Gom 5 tỷ cứu công ty nhà chồng khỏi phá sản, buổi tiệc ăn mừng bố chồng tuyên bố một câu khiến con dâu sốc nặng
Tôi đã tìm mọi cách huy động tiền cứu công ty của bố chồng, vậy mà ông lại nói lời cay đắng với con dâu.
Tâm sự chuyện bố chồng nàng dâu . Kết hôn xong tôi sống ở nhà chồng cùng với bố mẹ chồng đến nay. Gia đình nhà chồng có hai chị em, chị gái của chồng đã kết hôn và sống cùng thành phố. Bố chồng tôi có công ty riêng, gọi là công ty gia đình vì nhiều thành viên nhà chồng cùng làm trong công ty do bố chồng tôi làm giám đốc.
Trước khi kết hôn, tôi hay đến nhà bạn trai chơi, trông bố mẹ anh ấy rất dễ tính. Thế nhưng, đến lúc về ở mới thấy tôi chẳng dễ dàng gì, bố mẹ chồng tôi có tiền những rất chặt chẽ, tính toán chi li từng khoản nhỏ. Muốn mua gì phải được bố chồng tôi đồng ý mới được mua, nếu không phải tự bỏ tiền túi ra.
Cũng may, lương của tôi đi làm cho công ty liên doanh nước ngoài, cộng với tranh thủ dạy thêm ngoại ngữ và chung vốn làm ăn nữa nên rất thoải mái chi tiêu và tiết kiệm được khoản tiền lớn. Trong nhà, cứ có các khoản lớn là gọi tôi ra thanh toán, bố chồng tôi còn gợi ý: ” Con có tiền cứ chi ra, nhà mình cả đi đâu mà thiệt. Đằng nào sau này công ty, nhà cửa cũng là của các con thôi“.
Nghe theo lời bố chồng, tôi toàn tâm toàn ý cho nhà chồng, không ngần ngại chi các khoản lớn để mua sắm, sửa chữa, cải tạo nhà cửa cho thật đẹp. Tôi cũng từng nghĩ sau này có tiền sẽ ra ở riêng, nhưng bố chồng tôi nói thế, tôi cũng bỏ ý định đó và không tiếc tiền cho nhà chồng.
Lời bố chồng tuyên bố khiến con dâu cảm thấy hối hận khi lỡ giúp đỡ ông. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Vừa rồi, công ty của bố chồng bên bờ phá sản, nếu không lo đủ 5 tỷ để bù đắp thua lỗ, đền bù hợp đồng… Tôi được bố chồng nhờ vả: ” Con có tiền tiết kiệm, hay là huy động thêm bên nhà ngoại để hỗ trợ công ty. Trước mắt sẽ cho con nắm cổ phần, sau này bàn giao cả công ty cho vợ chồng con“.
Tôi dốc toàn bộ tiền vàng tiết kiệm, về xin thêm bố mẹ đẻ để giúp nhà chồng. Trong bữa tiệc ăn mừng của gia đình, bố chồng tôi cao hứng tuyên bố: ” Công ty đã vượt qua sóng gió và hứa hẹn phát triển hơn nữa. Với bản lĩnh của mình, tôi tự tin quản lý công ty đến khi nào không đủ sức khỏe thì thôi. Đến lúc đó, sẽ giao cho con trai và con gái đồng sở hữu công ty“.
Bố chồng không hề nhắc đến công lao của con dâu, dẫu chỉ một lời ngắn ngủi. Ngày hôm sau, tôi có thắc mắc thì bố chồng lạnh lùng đáp trả: ” Chưa gì đã toan tính, thâu tóm gia sản nhà chồng. Cô được làm dâu cái nhà này là phúc đức mấy đời mà có đấy nhé. Công ty phá sản cô sẽ mất danh tiếng con dâu nhà giầu. Số tiền đó có gì ghê gớm lắm đâu. Bao giờ công ty có tiền, tôi sẽ trả. Còn bây giờ đừng nhắc chuyện công lao với tôi“.
Tôi rất sốc với lời nói của bố chồng, ông không hề trách nhiệm với số tiền mà tôi vất vả làm ra, còn về xin bố mẹ đẻ của tôi nữa. Với tính cách chặt chẽ từng đồng như vậy, dẫu công ty có thật nhiều tiền thì chưa chắc bố chồng đã hoàn trả lại tôi số tiền đó. Chồng tôi thấy vô lý, nhưng anh ấy vẫn khuyên tôi bình tĩnh, nhẫn nhịn để nhà cửa yên ổn, tìm cách xin tiền lại sau.
