Hai bánh Hêrôin và cuộc tra tấn 80 ngày đêm như thời trung cổ ,Kỳ 3: Chuyến đi định mệnh
Trong cơn mê man vẫy vùng giữa dòng nước, ký ức của Dương cứ ngược thời gian trở lại những ngày trước đó, khi anh ta tình cờ gặp Trần Văn Minh rồi trở thành đồng bọn của Minh trong đường dây mua bán ma túy.
Sinh năm 1967, ở xóm 3 xã Ngọc Sơn, huyện Đô Lương, tỉnh Nghệ An, trước khi trở thành đồng bọn với Minh trong đường dây ma túy, Dương từng làm cán bộ xã ở huyện Kỳ Sơn, tỉnh Nghệ An. Sống nơi núi rừng heo hút Dương sớm bước vào con đường nghiện ngập rồi tham gia buôn bán ma túy để có cái thỏa mãn cơn nghiện. Trong một lần mang hàng đi, Dương bị CA bắt và bị TAND tỉnh Nghệ An tuyên án 15 năm tù tại trại giam số 3 ở huyện Tân Kỳ, tỉnh Nghệ An. Năm 2002, Dương được ân xá về quê và tiếp tục tái nghiện.
Cầu Cổ Ngựa nơi tìm thấy chiếc bao tải chứa Trần Minh Dương
Trong những lần đi mua ma túy về bán lẻ và sử dụng, Dương không ngờ bản tính lỳ lợm của mình đã lọt vào mắt Trần Văn Minh, một “bố già” có máu mặt ở thành Vinh mà bất kể tay anh chị nào cũng e ngại. Minh khá đẹp trai, tính tình lì lợm như trâu nên được giới giang hồ đặt cho biệt danh Minh “trâu đại”. Năm 1988 sau khi xuất ngũ, Minh đánh nhau ở khu vực chợ Vinh bị bắt, bị tòa tuyên phạt 6 tháng tù về tội gây rối trật tự công cộng và cố tình gây thương tích.
Việc Dương quen Minh cũng thật tình cờ. Khi đang thi hành án phạt tù tại trại 3 Tân Kỳ, một lần Dương lên thăm bạn cũng đang đi tù ở trại giam này, hai người gặp nhau. Những câu hỏi han về quê quán, nơi ở tưởng như rất xã giao nhưng với một kẻ tù tội và một bố già ma túy thì không đơn giản như vậy. Ra tù, Dương tìm đến chỗ Minh mua lẻ ma túy và cũng giống như nhiều con nghiện khác, cứ có người cho ma túy là theo nên khi Minh bỏ ma túy ra mua chuộc, Dương mau chóng đầu quân cho Dương và kể từ đó tham gia vào lĩnh vực mua bán ma túy.
Video đang HOT
Trần Văn Minh khi bị bắt
Khoảng 10g ngày 10-7-2006, đang trên đường từ nhà riêng ở xóm 3, xã Ngọc Sơn xuống thị trấn Đô Lương để mua ma túy về bán lẻ cho các con nghiện, Dương nhận được điện thoại của vợ báo tin có anh Minh từ Vinh lên. Dương vội vàng quay về nhà gặp Minh. Hai người ăn vội bữa cơm trưa rồi Minh chạy xe Rebel còn Dương thì sang nhà anh rể là Cao Tiến Linh mượn chiếc xe Angel BS: 37K6-2329 để chạy theo, cùng Minh lên huyện Kỳ Sơn. Đến thị trấn Mường Xén, huyện Kỳ Sơn, Minh và Dương vào thuê nhà trọ tắm rửa, nghỉ ngơi, hít một bi, rồi chạy tiếp đến nhà một người tên là Lầu Chá Giờ ở bản Trường Sơn, xã Nậm Cắn. Nhưng vì trời tối, đường núi gập ghềnh khó đi khiến cả hai phải quay lại nhà trọ đợi đến sáng mai.
Trong thời gian này, Minh đã nhiều lần điện thoại cho Giờ và hẹn mai đến chồng tiền lấy heroin. Sáng 11-7, Minh và Dương đến nhà của Giờ. Vợ chồng Giờ đón vào cho sử dụng heroin trước khi tiếp chuyện. Trong căn nhà gỗ đắt tiền rộng rãi, Giờ sống như ông hoàng giữa một thôn bản nghèo. Ở đây, Giờ nổi tiếng vì sự giàu có và thế lực, ai cũng phải kính nể mặc dù biết rằng tài sản mà hắn có được do buôn bán ma túy. Hắn có đến chín người con, đứa con trai đầu là Lầu Y Phua, SN 1976 hiện đang ở tù vì tội ma túy.
