những đêm buồn, những buổi mưa lang thang khắp các con phố chỉ để tìm chút mùi vị của sự yêu thương và rồi lạc lõng giữa những con phố lấp lánh đèn. Những tháng ngày đó ta trải qua, ghi nhớ và trưởng thành.
Có bao giờ bạn tự hỏi thế nào là niềm vui? Niềm vui là khi bạn có được những thứ mình muốn, là tìm được một công việc vừa ý mình, là có một người yêu thương luôn chờ bạn vấp ngã rồi đến cạnh bên. Thật ra niềm vui đơn giản lắm chỉ là một buổi sớm tinh mơ bạn thức dậy và hài lòng vì chúng ta lại có thêm một ngày để sống.
Cuộc sống luôn lắm những chướng ngại. Cứ mỗi ngày trôi qua ta lại trải qua biết bao nhiêu sự việc và chính điều đó giúp ta trường thành hơn. Đó chính là niềm vui, đó chính là sống. Cuộc sống ngắn ngũi lắm đừng cố gắng sống trong cái vỏ bọc mạnh mẽ của chính mình mà làm gì vì bạn và tôi đều hiểu mà: ” con người yếu đuối lắm !!”. Bạn có thể tỏ ra mạnh mẽ trước người lạ nhưng tại sao lại phải giữ cái vẻ mạnh mẽ ấy với tất cả mọi người để rồi bản thân lại tổn thương thêm một lần nữa vì chính sự mạnh mẽ đó.
Có những điều đơn giản lắm. Chỉ là một muỗng đường cho ly cà phê đen mỗi sáng, vài phút trú mưa ở một góc nhỏ nào đó ngoài phố, vài lời tâm sự với đứa bạn thân,… Thế tại sao lại phải chịu đắng vì một ly cà phê vốn chưa bao giờ vừa miệng, chịu lạnh vi vu dưới phố vào những buổi mưa, và im lặng gặm nhấm nỗi tâm sự mỗi đêm khi mọi người đã say giấc.
Video đang HOT
Hạnh phúc đơn giản lắm chỉ là những thứ hằng ngày ta vẫn trải qua nhưng thêm vào đó là sự hài lòng của bản thân. Nó là như thế đấy tại sao cứ phải gượng cười và ép bản thân thừa nhận là mình đang hạnh phúc.
Người có tất cả chưa chắc là người hạnh phúc. Nhưng người đã từng trải qua tất cả chắc chắn là sẽ rất hạnh phúc. Vì vậy đừng cứ trốn mãi với cái vỏ ốc của mình nữa, con người không mạnh mẽ đến thế đâu.
Theo iblog
Giấu đau thương là ngây thơ hay ngu ngốc?
Có những người luôn tỏ ra mạnh mẽ để giấu đi cái yếu đuối đến đáng thương. Có những người tỏ ra nhí nhảnh, trẻ con chỉ để giấu đi một chuỗi những đau khổ đã từng đi qua họ...
Anh từng nói với em rằng những lúc áp lực cuộc sống nhất, thì việc được nói chuyện với em là một may mắn. Anh nói tính em trẻ con, vô tư vô nghĩ. Thế là, mỗi buổi nói chuyện với em là mỗi lần như được quay trở lại thời còn nhỏ xíu vậy.
Anh từng nói với em rằng khi suy nghĩ đến loạn đầu. Gặp được em là anh không phải xả strees bằng những cốc café quen thuộc. Thay vào đó là được dẫn em đi dạo quanh đường phố ăn những món ăn giống như thời sinh viên vậy.
Anh từng nói rằng trên đôi môi và ánh mắt của em, anh chỉ luôn luôn thấy hiện ra nụ cười và hạnh phúc. Anh chưa thấy em khóc bao giờ. Kể cả khi chúng mình cãi nhau đi chăng nữa.
Trong mắt anh, em cảm giác mình như là một con người của hạnh phúc chưa từng *****ng chạm đến đau thương, anh nhỉ?
Trong mắt anh xung quang em toàn là màu hồng anh nhỉ
Nếu cảm giác đó của em là đúng thì anh à, đã đến lúc em cần cho anh biết, em trưởng thành nhiều hơn anh nghĩ.