Tôi cũng không tham, tính toán gì tiền bạc nơi nhà chồng. Nhưng cách hành xử của bố chồng tôi thật vô lý, tôi thấy mình thật dại và hối hận khi đã giúp bố chồng. Bây giờ tôi vẫn còn sốc mà không dám biểu lộ ra bên ngoài. Tôi phải làm gì để được bố chồng tôn trọng? Tôi có nên yêu cầu bố chồng hoàn trả lại tất cả số tiền tôi đã bỏ ra cho nhà chồng để mua nhà ở riêng không?
Có nên làm công ty gia đình "1 cổ 5 tròng" nhưng lương 20 triệu?
Hết bị mẹ con chị chủ coi là chân sai vặt, tôi lại bị bố anh chủ coi như tài xế riêng và còng lưng bê vác cho ông cậu của anh chủ nữa.
Ngày xưa lúc sắp ra trường, tôi đã rất tự tin nghĩ rằng mình sẽ kiếm được việc ngon, lương cao và ăn sung mặc sướng. Tại tôi tốt nghiệp bằng giỏi cơ mà. Nộp hồ sơ đi đâu chắc người ta cũng nhận vội.
Thế nhưng, cuộc sống vốn chả giống cuộc đời. Ra trường được 4 tháng, tôi đã vỡ toang giấc mộng, vừa chật vật xin việc lại vừa bị bạn gái chia tay! Tôi rải CV hơn chục công ty nhưng đi phỏng vấn mấy lần đều trượt. Chán nản quá nên tôi đi học lái xe, chuẩn bị thành tài xế taxi thì cơ hội ập đến.
Hôm ấy khi tôi đang ngồi đợi lấy bằng thì có một anh trông khá giống doanh nhân thành đạt đến bắt chuyện. Biết tôi chưa xin được việc nhưng có bằng lái xe, học ngành kiến trúc nên anh mời tôi qua công ty anh chơi luôn. Anh bảo tôi mặt mũi sáng sủa lại đúng nghề anh cần nên nộp hồ sơ đi làm luôn.
Khỏi phải nói tôi mừng đến cỡ nào. Tôi gọi điện về nhà khoe bố mẹ ngay lập tức rồi sắm mấy bộ đồ thật bảnh để hôm sau đi xin việc cho phấn khởi. Nghĩ số mình may mắn có quý nhân giúp đỡ nên tôi vui phát khóc. Đúng là ông trời chẳng triệt đường sống của ai bao giờ.
Gặp anh doanh nhân kia ở văn phòng tôi mới biết đó là công ty khá nhỏ, từ sếp tới nhân viên đều là người thân người nhà của anh. Vợ anh làm "trưởng phòng đối ngoại", cậu ruột làm quản lý kho, mợ làm kế toán, các em ruột em họ thì phụ trách này kia ở xưởng hàng, showroom sản phẩm, thiết kế... Còn tôi với 2 người nữa được ngồi ghế nhân viên quèn vì không phải họ hàng!
Thấy môi trường "công sở" hơi kỳ quặc nên tôi định từ chối không làm nữa, nhưng anh chủ đã thuyết phục thành công khi nói nhỏ rằng sẽ trả lương tôi thật cao. Cái bằng đại học ngành kiến trúc của tôi cuối cùng lại xài để đi lắp bóng đèn! Nghĩ cũng đắng cay mà thôi đành chấp nhận. Khi ấy tôi trẻ người non dạ, kinh nghiệm làm việc không có, người ta nhận vào làm với mức lương 10 triệu giữa thủ đô đất chật người đông cũng là tốt lắm rồi.
Từ đó tôi bắt đầu quần quật từ 7h sáng đến 7h tối. Hôm nào khách cần hoàn thiện công trình gấp thì phải tăng ca đến đêm khuya. Em trai chị chủ làm giám sát, lúc nào cũng ra vẻ quyền uy quát nạt tôi và chú thợ làm cùng. Nó ít tuổi hơn tôi nhưng không có chút lễ phép nào, toàn nói trống không, lại còn chê bai tôi đủ điều, dọa sẽ đuổi việc mỗi khi thấy tôi ngồi nghỉ ngơi. Nói chung là mệt mỏi.