Theo Giờ, giá mỗi bánh heroin là 6.500USD. Minh bảo Dương đưa cho gã người Lào 13.000USD (cho hai bánh heroin) rồi thuê Giờ mang số “hàng” này qua khu vực Bệnh viện Kỳ Sơn giao cho hắn. Giờ bảo tiền công 1.000USD và Minh đồng ý. Dương cùng Minh đến Kỳ Sơn, sau khi nhận hai bánh heroin từ tay của Lầu Chá Giờ và Hờ Chồng Vừ tại quãng đường vắng trước cửa Bệnh viện huyện Kỳ Sơn ở thị trấn Mường Xén, Dương gửi chiếc xe Angel của mình lại để cùng Minh đi chiếc xe Rebel quay về.
Khoảng 23g ngày 11-7-2006, hai tên đèo nhau về đến khu vực khe Bố thuộc địa phận huyện Tương Dương thì thấy phía trước có tổ tuần tra. Minh bảo Dương ngồi vững phía sau rồi cho xe vượt nhanh qua trạm kiểm soát. Hai tên cố chạy được khoảng hai cây số, đến khe Thới thuộc địa phận huyện Con Cuông thì có xe cảnh sát giao thông đuổi theo phía sau. Biết không thể chạy thoát xe của đội tuần tra, Minh vừa chạy xe vừa chỉ đạo Dương tìm nơi dễ nhận biết bên đường vứt hai bánh heroin xuống để sau này quay lại lấy. Sau khi rút hai bánh ma túy vứt xuống lùm cây ven đường, Minh cho xe chạy thêm một đoạn nữa rồi dừng lại. Hắn rút khẩu súng K54 đưa tiếp cho Dương bảo vào giấu ở gốc cây lớn rồi cả hai tiếp tục lên xe, chạy đi, vừa đi vừa nói chuyện giả bộ như không có chuyện gì.
Đúng như dự đoán của chúng, chiếc xe tuần tra CSGT vượt lên đón đầu kiểm tra hành chính, không thu được kết quả nên đã để chúng đi. Xe CA vừa quay đầu, chúng chạy tiếp khoảng 2km nữa rồi quay lại tìm heroin và súng. Tuy nhiên chỉ tìm thấy súng, còn hai bánh heroin thì không thấy đâu.
Đồi núi mênh mông, trời tối đen như mực, cả hai quần thảo nhiều lần trên đoạn đường này và đến gần 5g sáng 12-7 thì cuộc tìm kiếm dừng lại bởi xuất hiện nhiều người qua đường. Sợ bị lộ sẽ mất hàng hoặc bị CA tóm, chúng chở nhau về nhà nghỉ của lâm trường Con Cuông thuê phòng ở. Tại đây, Minh gọi điện thoại cho em trai là Trần Văn Hồng, SN 1972, một kẻ từng đi tù về tội buôn bán ma túy, thông báo tình hình. Nhận được điện thoại của anh trai, Hồng và Cao Ngọc Hoàng, sinh năm 1963, bạn thân của Hồng, đi xe máy lên nhà nghỉ của lâm trường Con Cuông để hỗ trợ cùng anh trai tìm ma túy.
Cuộc tìm kiếm hai bánh heroin diễn ra suốt ngày 12 đến ngày 13-7 với hàng trăm lượt bới lên tìm xuống nhưng vẫn không kết quả. Trong khi Minh đang lồng lộn vì tiếc do mất của thì Dương lại lo lắng cho vợ con ở nhà nên khi cả nhóm kéo nhau vào một quán cơm ở thị trấn Hòa Bình huyện Tương Dương ăn uống, Dương lại đi ra ngoài gọi điện về cho vợ. Cú điện thoại về Đô Lương của Dương như giọt nước tràn ly, khiến những hoài nghi của Minh cho rằng Dương đã biển thủ hai bánh ma túy càng được củng cố.