Em đã tự đặt ra mục tiêu cho mình từ rất lâu rồi. Chính em tự nói với bản thân rằng cuộc sống là chuỗi những mục tiêu, có như vậy mới đủ lí do để sống tiếp. Có như thế em mới đủ mạnh mẽ đến ngây ngô như thế này.
Đúng là, trước đâu em đã hạnh phúc đến như thế nào, bỗng dưng một loạt những đau thương đến vây quanh lấy em. Em muốn quên đi nhưng quá khứ đau đến đậm nét như vậy, em làm sao vứt bỏ được.
Anh có biết vì sao em lại nói chuyện ngây ngô như thời nhỏ xíu không? Vì lúc đó anh đang áp lực, mà chỉ có cách như thế anh mới lướt vào cùng em với những suy nghĩ ngây ngô. Em quên thuộc với cách nói chuyện này lắm, vì em nhớ, trước những giọt nước mắt cứ tuôn không ngừng của mẹ, em cũng từng làm thế thì cuối cùng mẹ cũng có thể cười lại được. Em biết, đôi khi cười không phải vì câu chuyện em nói đáng buồn cười, mà là một phần nào đó cảm nhận được yêu thương, anh nhỉ?
Anh có biết vì sao em lại hay nũng nịu anh đi ăn chứ không phải là đi uống café không anh? Mà anh có nhớ là mỗi lần đi ăn, em toàn chọn những món cay xè không anh? Anh có biết vì sao không thế? Anh à, em đến quá quen thuộc với hương vị café mà bố hay uống. Và, em nhớ rằng lúc cảm thấy loạn nhịp với cuộc sống nhất, em hay ăn những món cay đến quen miệng. Chắc độ ăn cay đó của em sắp bằng anh rồi anh nhỉ?
Anh có biết tại sao anh chỉ luôn thấy em cười không anh? Vì mỗi lúc ở cạnh anh là em đang hạnh phúc. Anh có biết tại sao anh chưa từng thấy em khóc, kể cả lúc mình cãi nhau không anh? Vì em từng trải qua nhiều thứ nó đáng sợ và đau gấp trăm lần với cái vấn đề cãi vã bé xíu ấy. Em đã từng bị mẹ nói là một kẻ vô tâm, anh ạ. Chỉ là lúc mẹ buồn nhất, em vẫn phải gượng môi lên cười thật tươi. Vậy mới đủ sức để đưa từng giọt nước mắt vào trong anh ạ.
Anh có biết, em đã từng mất đi kỉ niệm của hai mươi năm em đã từng đi qua, anh có biết em đã từng quên hết mọi thứ xung quang em kể cả những thứ em tưởng chẳng bao giờ quên. Mất trí nhớ. Thứ mọi người luôn mơ ước khi cuộc sống quá áp lực. Em đã có nó và em mơ ước giá như trước đó em không có nó. Khoảng thời gian đó, những người thân của em đau lắm. Anh à, anh biết không, người ngoài cuộc họ đã đau như thế, thì người trong cuộc như em đau nhói đến thế nào?
Giấu đau thương là ngây thơ hay ngu ngốc?
Cuộc sống nhìn theo nhiều phía. Nhìn nhận một con người cũng phải theo nhiều chiều. Nhưng hãy cứ đặt trong suy nghĩ của mình rằng mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Vì đâu phải tiếp những niềm vui là hạnh phúc, vì đâu phải sau những nỗi đau cũng là những nỗi đau đâu anh nhỉ?
Theo iblog
Dù có một mình đi qua thương nhớ, tôi vẫn rất ổn! Tôi không cho phép mình cái quyền được yếu đuối vì một đứa con gái như tôi yếu đuối đồng nghĩa là hèn nhát. Tôi có thể buồn một chút, nhớ thương một chút nhưng nhất quyết là luôn phải mỉm cười. Nếu tôi có khóc thì cũng nhất nhất chỉ mình tôi biết... Có người hỏi tôi rằng:" Em đi rồi, chị...