Những hôm ế không có đơn khách thì tôi bị ông cậu gọi ra kho làm bốc vác. Rõ trong ấy có 2 nhân viên mà vẫn kêu tôi đi, một lần tôi bị cảm hơi mệt xin về nhà nằm nghỉ thì ông cậu cũng dọa báo giám đốc cho tôi thôi việc hẳn. Động tí là mắng mỏ toàn lời lẽ chướng tai.
Bố của anh chủ thì ở cái biệt thự to đùng kế ngay văn phòng công ty. Ông ấy hay đi đánh golf và gặp hội người cao tuổi, hầu như ngày nào cũng đi. Nghe anh chủ nói tôi có bằng lái xe nên ông gọi sang mấy lần nhờ chở đi giúp. Tôi ngại vì đấy là việc riêng, nhưng anh chủ bảo không sao, vẫn tính lương cho tôi đầy đủ.
Đi với bố anh chủ cũng thích vì hầu như tôi chẳng phải làm gì. Cứ chở ông đi những nơi ông muốn rồi trong lúc ông chơi thì tôi thoải mái xem phim nằm ngủ. Cơ mà được tuần đầu tử tế, sau đó bố anh chủ ngày càng đối xử với tôi giống "culi". Ông bắt tôi bê vác đủ thứ đồ đạc, từ túi gậy golf nặng như đá đến khung tranh, tượng gỗ nọ kia. Chơi xong mệt ông gọi bắt tôi xoa bóp, người khác toàn bảo trông tôi như thằng hầu tận tuỵ vậy. Hội bô lão của bố anh chủ cũng toàn nhà giàu, mấy lần ăn cơm tôi bị đuổi ra bàn riêng, cảm giác như họ khinh tôi như thằng giúp việc thật sự.
Mọi chuyện đâu dừng lại ở đó. Bà mợ kế toán tháng nào cũng doạ trừ với cắt lương của tôi. Ngày nào cũng chăm chăm bắt lỗi để "xẻo" đi món lương tôi mòn mỏi trông đợi. Sáng không thấy tôi đâu bà mợ sẽ gọi điện ầm ĩ, tra hỏi lý do bằng được mới thôi. Nếu tôi đang làm osin ở chỗ khác cho người nhà bà ấy thì không sao. Nhưng nếu tôi dám chạy đi mua bao thuốc, chai nước hay ốm mệt đến muộn là kiểu gì cũng nghe chửi như hát hay.
Tóm lại công việc chẳng giống như tưởng tượng, tôi thấy mình bị cả nhà anh chủ coi như một thằng hầu. Lúc nào cũng bị nhìn bằng ánh mắt khinh thường, cúc cung làm mọi việc như thằng hèn kém. Gọi cho mẹ tâm sự thì bà toàn bảo thôi bỏ cái bằng đại học ấy đi mà về quê chăn gà bán thóc. Nếu chăm chỉ thì cũng không chết đói, còn hơn là chịu nhục trên thành phố như thế này.
Rất nhiều lần tôi đắn đo về lời mẹ nói. Song nghĩ đến khoản lương lậu bây giờ đã tăng lên gấp đôi thì tôi lại thấy chùn. Tuy làm toàn việc linh tinh hơi nhọc nhưng gia đình anh chủ chi tiền cũng thoáng. Tôi chạy đi làm chuyện vặt một tí cũng được "bo" đôi ba trăm, có khi bố anh chủ hứng lên bán đồ ăn lãi lại cho tôi 1-2 triệu. Cầm tiền trong tay là thấy sướng, làm văn phòng chỗ khác hoặc về quê thì ai cho tôi tiền như thế chứ!
Cơ mà thực sự làm osin cho cả gia đình họ lâu dài cũng không ổn lắm. Tôi nên xin nộp đơn nghỉ để thoát cảnh 1 cổ 5 tròng hay tiếp tục cắn răng chịu đựng vì mức lương 20 triệu đây?
Luôn bị nhà vợ xem thường, tôi ngoại tình với nữ bác sĩ Tôi không nói mình đúng khi đã ngoại tình. Nhưng tôi cũng không nhận sai bởi chính em và gia đình của em đã xô đẩy, khiến tôi ngã vào vòng tay của cô ấy. Tôi công nhận, trước khi có em, tôi chỉ là cậu sinh viên mới ra trường ngày 3 lần gửi đơn xin việc. Nhưng ngày đó, nếu sớm...