Hai dâu bầu bí, mẹ chồng “nhất bên trọng, nhất bên khinh”
Cứ vin vào cớ tớ béo, em dâu gầy, mẹ chồng chừa hết việc nhà sang cho tớ. Tớ đã nấu nướng hết, chỉ bảo em dâu bê mâm cơm ra, mẹ chồng cũng hoảng hốt. Em dâu vừa sờ đến cái chổi quét nhà, mẹ chồng xông ra giằng lấy “Để chị cả làm cho con ạ! Con yếu thế này…”.
Vợ chồng bấm bụng bảo nhau cố gắng, chỉ cầu mong con sinh ra mạnh khỏe là hạnh phúc rồi. Bố mẹ nào mà chẳng thiên vị, có ai công bằng được với tất cả con cái đâu.
Chào bạn Hoài Phương, cô gái đang nặng bầu tâm sự “” Căng thẳng tột độ vì bị mẹ chồng ‘ bạo hành‘ suốt thai kỳ “! Đọc bài Tâm sự của bạn, tớ đồng cảm lắm. Bởi vì tớ cũng đang mang thai đứa con đầu lòng mà chẳng được vui vẻ gì.
Tớ vẻ ngoài xấu xí, gia cảnh thường thường nên chồng cũng chẳng đại gia. Bọn tớ không có tiền ra ở riêng, phải sống cùng với bố mẹ chồng. Cuộc sống nói chung vất vả và nhiều mâu thuẫn. Nhưng phải chịu đựng thôi vì tớ nghèo nên làm gì có quyền đòi hỏi.
Vợ chồng tớ lấy nhau lâu nhưng chưa dám sinh con bởi chưa tiết kiệm đủ tiền. Bố mẹ chồng giục giã lắm nhưng bọn tớ nuôi thân mình còn chưa xong, đâu dám sinh con để rồi khổ đứa trẻ.
Đùng 1 cái, em chồng tớ lấy vợ. Chú út và em dâu “ăn cơm trước kẻng”. Em dâu về nhà chồng khi cái thai được hơn 2 tháng. Tớ thì tớ chẳng ưa cái kiểu “tậu cả trâu cả nghé” ấy, nhưng mẹ chồng tớ mừng ra mặt. Bà oang oang ở lễ cưới chú út “Thằng út nó khôn thử rồi mới cưới, đâu dại như thằng cả lấy phải hàng tịt!”.
Nhà có 2 nàng dâu mà mẹ chồng đối xử “ Nhất bên trọng, nhất bên khinh”
Nghe mẹ chồng nói mà tớ ấm ức. Nhẩm tính số tiền tiết kiệm ít ỏi 2 vợ chồng đang có, tớ quyết sinh đứa con cho mẹ chồng biết là tớ không tịt. Mà số tớ đen như mực. Trong khi em dâu có bầu con trai, con tớ lại là gái. Thế là từ nàng dâu bị mang tiếng “tịt”, tớ thành nàng dâu “không biết đẻ”.
Nhà có hai con dâu cùng chửa mà mẹ chồng tớ chăm khác hẳn nhau. Em dâu chửa con trai tất nhiên là bụng gọn, tớ chửa con gái nên hơi sồ sề. Mẹ chồng lúc nào cũng xuýt xoa thương dâu út gầy, còn tớ thì bị bà xỉa xói “Đã xấu chửa vào càng xấu, to như con tịnh”.
Mẹ chồng mua đủ thứ về tẩm bổ cho em dâu. Còn tớ thì bà mặc kệ. Tớ tủi thân bảo với chồng. Chồng tớ ức thay cho vợ, anh bảo mẹ “Hai dâu cùng chửa. Vợ con ở với mẹ lâu hơn, chăm sóc bố mẹ bao năm, sao mẹ nỡ lòng?”.
Thế là mẹ chồng làm mặt giận. Bà lại bảo “Mày tị cái gì, nhìn vợ mày béo tốt thế kia. Em nó gầy gò, tao thương nó hơn là phải rồi!”.
Rồi cứ vin vào cớ tớ béo, em dâu gầy, mẹ chồng chừa hết việc nhà sang cho tớ. Tớ đã nấu nướng hết rồi, bảo em dâu bê mâm cơm ra, mẹ chồng cũng hoảng hốt. Em dâu vừa sờ đến cái chổi quét nhà, mẹ chồng xông ra giằng lấy “Để chị cả làm cho con ạ! Con yếu thế này…”.
Cùng là con dâu, cùng có bầu mà em dâu thì như nữ hoàng, còn tớ cứ như ô sin của nó. Nó chỉ hơi động 1 tí là cả nhà lo sốt vó, với tay lấy cái bát trên giá cao mẹ chồng cũng xót. Còn tớ, hùng hục suốt cả ngày mẹ chồng cũng chẳng mảy may thương.
