Gửi chồng tương lai yêu quý!
Chồng yêu quý của em ơi! Trong tâm trạng vô cùng bức xúc, em phải viết bức thư này gửi chồng, tất cả sự chịu đựng của vợ rút cục cũng đã lên tới đỉnh điểm.
Qua 30 năm, không, chính xác là khoảng 1/10 thời gian ấy, tức là 3 năm nay, vợ của chồng đã phải chịu một áp lực vô cùng nặng nề. Nếu như cách đây 5 năm vợ thường xuyên phải nghe một cái điệp khúc “Có người yêu chưa con? (cháu, mày, bà già, chị gái… và vô vàn các mỹ từ khác)?”
1 năm sau, cái điệp khúc ấy được chuyển thành: “Có gì mới không?”
1 năm tiếp: “Vẫn thế à?”
1 năm sau: “ Sao vẫn chưa lấy chồng hả, định xây khu liên hợp miếu à?”
Và đến chiều nay, khi vợ đi lang thang trên phố, có một thằng bé, không, cũng chẳng bé nữa, cái mặt già đanh… như mặt vợ ý, lướt đến trước mặt vợ và thả ra một câu hỏi, một câu hỏi vô cùng nhẹ nhàng với nó nhưng với vợ, nó như ngàn mũi dao đâm thấu tim vợ chồng ạ: “Cô ơi, cô cho con hỏi, đi phố xyz đi thẳng hả cô?”. Mặt vợ từ màu trắng tinh khiết chuyển sang màu tím của mận chín chồng ạ, vợ gật đầu một cách vô thức, mặc kệ cho thằng bé xấu người xấu nết đó có đi lạc chăng nữa, rồi vợ tự nhìn lại vợ, và thầm hỏi cái cô nàng mà mọi người vẫn khen là trẻ hơn tuổi (là vợ ấy) đã chạy mất dép đi đâu rồi, để lại một “bà cô” ở đây thế chứ? Nhưng vợ tự an ủi, chấp làm gì cái tên trẻ người non dạ ấy chồng nhỉ? Nhưng chao ôi, vợ vẫn buồn ơi là buồn ý chồng biết không?
Chưa hết một ngày xui xẻo của vợ đâu chồng ạ. Đứa bạn thân nhất đời của vợ, sau vụ mai mối không thành cho vợ, vừa nhìn thấy vợ nó đã hét một cách dịu dàng vào tai vợ rằng: “Mày thì không thích yêu, ông kia thì không biết tán gái. Ế chồng rồi đấy, cứ liệu thần hồn!”.
Hôm nay là một ngày đen đủi nhất trong các ngày đen đủi của vợ hay sao ấy chồng ạ. Khi về tới nhà, cái điệp khúc ở trên mà vợ vẫn được nghe ấy, bỗng nhiên được mẹ yêu và chị gái đáng mến của vợ rót vào tai vợ, với một cường độ vô cùng nhiệt tình, với một công suất không ngơi nghỉ, chỉ trừ mỗi lúc quay ra bình phẩm về các món ăn trong bữa tối thôi chồng ạ. Sức chịu đựng của con người có hạn, nhất là đối với một trái tim mỏng manh dễ vỡ như của vợ. Thế là với một khí thế quyết tâm hừng hực, vợ quyết định phải đi tìm chồng. Nhưng mà vợ biết tìm ở đâu cơ chứ, khi trong đầu vợ, cứ văng vẳng câu nói của mẹ: “Cố mà lấy chồng đi chứ. Cố! Cố! Cố! Rõ chưa con???”
Đúng là em đã nhận ra một sự thật phũ phàng, ấy là em đang ế thật chồng ạ, 29 tuổi rồi đấy (em sẽ không cộng tuổi mụ đâu nhé), mà sao chồng ở chỗ nào chẳng tìm đến thật nhanh với em, để chúng mình ghép lại thành một hình tròn vừa khít. Mà chồng cứ lang thang ở nơi nảo nơi nào, chiều chiều chắc lại tụ tập bia bọt tán gẫu sự đời với mấy ông bạn cũng ế kềnh như chồng, tối tối thì chúi mũi vào HBO hay xem mấy giải bóng đá nhà nghề quanh năm suốt tháng không bao giờ thấy ngơi nghỉ? Chồng có biết là em nhớ và mong chồng lắm không?
