Hàm ơn vợ của người tình vì đã cho tôi nhận ra lỗi lầm
Tôi hàm ơn không chỉ đơn giản là chị đã không làm rùm beng lên, mà to tát hơn chị đã mở cho tôi cái nhìn rộng lượng hơn với cuộc sống.
ảnh minh họa
Đọc bài “Trước khi ngoạ.i tìn.h, hãy nghĩ đến con cái” của chị Thủy, tôi cứ ngỡ như chị ấy viết cho mình. Có bạn còn bình luận chắc đây là bài viết không có thật vì không có người phụ nữ bao dung như thế. Nhưng cuộc sống muôn màu, còn rất nhiều người phụ nữ rộng lượng và bao dung, luôn nghĩ cho người khác, tôi đã may mắn gặp một người phụ nữ như vậy.
Tôi đã có những phút ngã lòng với một người đàn ông có vợ, dù bản thân đã có con. Đó là những khoảnh khắc chớp nhoáng qua đi rất nhanh, là những dòng tin nhắn động viên nhau trong công việc, cuộc sống, là những mỹ từ nhớ thương nhau khi hai kẻ có tình ý trong vụn.g trộ.m mà không đến được với nhau (như có bạn nói đàn bà nghĩ rằng họ đang được yêu). Tôi cũng nghĩ mình được yêu bởi những tin nhắn chu đáo, ân cần, lo lắng của người đó cho mình. Chúng tôi may mắn chỉ dừng lại ở những điều đó, chưa đi xa hơn, chưa cà phê gặp gỡ kể từ khi chuyến công tác kết thúc (vì thực ra chúng tôi chưa có cơ hội do ở xa nhau quá).
Cũng may trong chuyến công tác đó, do lịch trình bận rộn và có đông người, điều xấu xa nhất chưa xảy ra; nhưng tôi biết nếu có cơ hội thì cả hai cũng bị cám dỗ. Vì lúc đó chúng tôi người thì không có chồng bên cạnh, người xa vợ xa con, cảm giác như thế giới thật tự do, không bị ràng buộc bởi trách nhiệm gia đình, được sống cho chính mình. Chúng tôi chỉ may mắn hơn những người khác là có những đứa con níu kéo lại. Mỗi khi nhìn vào mắt chúng, nhìn vào chồng, người đã cũ kỹ theo thời gian và những bộn bề lo toan, tôi lại thấy lòng mình thắt lại. Tôi ân hận.
Gia đình tôi theo Phật giáo, bố mẹ luôn tin vào nhân quả, tôi cũng tin, vậy mà đã phản bội chồng con mình để nhắn tin nhớ thương một người đàn ông khác. Tôi tin rằng mình sẽ bị trừng phạt. Những tin nhắn của tôi đã bị chụp lại bởi người vợ tinh tế của người đó nhưng chúng tôi lại một lần nữa may mắn vì chị ấy quá bao dung và có nhân cách cao thượng, người tôi hiếm thấy trên đời. Khi tâm sự với chị, tôi thấy mình thật bé nhỏ và xấu hổ, hiểu cơn say nắng kia chỉ là do những kẻ khốn nạn như tôi và người ấy gây ra, còn đối tác của chúng tôi là vợ anh ấy và chồng tôi đều là nạ.n nhâ.n, là những người vô tội.
Chị nói đã chứng kiến mẹ chị, bạn bè chị chịu nỗi đau do sự phản bội gây ra, nên chị thương con tôi, thương chồng tôi. Họ không xứng đáng phải biết sự thật để đau khổ, để nhìn hình ảnh tôi méo mó đi. Tôi biết mình cũng méo mó lắm rồi, nhưng những gì chị nói ra càng làm tôi thấy không thể nào chịu đựng được. Tôi thấy có tội. Đó là những ngày tháng dằn vặt vô cùng. Các bạn hãy tin rằng lỗi lầm sẽ luôn làm ta day dứt, đó chính là hình phạt đáng sợ nhất cho mỗi con người, vì thế đừng bao giờ như tôi, dù đã biết trước mà vẫn chạm chân vào lỗi lầm.