Video đang HOT
Từ ngày chồng tớ phản ánh mẹ chồng bất công, bà không công khai chăm em dâu, lờ tớ như trước. Nhưng tớ biết thừa, bà vẫn thường xuyên mua đồ ăn ngon cho em dâu, lén lút mang vào phòng nó.
Có lần tớ đói bụng định xuống nấu ít cháo ăn thì bắt quả tang mẹ chồng vừa ra ngoài mua gà tần về cho em dâu. Bố chồng tớ hỏi “Sao mua có 1 suất?” thì mẹ chồng thậm thụt “Tiền làm gì có, phải để dành cho mẹ con thằng đích tôn chứ!”.
Bố mẹ chồng còn tính đuổi vợ chồng tớ ra khỏi nhà để sau này có chỗ cho đích tôn. Hôm trước, ông bà gọi vợ chồng tớ ra ngọt nhạt hỏi chuyện vợ chồng tiết kiệm đến đâu rồi, đã tính toán chuyện nhà cửa chưa.
Mẹ chồng tớ bảo “Nhà này sau này bố mẹ để cho thằng đích tôn làm nhà thờ tự. Hai đứa liệu cơm gắp mắm, vài năm nữa phải dọn ra riêng đi. Chứ sau này bọn nhỏ nó lớn cả rồi thì chật chội, phiền phức lắm!”.
Nghe bố mẹ chồng nói mà tớ lo sốt vó. Vợ chồng tớ lương gộp lại chưa nổi 7 triệu, có tháng còn chẳng đủ tiêu, lấy tiền đâu mà mua nhà hay xây nhà cơ chứ. Giờ bọn tớ lại sắp có em bé, ông bà nỡ lòng nào nói vậy.
Có lần tớ nghe lén bố mẹ chồng nói chuyện, bố chồng tớ bảo “Bà vội vàng quá, nhỡ đâu đứa 2 vợ chồng nó sinh con trai thì sao?”. Mẹ chồng tớ gạt phắt luôn “Nhìn cái tướng nó thì biết đẻ toàn thị mẹt. Chả trông chờ được gì!”. Tớ ức không chịu được, chẳng lẽ lại xông ra cãi thì lại mang tiếng láo.
Bây giờ tớ ở nhà mà cứ như con ở. Sắp đẻ tới nơi rồi, người lặc lè mà cứ bị sai vặt mới khổ. Em dâu lúc đầu còn biết ý, về sau ý mẹ chồng chiều nó càng được thể lười biếng, chừa hết việc cho chị dâu. May mà chồng tớ còn thương vợ, chứ như chồng bạn thì chắc tớ chán và tủi thân lắm.
Vợ chồng tớ cũng bức xúc nhiều mà chẳng dám ho he gì vì bọn tớ cũng phụ thuộc vào bố mẹ chồng. Bây giờ ông bà cáu giận, đuổi đi thì hai vợ chồng chẳng có chốn dung thân (bố mẹ đẻ tớ ở quê cách bọn tớ gần 60km nên không dọn về đó được).
Thôi thì chuyện đã vậy, có buồn cũng chẳng được gì. Tớ với chồng bấm bụng bảo nhau cố gắng, chỉ cầu mong con sinh ra mạnh khỏe là hạnh phúc rồi. Bố mẹ nào mà chẳng thiên vị, có ai công bằng được với tất cả con cái đâu.
Giờ tớ chỉ đếm từng ngày mong con chào đời, nén buồn để chăm lo con được tốt nhất. Đời còn dài, tớ không tin bố mẹ chồng và em dâu sẽ sống tốt đẹp với sự ích kỷ, bất công của mình được.
Bạn cũng mạnh mẽ lên Hoài Phương à. Chúc bạn mẹ tròn con vuông. Nếu có dịp, liên lạc với tớ để cùng trò chuyện cho những ngày ở cữ bớt buồn nhé.
Theo VNE
Mẹ chồng nhất bên trọng, nhất bên khinh
Ngày lấy Đức, Hiền không nghĩ cuộc sống gia đình có quá nhiều vấn đề mà nàng không thể lường trước được như thế.
Cuộc sống vợ chồng va chạm,con cái, kinh tế, mối quan hệ mẹ chồng, nàng dâu... khiến Hiền nhiều lúc phát điên. Đi làm về nhà mệt mỏi, muốn được nghỉ ngơi cũng không có giây phút nào yên tĩnh. Đi ra đi vào chạm mặt nhau với mẹ chồng làm cho chị lúc nào cũng cảm thấy như mình sắp nổ tung ra mất.