Em vừa đọc một bài viết của một người trong một diễn đàn của phụ nữ chồng ạ, bạn ấy gọi những cô nàng U30 như em là các bà cô già khó tính, khó gần, và bạn ấy khoe cô vợ trẻ trung, đáng yêu của bạn ấy. Sao lại có người nỡ giẫm đạp lên nỗi đau của người khác thế chồng nhỉ? Đành rằng bọn em cũng không tật nọ thì ách kia, hì hì, cái này em công nhận cả hai chân và hai tay luôn, nhưng nếu muốn góp ý để cải tạo bọn em thì cũng không nên dùng những lời lẽ chua cay như măng Lạng Sơn thế chứ, người già hay chạnh lòng và lẩn thẩn mà chồng nhỉ. Như em chẳng hạn, em hay nghĩ ngợi lắm, đọc xong, em cứ ngồi lặng hàng giờ rồi đi đến một quyết định… trút nỗi buồn vào một cơ số hoa quả và sữa chua trong tủ lạnh!
Chồng à, thôi bỏ qua cái con người đáng ghét đó đi. Bây giờ em tập trung chuyên môn nói chuyện với chồng về chúng mình đây này, chồng hãy bỏ qua một số thứ mà chồng đang làm để nghe em nói nhé, như là mấy cái ảnh nong nóng hay mấy cái tin tức bóng đá vô thưởng vô phạt đi, vợ yêu với chồng chẳng quan trọng hơn những thứ ấy sao?
Video đang HOT
Chồng nhớ hồi âm sớm cho em đấy! (Ảnh minh họa)
Thứ nhất là em viết thư này cho chồng vì em mong chồng lắm rồi, chồng đừng vội vênh mặt lên: A, ế sưng rồi chứ gì, sợ cuống lên rồi chứ gì? Vâng thì em công nhận là cũng hơi ê ế, cũng hơi lo lo, nhưng mà vẫn chưa phải là diện bó tay toàn tập đâu, mà nói đi nói lại, thì chồng cũng chẳng như em là gì, hì hì.
Em xin công nhận là em có một cơ số khuyết điểm, kể ra ở đây thì hơi tốn giấy mực, nếu chồng cần em sẽ gửi bản chi tiết cho chồng update sau, ở đây em chỉ xin được nêu một số khuyết điểm hơi to to thôi chồng nhé:
Thứ nhất, do sự bao che và dung túng của cấp trên, hì, là mẹ hiền yêu dấu của em, và là nhạc mẫu tương lai của chồng đấy, nên đến giờ những món ăn em biết làm là đếm trên đầu ngón tay, không, như thế thì hơi khiêm tốn, cả ngón chân nữa chồng ạ. Nhưng mà chồng ơi, các cụ nhà ta đã dạy “Quý hồ tinh bất quý hồ đa” cơ mà, trong những cái hồ ấy, cô vợ đảm đang này của chồng nấu hơi bị ổn món thịt lợn kho tàu và giá đỗ xào thịt bò, hì hì. Nhưng riêng cái món canh cua thì vẫn là ám ảnh của em chồng ạ, nhưng vợ của chồng rất thông minh, lần đầu tiên phải nấu canh cua em đã lấy chày tiêu diệt từng cái càng cua một rồi mới lột xác chúng nó, việc này đòi hỏi sự nhanh tay và nhanh mắt lắm đấy chồng yêu quý ạ! Chồng phục em sát đất chưa? Thôi, mắt đừng trợn lên thế mà rớt cả cái bản lề của cửa sổ tâm hồn ra ngoài đấy, rồi đến lúc gặp chồng, nhìn vào đấy em lại chẳng cảm nhận được tình yêu ấm áp mà chồng dành cho em đâu!
Tiếp nữa, có thể là em là tuýp phụ nữ trái tim băng chồng ạ, em thấy em khó yêu lắm, ngoài một số mối tình bọ xít theo kiểu thinh thích và rất thích ra thì em vẫn chưa thấy cái gọi là true love xuất hiện gì cả, chồng đừng sợ và nghĩ là em bất ổn mà, em sẽ khóc thét đấy. Em cũng có muốn thế đâu, mà chắc là cái quả tim ngang ngạnh và lạnh như kem Tràng Tiền của em nó cứ bắt em phải đợi em gặp chồng, nó sẽ biến em sẽ thành mùa đông không lạnh của chồng đấy, chồng hãy can đảm lên, choàng thêm mấy cái áo phao chống rét vào là sẽ bình tĩnh tự tin thôi, em luôn ủng hộ chồng yêu hết mình mà!