Sau bữa cơm, cả nhóm tiếp tục công việc tìm kiếm số ma túy đã mất. Vừa tìm Minh vừa thấy “cay” vì cho rằng mình đối xử quá tốt với Dương, đưa anh ta từ một con nghiện dặt dẹo vì đói thuốc trở thành kẻ no đủ, sống sung sướng vậy mà lại làm phản. Như bị người thọc gậy sau lưng nên chiều hôm đó, Minh tuyên bố dừng cuộc tìm kiếm. Chạng vạng ngày 13-7, cả bọn kéo nhau về Vinh. Minh bảo Hồng và Hoàng chạy trước còn hắn đích thân chở Dương đi sau. Khi xe chạy qua khu vực vắng, núi đồi heo hút, bỗng dưng Minh cho xe chạy vào một hốc tối rồi dừng lại. Chưa kịp hiểu đại ca làm gì thì Dương bỗng lạnh người khi thấy một nòng súng đen sì chĩa thẳng vào đầu. Dương ngẩng mặt lên, run rẩy khi thấy Minh gầm lên: “Tao biết hết mọi chuyện rồi, mày chỉ còn một đường sống là khai heroin giấu ở đâu? Nếu không tao cho mày chầu Diêm Vương, không chỉ mày mà cả vợ con mày cũng chịu chung số phận để tránh hậu họa!”.
Với bản tính của một bố già, không giải thích, không nói lý do vì sao lại nghĩ thế, Minh tuyên bố: “Tao đếm đến ba, nếu không nói thì…”.
Sau tiếng đếm thứ “ba” là một tiếng tách. Dương giật nảy người nhưng viên đạn không nổ. Viên thứ hai rồi viên thứ ba cũng thế. Có lẽ đêm hôm trước khi Dương giấu súng vào gốc cây tránh CSGT gặp lúc trời mưa nên đạn bị thấm nước không nổ, hoặc do một điều may mắn nào đó mà Dương đã thoát chết. Thế nhưng đó lại là chuyến đi định mệnh biến Trần Minh Dương từ một chiến hữu trở thành tù nhân của “bố già” Minh. Trong 80 ngày bị đồng bọn giam giữ, đánh đập, không thể chịu được nỗi đau thể xác, đã hai lần Dương chủ động tự sát nhưng bất thành.
(Còn nữa)
Theo Pháp Luật XH
Hai bánh hêrôin và cuộc tra tấn 80 ngày đêm như thời trung cổ, Kỳ 2: Cái chết bất thành
Những kẻ thuộc đường dây ma tuý do Trần Văn Minh cầm đầu "xộ khám", mỗi khi gặp lại kẻ nào đó không mong có lần thứ hai hội ngộ thường nói rằng "quả đất tròn".
Nhưng với Đoàn Thị Hưng, vợ "bố già" Trần Văn Minh, đang thụ án 30 năm trong Trại giam số 6 thì chị ta chẳng mong gì có ngày gặp lại Trần Minh Dương, nạn nhân vụ án 80 ngày đêm tra tấn dã man như thời trung cổ đã làm xôn xao dư luận Nghệ An. Ở trại giam, người đàn bà hai lần đứng trước vành móng ngựa ẩn giấu đằng sau những nỗi khổ tâm, đau đớn nhớ con mỗi khi màn đêm buông xuống.
Mặc dù Hưng chỉ là nhân vật phụ trong những trò tra tấn của chồng cùng đồng bọn nhưng dù chỉ tình cờ thôi, nếu Dương gặp Hưng hay ngược lại thì nó như nhắc nhở quãng thời gian hãi hùng mà cả hai đều đang cố quên đi. Với Trần Minh Dương, trong đêm mưa gió bão bùng, khi anh ta đã buông xuôi mặc cho số phận định đoạt thì may mắn anh ta lại thoát chết. Tạo hoá thật quá trêu ngươi, khi Dương muốn lấy công chuộc tội thì bị đánh đập đến nỗi chỉ mong được chết để giải thoát nhưng lại không chết. Dòng hồi tưởng của Dương trở về cái đêm mưa gió cách đây 5 năm, đó là đêm 2-10-2006. Nguyên nhân Dương bị đại ca đánh đập là vì nghi ngờ giấu trộm hai bánh heroin trị giá 15.000 USD của anh ta.
...Sau khi bị Trần Văn Minh và các tên đồng bọn đánh đập đến thân tàn ma dại, 80 ngày sau, từ một người đàn ông khoẻ mạnh, Dương chỉ còn là cái xác không hồn với hàm răng cái còn cái mất do bị những kẻ cùng hội cùng thuyền dùng kìm bẻ trong khi tra khảo. Dương không thể lết nổi bởi hai chân tê liệt do bị đánh nhiều vào mắt cá chân và bị treo cứng hai tay lên xà nhà trong tư thế đứng nhón gót. Sau hơn hai tháng bị đánh đập tra tấn dã man, cơ thể bị nhiều vết thương nặng, sức khỏe Dương cạn kiệt, lúc tỉnh lúc mê nhưng vẫn thoi thóp sống.