Chồng Hiền là một người đàn ông chín chắn, hiền lành. Nhưng anh thuộc dạng người kiệm lời ít nói. Đức không mấy khi thể hiện cảm xúc ra ngoài. Anh cũng không hay chia xẻ những chuyện vụn vặt cùng với vợ. Nói chung thì đàn ông đều thế.
Anh sẽ không tỏ ra xót xa hay vồn vã an ủi nếu Hiền đi làm về bị mưa ướt, nhưng hôm sau anh sẽ lặng lẽ để áo mưa vào cốp xe cho chị. Nếu như chị nói thích ăn gì đó, anh cũng chỉ im lặng, nhưng hôm sau anh sẽ mua món đó về nhà. Nếu chị bực bội vì đứa con trai quấy khóc khi chị đi làm về, anh sẽ lặng lẽ bế con đi ra chỗ khác và sẵn sàng cho con ăn. Anh có thể nghe chị cằn nhằn cả ngày mà không nói lại câu nào, vì anh biết, tính hiền chỉ thế thôi, nói xong lại quên ngay. Nhưng, nếu Hiền phàn nàn về mẹ chồng, anh sẽ bảo:
- Anh không can dự, làm con hay làm mẹ, cứ nhún nhường, biết phải, biết trái là được.
Vợ chồng Hiền không ở chung nhà với mẹ chồng, nhưng là trên cùng một mảnh đất, ngoài ra, vợ chồng chú út cũng ở cùng đó. Trước khi Mạnh, con trai út lấy vợ, mối quan hệ giữa anh chị em đều không có điều tiếng gì. Nhưng khi có thêm cô em dâu về thì gia đình dường như không yên ổn như trước nữa.
Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Hiền và mẹ chồng trước kia chỉ là những con sóng ngầm thì nay trở thành sóng dữ. Nhưng để ý, dò xét vụ vặt chỉ để trong lòng thì nay bật thành lời. Quan hệ chị em trong gia đình cũng không được như xưa.
Chuyện bắt đầu từ khi xây nhà, đó là chuyện quan trọng tron gia đình. Để xây căn nhà đó, vợ chồng Hiền cũng phải góp hết số tiền mà hai vợ chồng dành dụm suốt mấy năm trời! Nhưng từ khi có nhà mới, mẹ chồng Hiền cứ ra vào là nhà mới để cho chú út chứ không phải là cho vợ chồng con cả là Hiền và Đức. Hiền nghe được vậy, nên không khỏi chạnh lòng. Nhưng mọi thứ mới chỉ là lời nói nên chị cũng không bận lòng quá nhiều. Chị chỉ không hiểu được tại sao mẹ chồng lại phải nói bóng gió như thế với người ngoài mà không nói thẳng với tất cả mọi người trong gia đình. Kể cả là cho chú út, chị cũng không tranh giành. Phận làm con nhất lại là dâu, chị cũng không đòi hỏi quá nhiều.
Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Hiền và mẹ chồng trước kia chỉ là những con sóng ngầm thì nay trở thành sóng dữ. (Ảnh minh họa)
Nhưng dần dần, chị nhận ra, mẹ chồng ngày càng thu vén cho cậu con út, dâu út cũng vì thế mà nhẹ nhàng hơn. Đi làm về, bà trông cháu, cơm nước sẵn, tiền ăn chỉ đóng cho ông bà cho có lệ, vì bố mẹ chồng Hiền vẫn làm ra tiền.
Hiền lại nghĩ những ngày mình về làm dâu, tối mắt, tối mũi, thức khuya dậy sớm để cơm nước, giặt giũ, rồi mới được đi làm. Tiền ăn thì vẫn phải đóng góp cho đủ. Không những thế, mẹ chồng còn hay để ý, nói bóng nói gió nọ kia...Có hôm vì mệt, Hiền bảo Đức giặt giúp mình ít quần áo, Đức không ngại những việc đó, nhưng ngay hôm sau mẹ chồng chị đã ra vào, nặng nhẹ:
- Việc cơm nước, giặt giũ là của đàn bà. Đừng để đàn ông động tay vào. Mẹ từ khi lấy bố chúng mày, có khi nào tao để oogn ấy phải giặt quần áo đâu!
Thế là từ hôm đó, Hiền không dám để Đức giặt nữa, nếu có giặt thì cũng cố tránh để mẹ chồng không nhìn thấy.