Một điều nữa là, mà thôi, em mà kể hết ra, sau này chồng lại thắng thế em trong các trận “tranh luận nóng” của chúng mình thì sao nhỉ. Em thì là em cứ lo xa như thế, chứ em cũng biết nhẫn nhịn lắm đấy, tại em là em gái mà, em đã được bà chị thân yêu của em tôi luyện cho em ít nhất là 10 năm áp bức và khổ sai rồi chồng ạ, huhu…
Nhưng em cũng có vô vàn những điểm đáng yêu đấy, nhưng mà ai lại tự nói ra, ngượng chết đi được ấy chồng nhỉ, em tin là nếu chồng thật sự yêu em, chồng sẽ nhìn thấy hết thôi, đừng có hoa mắt chóng mặt vì nhiều quá đấy chồng nhé! Em chỉ dặn dò thế này để chồng yêu yên tâm này: Nếu chồng yêu có mê bóng đá, thì đến mùa bóng đá, em hứa sẽ xem hết các trận với chồng, nhưng với điều kiện đó là những phút đá penalty thôi chồng ạ, em thiếu kiên nhẫn mà!
Vì em hoàn toàn nghiêm túc khi viết bức thư này, vì em tin và hy vọng nó sẽ đến được tay người nhận là chồng yêu của em, một nửa thật sự của em nên vợ đã ngồi hì hụi viết cho chồng yêu bức thư này đây, bức thư với một quyết định vô cùng táo bạo, pha lẫn chút tuyệt vọng của vợ nữa chồng biết không vì vợ hiểu, tìm được 1 nửa của mình ở trên mạng, nơi mà người ta vẫn nói là “ảo tung chảo” như thế này thật là khó tin, nhưng em vẫn muốn thử, đơn giản vì… em chưa thử bao giờ chồng biết không, hì hì. Cái này đúng là hên xui phải không chồng?
Thôi vợ buồn ngủ rồi, tạm biệt chồng ở đây nhé, nếu chồng thấy vợ hình như (dù chỉ là mấy chục phần trăm thôi) đúng là vợ của chồng, thì chồng nhớ reply thư lại ngay cho vợ nhé.
À, còn lí do nữa làm em nôn nóng muốn gặp chồng đó là vì em muốn không phải ở lại cơ quan sau 8 tiếng vàng ngọc nữa, em sẽ vênh mặt lên với ông sếp khó tính: “Em về đón… chồng”, thay vì cảnh lủi thủi nhìn mấy cô nàng đồng nghiệp ít tuổi hơn tót về sớm với cái lí do vô cùng vĩ đại của họ là đi đón con chồng ạ, huhu. Chồng nhớ hồi âm sớm cho em đấy!
Tạm biệt và mong sớm gặp chồng!
P/s: Em yêu anh, chồng ạ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gái đẹp tìm trai bao
Lan Phương biết tỏng gã chỉ là một "trai bao" nhưng được nằm trong vòng tay ngọt ngào và những lời thủ thỉ của gã mọi nỗi buồn tan biến...
Trai bao là hiện tượng không còn gì lạ lẫm. Nhưng để hiểu các đối tượng dù là làm "trai bao" hay phải "bao trai" thì có lẽ chúng ta cũng không thể tường tận hết, hay không thể hình dung được không phải những chàng trai cần tiền mới làm trai bao và những quý bà "già khú đế" mới phải vung tiền ra mua niềm vui nhục dục...
Tìm trai bao đâu cứ phải bà già
Ai cũng từng biết ngày xưa vị nữ Hoàng đế duy nhất của Trung Hoa là Võ Tắc Thiên dù có tiền bạc đầy mình, quyền lực nhất thiên hạ thì cái mà "người đàn bà độc ác nhất Trung Quốc" vẫn luôn luôn cần là đàn ông, và bà bằng mọi cách kiếm tìm những chàng trai trẻ đẹp, có sức khỏe phục vụ mình. Còn những người đàn bà tôi biết không phải là người có quyền lực hay tiền bạc thừa mứa, cũng không quá già để phải khó khăn kiếm cho mình một người đàn ông, nhưng họ vẫn đi kiếm những gã "trai bao" mà theo như Lan Phương, cô gái 33 tuổi làm ở một công ty truyền thông lớn, nói "vùi mình vào ai đó để thấy đời không cô độc".