Trưa 2-10-2006, trong giấc ngủ chập chờn, lúc mê lúc tỉnh, Dương nghe phía ngoài có tiếng của một nhóm người đang bàn việc gì hệ trọng. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng qua giọng nói, Dương vẫn nhận ra đó là tiếng của Trần Văn Minh và đồng bọn đang bàn sẽ giết Dương bằng cách nào gọn nhẹ và "sạch sẽ" nhất. Đã hai lần tự sát không thành, nhiều lần van xin được chết nhưng không được, giờ đây đối diện với cái chết, Dương bỗng thấy thèm được sống nên vận dụng mọi cố gắng để nghe xem những kẻ bên ngoài kia đang nói gì. Trong thâm tâm Dương đinh ninh rằng, lần này 100% mình sẽ chết, không phải xin xỏ ai nữa nhưng Dương vẫn ao ước giá như có một phép màu nhiệm nào đó khiến hắn có thể đứng lên đi được để leo tường chạy trốn...
Tiếng một đối tượng bên ngoài lọt vào cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương, cho rằng dù có thả Dương ra bây giờ thì cũng chẳng giải quyết được việc gì bởi Dương bị thương quá nặng rồi. Nghe đồng bọn phán xét, nào là dù có xá tội cho nhưng làm sao Dương sống nổi vì xương cốt đều gãy hết chi bằng thủ tiêu bởi như thế sẽ không làm chúng bị lộ; rồi bàn nhau là sẽ thủ tiêu như thế nào để vợ Dương không tìm thấy xác... Dương thấy trong lòng chua chát. Nhiều năm sống chết có nhau, đã bao lần Dương với đại ca Minh liều với những phen vận chuyển ma túy từ biên giới về thành phố Vinh, cứ nghĩ chỉ có cái chết mới chia rẽ được họ. Không ngờ chỉ vì hai bánh heroin mà Dương trót đánh mất mà Minh lồng lộn như thú hoang, quyết lấy mạng sống của tên đàn em, mặc cho Dương đã nhiều lần quỳ lạy, xin tha cho sống để kiếm tiền trả đủ số đã mất nhưng không được chấp thuận. Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt méo mó vì đau khổ và thương tích của Dương khi bên ngoài tiếng Trần Văn Minh vọng vào rõ mồn một: "Phương án thủ tiêu rồi phi tang xác để trừ hậu họa là nhất nhưng ném ra biển hay đưa ra cầu Bến Thủy thì tùy cơ ứng biến. Dù sao thì đêm nay cũng nên lợi dụng trời mưa bão để xử lý hắn".
Các bị cáo trong đường dây ma túy Trần Văn Minh
Bữa cơm thịnh soạn cuối cùng
Đúng 12g đêm 2-10-2006, trời mưa như trút nước. Ngồi trong loa lét, Dương cảm nhận được cái lạnh đang lọt vào qua từng cơn gió mạnh. Tiếng gió giật, nước xối xả dội từ các mái nhà xuống; tiếng những rặng cây vặn mình răng rắc khiến Dương thấy sợ hãi. Cánh cửa phòng toa lét bật mở, trong ánh đèn điện chói chang là dáng lừng lững của Trần Văn Minh. Khác với mọi lần, thấy mặt Dương là chửi mắng, đánh đập, lần này Minh lẳng lặng đi vào cởi trói cho Dương rồi gọi đồng bọn hỗ trợ đưa kẻ bị giam cầm ra phòng ngoài. Ba chiếc bánh mì và bát bò sốt vang được bày ra trước mặt Dương như bữa cơm cuối cùng cho tù nhân trước giờ hành quyết nhưng Dương không thể tự ăn uống được vì làm gì còn sức để nhấc nổi cánh tay đầy thương tích. Thấy Dương răng bị nhổ gần hết, môi rách khâu chưa lành, Dương Thị Bích Vân, chủ ngôi nhà đang giam giữ Dương liền xé từng mẩu bánh mì chấm sữa đút cho Dương nhưng cứng quá, làm sao nuốt nổi. Vân bèn chấm bánh mì vào nước thịt bò sốt vang, cho mềm nhũn ra rồi đẩy vào miệng Dương, lúc đó anh ta mới nuốt nổi. Ăn hết cái bánh mì, Vân hỏi Dương có muốn ăn nữa không thì Dương lắc đầu.