Vậy mà khi có con dâu út, con trai út của mẹ cứ hùng hục giặt quần áo cho vợ mà không thấy mẹ chồng nói gì. Bà lại còn cười: vợ đi làm mệt, chồng ở nhà giúp vợ là tốt, đàn ông phải như thế! Đúng là gió chiều nào, xoay chiều ấy. Hiền thấy nỗi ấm ức cứa dâng lên nghẹn cổ. Hiền nói với Đức, anh chỉ nói: Kệ nó, Để ý đau đầu. Chồng thì chỉ cụt lủn như thế, Hiền cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Một hôm, con chị chơi ngoài sân thì thím đi làm về, không biết thằng bé có chào hay không? Nhưng sau chị nghe thấy mẹ chồng nói thằng bé: Sao thím đi làm về nhìn thấy mà không chào? Hư! Mẹ không biết dạy con! Nồi canh trên bếp sôi trào cả ra ngoài mà Hiền không biết.
Tối, chị mới ôm con hỏi:
- Tại sao con lại không chào thím? Lần sau nhìn thấy người lớn, con phải chào nghe không? Nếu không là hư đấy!
Thằng bé dường như oan ức, khóc òa lên thổn thức:
- Con có chào, nhưng thím không nghe thấy. Bà mắng con, mẹ cũng mắng con!
Hiền ôm con vào, mặt ầng ậng nước:
- Rồi, là mẹ sai, mẹ xin lỗi con trai!
Hiền bắt đầu suy nghĩ, là chị sống không tốt ở điểm gì, chị đã làm gì khiến mẹ chồng phật ý tới vậy? Có chăng chỉ là đi làm về mệt, chị thỉnh thoảng có quát con, mà nhà nào chẳng thế. Mẹ chồng chị cũng nên thông cảm chứ? Với mẹ chồng, chị cũng không thất lễ, không đi ra nói một đằng, vào nói một nẻo, không buôn bán chuyện trong nhà... Không hiểu sao mẹ chồng không ưa chị, không những không ưa chị mà hình như bà cũng không ưa cả chồng chị nữa. Có lần chị nghe người ta nói, mẹ chồng chị không hợp tuổi với cả hai người nên mới thế. Chị cũng chỉ biết thở dài.
Ấy thế nhưng hễ có việc gì khó khăn, cần đóng góp thì mẹ chồng lại kêu vợ chồng thằng trưởng. Mà ưu ái thì lại dành cả cho con út.
(ảnh minh họa)
Quà cáp, mọi người cho hay trong dịp lễ tết, cúng bái, bà cũng chỉ chia cho con chị cho có phần, còn lại là cất đi cho cháu và con út ăn. Có lần, mẹ chồng đi chợ về, mua sữa đậu, mấy bác thợ xây gần đó trêu: Bà lại mua sữa cho ông uống đấy à? Bà cười: không, cho thằng út đi làm về nó uống! nó thích! Trời đất, thằng út của mẹ đã gần ba mươi tuổi rồi đó!
Dần dần có quá nhiều chuyện về việc mẹ chồng thiên vị con trai, con dâu út cứ bày ra trước mắt, khiến Hiền ko sao chịu được. Hiền nói với Đức: Anh, hay là mình ra sống riêng đi! Nhưng Đức im lặng, mãi lúc lâu mới nói: Thuê nhà không phải chuyện đơn giản. Em cố gắng, nay lai bố mẹ chia đất, nhà nào nhà ấy ở, thì chẳng có chuyện gì nữa.
Chẳng biết thế nào chuyện này lại đến tại mẹ chồng chị. Một hôm đang hái rau thơm ở vườn nhà hàng xóm, vườn đó thì lại giáp với nhà bếp của mẹ chồng, chị nghe thấy bà nói chuyện với một người khác: Muốn ra ở riêng thì cứ ra, đất này tôi cho thằng út hết. Nghèo con út, khó cũng con út. Già tôi ở với nó!
Đôi tay chị buông thõng, mẹ chồng chị lại có thể thiển cận như thế? Ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, dù không thương bằng nhau, nhưng làm cha làm mẹ thì phải sống sao cho công bằng, con nào chả là con, chả là một phần xương thịt của mình chứ? Mẹ chồng chị lại bên trọng bên khinh như vậy, chẳng vô tình chính mẹ lại là người chia cắt các con, khiến tình cảm anh chị em trong nhà dạn nứt?
Ấy thế nhưng hễ có việc gì khó khăn, cần đóng góp thì mẹ chồng lại kêu vợ chồng thằng trưởng. Mà ưu ái thì lại dành cả cho con út. Tính Đức khái tính, anh không để ý những chuyện vụn vặt, cũng không phán xét cha mẹ mình những chuyện đó. Nhưng phận làm dâu con trong nhà, khiến chị ngày càng ấm ức trong lòng. Nay mai, chị nhất định sẽ không đối xử thiên vị như vậy giữa các con mình.
Theo Ngoisao