Nghe có vẻ như câu nói đó quá kỳ lạ, bởi Lan Phương là một cô gái cao ráo, không quá xinh để làm một người mẫu nhưng lại là người nổi bật nhất công ty, tốt nghiệp hai bằng đại học, được nhiều người theo đuổi. Nhưng cô có lý do riêng mà không phải ai cũng hiểu hết. Vì làm trong ngành truyền thông nên cô giao tiếp nhiều, thời trẻ cũng có vài ba mối tình sâu đậm, là cô gái hiện đại nên cũng đã sống với những người yêu "hết mình" sau đó vì nhiều lý do thì chia tay.
Một thời gian dài Lan Phương không làm sao có cảm xúc với bất kỳ ai nữa, gặp đàn ông dù cùng cơ quan hay đối tác cũng thấy họ nhạt nhẽo. Cô lao đầu vào công việc. Cuộc sống cứ thế trôi đi, ngày đi làm trăm công ngàn việc ở cơ quan, tối về ôm máy tính. "Lập trình" đó nhàm chán đến nỗi nhiều khi cô muốn phát điên. Bỗng một hôm cô vào mạng và bấm vào một trang web tìm bạn, tò mò chỉ vào cho vui, sau đó chát chít và lấy điện thoại bấm thử để nói chuyện. Lần đầu cô cũng lừa mình 50 tuổi, thừa tiền và thiếu thốn tình cảm nên tìm một người ngã giá và hẹn đi.
Cô kể, khi gặp gã "trai bao" không ngờ cô trẻ quá cứ đứng ngây ra nhìn rồi sau đó vui vẻ tâm sự, dù biết gã nói những lời đường mật để lấy tiền của mình nhưng cô vẫn cảm nhận thấy ai đó quan tâm chia sẻ và yêu thương mình. Mỗi lần cô gặp gã, gã chỉ lấy của cô 500 ngàn đồng vì cô trẻ và thú vị. Lan Phương biết tỏng gã chỉ là một "trai bao" nhưng được nằm trong vòng tay ngọt ngào và những lời thủ thỉ của gã mọi nỗi buồn tan biến, và giờ đôi khi buồn và trống rỗng cô vẫn cầm điện thoại lên và bấm vào tên gã.
Một người bạn của tôi làm ở một quán bar cho biết ngày trước chỉ thấy các bà các cô sồn sồn bụng một đống mỡ, mặt một tạ phấn xúng xính váy ngắn áo dây thường đến tìm kép nhảy và khuya về đi thẳng lên đến khách sạn, nhưng giờ đối tượng tìm trai bao ngày càng phong phú hơn: Không những các "má già" mà còn cả những cô gái trẻ được ăn học đàng hoàng. Có một cô tên Thanh vừa du học nước ngoài về hay đến đây, hôm thì tìm gã Tuấn hôm lại tìm tên Nguyên... thay nhau đi chơi. Mấy gã trai kháo nhau rằng Thanh nói chẳng thích yêu đương gì, giờ thích ai thì gọi đi một đêm sau gặp nhau như không quen biết. Đàn ông như thế được sao đàn bà lại không? Và cứ thế, ban ngày Thanh vẫn là một nhân viên mẫn cán, tối đến quán bar tìm trai.
Còn My thì khác, cô là một tiểu thư con nhà giàu, vì quá giàu nên ba mẹ thường xuyên vắng nhà, để cô một mình với bà giúp việc già nua. Thế là cô cũng yêu đương lăng nhăng, sau đó phát hiện ra những người yêu mình chẳng qua cũng chỉ vì nhà mình giàu, thế là cô đâm ra hận đàn ông và không còn thấy đáng trân trọng nữa. Cô nghĩ cô cứ sống thế, khi nào cần bỏ mấy triệu ra là có một gã đẹp trai nhất mực, phục tùng mình còn hơn cả nô lệ. Cô hả hê khi được như thế, cái cảm giác ấy xóa tan hết mọi ưu phiền.
Khi buồn và trống rỗng cô vẫn cầm điện thoại lên và bấm vào tên gã... (Ảnh minh hịa)
Và đàn ông không phải làm trai vì tiền
Nghe có vẻ vô lý nhưng đó là thực tế của một số người, dù rằng nó chiếm rất ít trong mớ nhầy nhụa của thế giới "trai bao" kiếm tiền bằng thân xác. Tôi như không tin vào tai mình khi nghe cái gã đàn ông tên Vương nói với tôi là hắn chỉ làm vì hắn thích, bởi hắn thú thật là nhu cầu tình dục của hắn khá cao, không người bạn gái nào có thể chịu nổi hắn, thế là hắn nghĩ tìm cách gì đó để thỏa mãn.