Tôi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của con và khi chỉ có hai mẹ con, tôi ôm chầm lấy con sợ hãi. Tôi sợ quả báo không đè lên đầu mình mà lại bổ xuống đầu con. Hễ đọc một bài báo về bắ.t có.c, về đứ.a tr.ẻ nào đó bị ta.i nạ.n,… tôi lại hoảng hốt sợ hãi, sẽ ra sao nếu đó là con mình đang chịu một điều gì đó do mẹ chúng gây nên. Tôi cũng sợ chồng một lúc nào đó biết chuyện sẽ không thể tha thứ, dù chị ấy khuyên tôi đừng nên nói với chồng, nhưng sự sợ hãi cứ đè lấy tôi. Cuối cùng không chịu nổi tôi đã phải thú tội với chồng.
Tôi kể về những tin nhắn, những dòng chat chit, chồng đã đa.u đớ.n, gầm lên và đán.h tôi dù trước đó anh chưa bao giờ làm thế. Tôi biết sẽ có điều này, vì bản thân đã gây ra hậu quả. Điều đa.u đớ.n nhất là tôi đã lấy đi niềm tin của anh, cái đó dù có chuộc tội cả đời cũng không bù đắp được. Dù sao giờ tôi đã thanh thản hơn khi được nói ra sự thật, không bị sự sợ hãi bủa vây. Hàng ngày tôi sám hối, cố gắng chăm sóc chồng con tốt hơn, tự bỏ đi những cái tôi trước đây vẫn có với chồng để chăm sóc anh và nhẫn nhịn. Anh giờ vẫn còn nhìn tôi như người xa lạ, cuộc sống của chúng tôi chưa bình thường trở lại sau gần nửa năm tôi thú tội. Thế nhưng anh thương con và muốn giữ tôi cho con, vì dù người vợ này sai trái nhưng tôi vẫn là người mẹ thương yêu con vô cùng.
Video đang HOT
Tôi biết cuộc đời còn dài, cần làm nhiều hơn thế để chuộc lại lỗi lầm, nhưng cũng cảm ơn người vợ của người đó, cũng giống như chị Thủy, đã cho tôi một con đường để nhìn nhận lỗi lầm, để được tự mình thú tội chứ không phải để sa đà vào sai lầm cho đến khi chồng con bắt gặp, khin.h b.ỉ. Khi viết những dòng này, nước mắt tôi đang rơi, muốn gửi lời xin lỗi chân thành tới chị ấy, dù tôi từng nói điều này nhưng biết vết thương lòng gây ra cho chị sẽ không bao giờ lành được. Hy vọng nếu chị có đọc trang này sẽ biết có một người đang hàm ơn chị, không chỉ đơn giản là chị đã không làm rùm beng lên, mà to tát hơn thế là chị đã mở cho tôi một cái nhìn rộng lượng hơn với cuộc sống.
Tôi giờ sống đơn giản, lấy con cái làm niềm vui, lấy sự chăm sóc chồng để chuộc tội; tận tụy hết mình với công việc và cuộc sống. Tôi biết cơ hội không đến với ai hai lần; bản thân từng trải qua sai lầm, đang đi qua những ngày tháng trầm lắng để nhìn lại mọi thứ. Nếu không có những sự chia sẻ chân thành của chị có thể đời tôi đã trượt dài trong cơn say nắng đó. Tôi chỉ muốn nói lỗi lầm sẽ xảy đến với bất kỳ ai, nếu có thể hãy nghĩ đến hậu quả trước khi làm. Tôi đã và đang sống trong dằn vặt sợ hãi, trước sợ chồng con biết, giờ chồng biết rồi lại sợ quả báo không giáng lên mình mà lỡ vào con mình phải gánh chịu.
Vì vậy mỗi ngày thức dậy tôi tự nhủ hôm nay phải làm được điều gì tốt, hy vọng ông trời sẽ nhìn ra những nỗ lực của bản thân, nếu có vấn đề gì hãy để một mình tôi gánh chịu. Cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc hết bài của tôi, hy vọng rằng sau khi đọc xong, nếu ai đó lỡ đang làm người thứ ba hãy dừng lại. Trải qua rồi tôi biết, tòa án lương tâm sẽ là thứ hình phạt ghê sợ nhất đối với mỗi con người.
Theo VNE
Sau đám cưới, vợ lén lút ôm tiề.n mừng đi trả nợ cho mẹ đẻ
Sau đám cưới, tôi không nhìn thấy vợ, thùng tiề.n mừng cũng mất tích. Tôi không ngờ, vợ lại lén lút ôm tiề.n mừng đi trả nợ cho mẹ đẻ.
