Giữ em hay giữ chồng?
Cha mẹ tôi mất sớm vì tai nạn giao thông, năm tôi mới 12 tuổi. Khi ấy, tôi nhớ tôi cảm thấy rất thương em gái tôi, vì nó mới 7 tuổi, chưa kịp biết gì, nhớ gì về ba mẹ.
ảnh minh họa
Vì thế, tôi đã tự xem như mình là mẹ của em. Tôi tắm rửa, cho em ăn, ru em ngủ… Cũng may, cha mẹ tôi đã để lại một tài sản kha khá và một căn nhà lớn; người bà con được giao trách nhiệm nuôi dưỡng chúng tôi cũng tốt bụng, yêu thương chị em tôi, nên cảnh mồ côi của chúng tôi không mấy vất vả. Chỉ có điều, có lẽ do tôi cứ chăm chăm bao bọc nên em gái tôi trở nên yếu đuối và luôn dựa dẫm vào tôi. Năm tôi vào đại học, người họ hàng kia quyết định giao tài sản lại cho chị em tôi tự quản lý vì trước đó, tôi thường tranh cãi với ông bà, do những đòi hỏi quá mức của em tôi không được ông bà đáp ứng. Tôi muốn em tôi không thiếu thốn bất cứ điều gì.
Cách đây hai năm, tôi lấy chồng. Yêu cầu đầu tiên của tôi với chồng là chị em tôi vẫn sống chung với nhau dưới một mái nhà và anh phải yêu thương em gái tôi như chính tôi. Chồng tôi vui vẻ chấp nhận. Thấy anh chiều chuộng, chăm sóc em gái mình, tôi rất mừng và hạnh phúc. Mọi việc bắt đầu thay đổi từ khi tôi có thai và bị dọa sẩy thai. Bác sĩ khuyên tôi ngưng quan hệ vợ chồng để giữ an toàn cho thai nhi. Tôi cho rằng việc đó chẳng có gì đáng lo, chỉ vài ba tháng thôi, vì sự an toàn của con mà.
Một lần, bắt gặp ánh mắt của chồng và em tôi trao cho nhau trước khi em tôi ra khỏi nhà, sau đó chồng tôi cũng vội vã đi thì tôi bắt đầu nghi ngờ. Tôi để ý thời gian ra khỏi nhà và trở về của họ thì thấy luôn trùng khớp, chỉ chênh mươi, mười lăm phút. Kiểm tra điện thoại chồng, tôi thấy hai người có nhiều cuộc gọi cho nhau trong giờ làm việc, sau giờ làm việc, thậm chí cả những lúc nửa đêm, giờ ngủ.
Một lần vào nửa đêm, chồng ngủ say, có tin nhắn, tôi mở ra xem thì thấy đó là tin em gái tôi hẹn chồng ở một địa chỉ ngoài Thanh Đa. Tôi kiểm tra, biết đó là khách sạn. Sáng ra, chồng tôi mở điện thoại, biến sắc khi thấy tin nhắn đã được đọc. Anh xóa tin ngay. Tôi vẫn im lặng, không nói gì. Anh cũng im lặng. Cả em gái tôi cũng không biểu hiện gì. Chỉ có điều, không khí trong nhà tôi trở nên rất gượng gạo, không ai nhìn vào mặt ai. Em gái tôi và chồng tôi vẫn vắng nhà vào những giờ trùng lắp với nhau. Tôi khóc nhiều, lòng đau xót vô cùng. Tôi nhận ra hình như em gái tôi cũng khóc. Tôi thấy mắt nó sưng và nó ốm đi thấy rõ. Lần đầu tiên trong bao năm làm “mẹ” của em, tôi không thể hỏi han, chăm sóc nó được.
Giờ lòng tôi vô cùng rối rắm. Có lúc tôi muốn làm toáng lên, theo dõi, bắt tận tay sự phản bội của hai con người mà tôi vô cùng yêu thương đó. Nhưng tôi lại sợ…. Tôi biết, giờ tôi khó mà giữ được cả hai người lại cho mình. Nhưng bỏ ai, chọn ai thì tôi không quyết định được. Con tôi sắp ra đời mà có lúc tôi gần như không nghĩ đến con nữa. Tôi phải làm sao đây?
Theo PNO