Nhưng đi tìm gái thì vừa tốn tiền vừa không an toàn lắm, thế là qua những người bạn ăn chơi hắn tìm được các mối, vừa thỏa mãn lại không phải mất tiền mà là được tiền. Hắn kể vì hắn sống không phụ thuộc vào "nghề" nên "mối" nào ngon là hắn nhận, không ngon là hắn nhường người khác. Tôi hỏi "ngon" là sao và không ngon là sao vì theo như hắn nghĩ thì ai mà chả "ngon". Hắn cười, nói tỉnh queo: "Thì nhìn không quá già, không quá gớm, nhìn nhiều bà béo quá phát tởm đâu còn hứng mà chén nữa". Tôi nghe mà nổi cả da gà da trâu.
Hắn kể cho tôi nghe có mấy người bạn của hắn cũng thế, làm kỹ sư và các công việc danh giá hẳn hoi, lâu lâu vẫn tìm mối "quý bà" cho mình vì muốn "đổi gió", muốn xem thử các quý bà như thế nào trong việc chăn gối. Hắn còn nói nhìn nhiều bà cũng hấp dẫn lắm, đôi khi được các bà nhõng nhẽo cũng thấy vui vui, bởi cảm giác đó nó lạ, mà cái gì lạ là hứng thú hết ráo. Mà cái hấp dẫn hơn nữa là cảm giác vụng trộm, bởi các bà đa số là có chồng, nên lâu lâu các bà thấy chồng chuẩn bị đi công tác nên cầm máy lên nhắn tin cho mình cũng thú vị, vì thế nên muốn tìm vui ở đó, không phải chỉ vì tiền.
Cả ba cô gái Lan Phương, Thanh và My từng thốt lên rằng thật ra chính họ cũng không lý giải làm sao mình lại làm như thế. Bởi sau những "cuộc vui" họ trở về với những cô độc và trống rỗng đến tận cùng, họ chẳng thấy mình đọng lại một cái gì có ích hay đại loại thế. Chỉ thấy càng buồn hơn và thấy cuộc đời đen tối hơn. Nhưng mà đôi khi thấy buồn quá lại đi tìm...
Có trăm ngàn cách để người ta biện minh cho hành động của mình, tôi cũng không muốn đúc kết những hệ lụy của mối quan hệ nhu cầu được gọi là "bao", tôi "bao" anh cái này và anh "bao" tôi cái kia, bởi cái kết thì ai cũng nhìn thấy, ai cũng biết được khi người ta không dùng sự chân thành đến với nhau trong tình cảm thì cái người ta nhận được cũng chỉ là những điều giả dối. Kẻ có tiền thì cũng chỉ tìm niềm vui như bong bóng xà phòng, và kẻ cần tiền thì cũng chỉ thấy cuộc đời như chỉ là một giấc chiêm bao phù phiếm, mở mắt ra thì mọi điều mơ mộng hết sạch.
Tôi chỉ muốn nói rằng cuộc sống với dòng chảy ào ạt của sự hiện đại, nhiều khi chúng ta không kiểm soát được bản thân mình kể cả những xúc cảm bình thường nhất, và có thể đôi khi rơi vào một trạng thái không phân biệt được cung bậc, có cảm giác cuộc đời rất chán chường và nhạt nhẽo, đôi khi muốn phá nát mọi thứ hay buông xuôi mọi thứ... Nhưng nếu ai đó có bản lĩnh thì tôi tin những phút giây đó qua nhanh, chúng ta sẽ tìm được những niềm vui nhỏ nhoi và bình dị nhất ngay bên cạnh những người thân của mình, và chẳng bao giờ nên thả cuộc đời mình vào những vòng xoáy do mình tự tạo ra, bởi đó chính là hố chôn cuộc đời mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ân ái với 'phi công trẻ' giúp phụ nữ trẻ lâu? Câu trả lời là chỉ ở trong giai đoạn đâu, còn thời gian sau bạn sẽ phải lo lắng vì làm sao giữ chân được chàng. Khi hai cơ thể ở khoảnh khắc "thông nhau" đỉnh điểm, sẽ có một cuộc trao đổi chất tự nhiên - người nữ nhận được một số kích tố nam và người nam nhận được một số...