Minh ngồi bên cạnh lên tiếng: "Ăn gì thì ăn, thời gian không còn nhiều. Cho mày mang luôn hai bánh heroin xuống âm phủ mà dùng". Vừa nói, Minh vừa cầm ly nước đặt trước mặt cho Dương uống rồi hỏi tiếp: "Mày có biết chuyện gì sắp xảy ra không?", khi Dương trả lời có, thì Minh gọn lỏn: "Mày phải chết trong đêm nay".
Mặc dù biết số phận mình đã được đồng bọn định đoạt nhưng khi nghe những điều này thốt ra từ miệng đại ca của mình, Dương vẫn thấy nghẹn ngào, nước mắt cứ thế rơi lã chã. Đang ngồi trên ghế, Dương khuỵu xuống ôm lấy chân Minh xin tha mạng nhưng Minh gạt đi rồi bảo:
- Cho mày nói lời sau cùng.
- Nếu được anh cho sống nguyện suốt đời này cố gắng làm lụng để trả lại cho anh 15.000USD.
- Tao đã nhiều lần cho mày cơ hội nhưng mày quá cứng đầu, còn lần này sự việc đã đi quá xa không còn trong tầm kiểm soát của tao nữa. Để mày sống thì có những hậu quả bọn tao không gánh vác nổi. Mày đừng nói gì thêm, phí lời.
Biết không thể lay động được tên đại ca, Dương ngập ngừng một lúc rồi cất tiếng:
- Xin anh cho em được chết thanh thản. Tất cả tội lỗi do em gây ra không liên quan gì đến vợ con em ở Đô Lương. Xin anh tha cho họ.
Kẻ trở về từ "cầu Cổ Ngựa"
Minh không nói gì! Hắn tự tay lấy dây trói chân tay Dương sau đó lấy chiếc khăn vải màu đỏ bịt miệng và mắt của Dương. Vì biết trước không thể thoát chết, có van xin cũng là vô ích nên Dương quyết định buông xuôi, để Minh và đồng bọn muốn làm gì thì làm, không kháng cự. Một chiếc bao tải bố đã quấn miệng xuống còn 1/3 được đặt ra giữa nhà, sau cái hất hàm của Minh, Dương lết thân vào trong ngồi để anh ta kéo miệng bao lên túm lại. Không một tiếng rên rỉ, chỉ có tiếng thở phì phò nặng nhọc, Dương nằm bất động trong bao tải, mặc cho đồng bọn muốn đưa đi đâu thì đưa.
Sau hai tiếng nằm trong khoang xe, Dương không biết Minh và đồng bọn đưa đi đâu giữa đêm mưa gió bão bùng cho tới khi thấy thân mình nhẹ hẫng vì bị kéo ra khỏi xe. Tiếng gió rít, tiếng mưa tuôn xối xả khiến Dương như tỉnh táo hơn trong chiếc bao tải. Dòng nước sông ấm áp như tiếp thêm sức mạnh cho kẻ cảm nhận được cái chết đang đến gần nên sau khi bị ném xuống nước, Dương gắng gượng sức tàn vùng vẫy và một sự may mắn đến không ngờ là trong làn nước ấm chảy xiết ấy, sức đẩy của nước đã hỗ trợ sự cựa quậy của kẻ sắp chết, đẩy hắn vào một dải đất bồi. Nơi hắn nằm cách cầu Cổ Ngựa, thuộc địa phận xã Kỳ Trinh cách thị trấn huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh khoảng 15km.
(Còn nữa)
Theo Pháp Luật XH
Hai bánh Heroin và cuộc tra tấn 80 ngày đêm như thời trung cổ, Kỳ 1: Người đàn bà đẹp trượt ngã theo chồng... Nghi ngờ hai bánh ma túy bị mất trên đường chạy trốn là do đàn em biển thủ, Minh và mấy kẻ thuộc hạ dùng đủ ngón đòn dã man tra tấn hòng đòi lại. 80 ngày đêm bị đánh đập với đủ các loại cực hình tới sống đi chết lại để rồi một đêm mưa gió bão bùng, kẻ bị cho...