Tôi quen Lan qua một người bạn. Khi ở cạnh tôi, Lan luôn tỏ ra ngoan hiền và biết chia sẻ. Em không ham giàu có. Mỗi lần đi chơi cùng nhau, Lan thường bảo tôi đi ăn ở những nơi vỉa hè cho rẻ. Những ngày lễ, em cũng không muốn tôi tặng quà đắt tiề.n. Em nói rằng: "Quan trọng là món quà đó từ tấm lòng của anh. Em không cần quà đắt tiề.n".
Gia đình tôi khá giả. Tôi có công việc ổn định, lương cao. Tôi có điều kiện để đưa em đi ăn ở những nhà hàng đắt tiề.n, mua quà cho em. Nhưng cô bạn gái của tôi rất hay tiếc tiề.n. Cô ấy ấy nói rằng số tiề.n đi chơi quá nhiều thì sẽ lãng phí. Tôi rất hạnh phúc khi yêu Lan. Tôi nghĩ nếu Lan là vợ mình thì cô ấy sẽ biết vun vén cho cuộc sống gia đình.
Sau khi yêu nhau được 6 tháng, tôi đề nghị em đưa tôi về nhà chơi. Em tỏ ra bối rối. Tôi hỏi: "Sao em lại có thái độ như vậy". Lan bảo: "Nhà em nghèo lắm. Mẹ con em đang ở nhà thuê. Em sợ anh chê". Tôi cười rồi xoa đầu em: "Anh yêu con người em chứ có phải yêu của cải nhà em đâu mà lo".
Nhà Lan ở trong một ngõ hẻm. Hôm đấy, khi tôi về nhà cùng Lan thì mẹ em đang nấu ăn. Bà ra đón tiếp tôi rất nhiệt tình. Trong căn nhà nhỏ của mẹ con Lan chỉ có một chiếc giường và một cái ti vi. Khi đến nhà Lan, tôi thấy thương em hơn.
Tôi quyết định mua tặng Lan một số đồ dùng trong nhà. Lan từ chối quà tặng. Tôi phải thuyết phục mãi thì em mới đồng ý. Tôi mua tủ lạnh, lò vi sóng, bàn ghế cho mẹ con Lan. Mẹ Lan có vẻ rất vui mừng.
Yêu nhau được hơn 1 năm thì tôi đưa em về ra mắt gia đình. Nhìn Lan xinh đẹp, dịu dàng lại khéo tay nên mẹ tôi ưng ý lắm. Mẹ còn trêu tôi: "Tướng cái Lan dễ đẻ quý tử lắm đó con. Mau cưới nó về cho mẹ".
Từ ngày về ra mắt gia đình tôi, Lan thân thiết với mẹ tôi hơn. Hai người luôn chia sẻ với nhau mọi điều. Đôi lúc, cả tuần Lan không đến nhà là mẹ tôi buồn.
Chính vì vậy, sau hai năm yêu nhau, tôi quyết định xin cưới Lan. Hai bên gia đình đều vui mừng và đồng ý. Ngày cưới của tôi được tổ chức hoành tráng tại một khách sạn có tiếng trong thành phố. Vì bố tôi làm giám đốc của một công ty nội thất nên quan hệ rộng. Do đó, khách mời đến chung vui với vợ chồng tôi khá đông. Bên nhà gái của Lan thì chỉ có hơn chục người đến.
Tôi không ngờ sau đám cưới, vợ ôm thùng tiề.n mừng đi mất (Ảnh minh họa)
Sau đám cưới, vợ tôi bảo rằng: "Em muốn vào thay váy cưới rồi mới về nhà". Tôi đồng ý nên đã cùng mẹ chờ ở ngoài. Thế nhưng nửa tiếng sau, khi khách sạn đã dọn dẹp xong để chuẩn bị cho đám cưới khác mà vẫn chưa thấy vợ ra. Thấy suốt ruột nên tôi vào phòng thay đồ thì được nhân viên bảo Lan đã ra lâu rồi.
Lúc quay lại thì thấy mẹ tôi đang cùng cậu em trai nói chuyện gì đó. Khuôn mặt của hai người khá hoảng hốt. Em trai tôi là người đứng cạnh thùng tiề.n mừng.
Tôi nói: "Mẹ ơi không thấy Lan đâu cả". Mẹ tôi cũng hốt hoảng nói: "Tất nhiên là nó đi rồi. Nó ôm thùng tiề.n mừng đi luôn rồi".
Tôi bối rối. Tôi hỏi rõ em trai thì em bảo: "Chị Lan bảo em ra gặp mẹ có chuyện. Chị ấy bảo sẽ đưa thùng tiề.n mừng ra xe trước. Lúc em gặp mẹ thì mẹ không biết gì còn bảo chưa gặp chị Lan. Hai mẹ con ra xe nhưng cũng không thấy chị dâu đâu. Em và mẹ gọi điện thoại thì không thấy chị bắt máy".
Tôi hốt hoảng gọi điện cho Lan. Vợ tôi không bắt máy. Tôi đành buồn bực cùng mẹ và em trai đi về nhà. Vừa về đến nhà thì điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi đến từ vợ.
- Alo, em biến mất đi đâu vậy?
- Em mang tiề.n về trả nợ cho mẹ. Em có lỗi với anh. Em đang trên đường về nhà để tạ tội với anh và mẹ chồng.
Lan nói xong rồi khóa máy. Một tiếng sau, Lan về nhà. Thấy tôi, bố mẹ và em trai đang ngồi trong phòng khách, cô ấy đi vào. Lan quỳ xuống xin lỗi mẹ và tôi.
- Con xin lỗi bố mẹ. Em xin lỗi anh. Hôm qua, bọn xã hội đen đến đòi nợ mẹ con. Chúng dọa sẽ giế.t m.ẹ con nếu không trả tiề.n nợ cho chúng. Con quẫn trí nên lấy tiề.n mừng cưới đi trả nợ. Số tiề.n đó là do mẹ con chơ.i l.ô đề. Chơi mất hết 300 triệu. Con đếm tiề.n cưới được 400 triệu. Sau khi trả nợ cho mẹ xong, tiề.n thừa con đưa về gửi mẹ. Số tiề.n 300 triệu, con sẽ cố gắng làm trả bố mẹ dần ạ.
Mẹ tôi rất quý Lan nhưng qua chuyện này bà cũng rất giận. Bà im lặng chẳng muốn nói với Lan câu gì. Bố tôi lên tiếng: "Con giờ đã là dâu trong nhà này. Có chuyện gì con cũng nên nói với chồng và bố mẹ. Con làm thế là không phải. Nhưng sự đã rồi. Bố hy vọng mẹ con sẽ tỉnh ngộ không chơ.i l.ô đề nữa. Nếu lần sau có chuyện gì thì hãy nói với cả nhà".
Sau khi trả nợ cho mẹ đẻ xong, vợ quay trở về khóc lóc và xin tha thứ (Ảnh minh họa)
Bố nói xong rồi thở dài một cái và đi lên phòng. Mẹ và em trai cũng theo sau. Chỉ có tôi ngồi ở phòng khách, vợ vẫn quỳ và khóc lóc. Tôi không biết nói gì với Lan nữa. Tôi yêu em nhưng không ngờ em lại có hành động ấy. Mới về làm vợ, làm dâu mà em đã tự quyết định mọi việc không xin ý kiến của ai.
Tôi đứng dậy và nói. "Anh cho em thời gian suy nghĩ về việc em đã làm. Hãy tự biết sửa chữa lỗi lầm. Còn nữa, em có thể giúp mẹ em lần này nhưng nếu lần sau bà lại l.ô đ.ề thì em làm thế nào? Trước tiên, hãy nghĩ em đã có chồng rồi. Đến anh mà em còn giấu chuyện mẹ chơ.i l.ô đề nữa. Anh thất vọng về em. Anh tha thứ cho em lần này nhưng cũng cần có thời gian để bình tĩnh lại".
Nói xong, tôi bảo vợ lên thay đồ và nghỉ ngơi. Chuyện này đã làm ngày cưới của chúng tôi mất vui. Nhưng tôi hy vọng vợ sẽ có một bài học đáng nhớ.
Theo Ngoisao
Chia tay rồi đừng đổ dồn tất cả lỗi lầm là của em Và rồi, anh cho tất cả lỗi lầm là của em. Em không thể tiếp tục được nữa. Chỉ là em đang tiếc cho 2 năm yêu nhau, 2 năm chung sống. Em chịu thua với số phận, và sẽ chẳng có ai yêu anh nhiều như em đã yêu anh. Bây giờ "chia tay rồi... đừng làm như tất cả lỗi lầm...