Giằng xé tâm can vì quyết định bỏ thai khi người yêu đã mất
Tôi đã đến nhà anh, không dám nhìn di ảnh, cũng không dám đối diện với bố mẹ anh. Họ và tôi chỉ lặng lẽ khóc. Lắm lúc tôi đã muốn mở miệng để báo rằng con trai họ mất nhưng cháu nội họ vẫn sẽ còn đây. Song tôi không thể nào nói thành lời.
Hơn 1 tháng sau ngày anh mất, tôi phát hiện mình có thai. Tôi không biết gọi tên nó là điều kì diệu hay điềm gở hay bất cứ thứ gì tương tự.
Tôi không biết nên mở đầu câu chuyện của mình như thế nào để bớt đau khổ. Tôi cũng không biết nên gọi người đàn ông vừa bỏ lại mình trên đời là người yêu hay chồng chưa cưới để thấy nhẹ nhàng hơn. Tôi cũng không biết mình có nên trở thành một người mẹ hay sẽ là cô gái bình thường để có thể sống thêm lần nữa.
Ngày bé tôi từng đánh rơi chiếc ví yêu thích nhất. Tôi đã khóc 3 ngày liền vì xót của. Và tôi nghĩ rằng đây là điều tồi tệ nhất của 1 đứa bé 8 tuổi là tôi thời bấy.
Lớn lên chút nữa, tôi chứng kiến chú chó yêu quý của mình dính bả và chết trước mắt mình. Tôi khóc cả tuần vì mất mát một người bạn nhỏ này. Tôi cũng nghĩ rằng đây thật sự là một bi kịch.
Rồi tôi khóc cả tháng, thầm khóc cả năm trời lúc rớt đại học năm đầu. Lòng tôi chua xót và khóe mắt cay cay vì không xin được việc làm, bị giáng chức, bị đủ thứ xui xẻo trong cuộc sống. Nhưng rồi yếu đuối vậy tôi vẫn sống và gặp rồi yêu anh.
Video đang HOT
Tôi và anh yêu nhau đã 3 năm nay, vậy mà mới đây anh đã bỏ lại tôi một mình trên đời mãi mãi
Nhưng ngày người yêu tôi mất, tôi lại không nhỏ một giọt nước mắt nào dù rằng tôi muốn hét lên thật to hay òa khóc nức nở. Tôi cũng thôi cho đây là bi kịch mà đùn đẩy cho số phận. Trên đời này có bao nhiêu cô gái đang yêu và phải mất người yêu như tôi?
Thật khó để làm quen với việc tự chấp nhận mất đi một người mà bạn yêu mến. Tin báo anh mất vì tai nạn đến quá nhanh khiến cảm xúc tôi tê liệt hoàn toàn. Lý trí cũng run rẩy không kiểm soát. Anh là người yêu tôi đã hơn 3 năm nay, đâu phải chiếc ví hay chú cún con mà bảo mất là tiếc nuối một lúc rồi nguôi ngoai được.
Lầm lũi đưa tang xong tôi mới có cảm giác anh đã thật sự không còn bên mình nữa. Chiếc điện thoại của tôi giờ đã không còn xuất hiện những tin nhắn quan tâm lúc nửa đêm quen thuộc. Khi tan sở cũng không ai đón chờ tôi về, trên đường gió lạnh mà không còn anh cởi áo khoác cho tôi mặc. Và nước mắt tôi đã rơi quá nhiều mà không còn tay ai lau khô…
Mới hôm qua, hôm qua nữa, những câu nói này, hình ảnh, nụ cười này còn dành cho tôi. Bây giờ, đến giọng nói, nét mặt anh tôi vẫn hình dung rõ mồn một mà sao không thể chạm vào anh được chứ.
“Ở yên đấy, anh sẽ đến”. Đấy là tin nhắn cuối cùng tôi nhận được từ anh. Nhưng đáng tiếc thay đã có một người không giữ lời hứa. Tôi vẫn ở đây mà anh lại không đến. Tôi vẫn ôm bao nhiêu kỉ niệm và chờ đợi. Tôi vẫn luôn ở đây chờ anh đến khi nào gặp anh mới chịu quay về.
Tôi có nên hận con người bội bạc này không? Anh ra đi không nhẹ nhõm và để lại gánh nặng quá lớn cho tôi. Đáng ra tôi nên hận anh lắm chứ.
Nhưng dường như số phận vẫn tiếp tục trêu đùa để thử thách sức chịu đựng của tôi. Hơn 1 tháng sau ngày anh mất, tôi phát hiện mình có thai. Tôi không biết gọi tên nó là điều kì diệu hay điềm gở hay bất cứ thứ gì tương tự. Lần cuối cùng bên nhau chúng tôi đã dùng bao cao su nhưng rồi tôi vẫn có thai.
Tại sao số phận không để anh yên nghỉ và bao nhiêu hồi ức tốt đẹp quên vào dĩ vãng mà làm sống lại tất cả? Tôi hoang mang vì trải qua tất thảy các cung bậc cảm xúc cùng một lúc.
Đôi lúc tôi mừng đến phát khóc vì anh đã mang đứa bé này đến cho tôi, để tôi sống với anh thêm lần nữa. Nhưng đôi khi tôi lo sợ đến cuống cuồng. Tôi sợ phải một mình mang thai, sinh con và chung sống với ảo ảnh của anh suốt đời. Tôi sẽ phải làm mẹ và ôm ấp nỗi đau mất anh mãi mãi sao?
Tôi đã đến nhà anh, không dám nhìn di ảnh, cũng không dám đối diện với bố mẹ anh. Họ và tôi chỉ ngồi lặng lẽ khóc. Rồi sau đó tôi ra về. Lần nào cũng như thế mà không ai nói với nhau câu nào. Lắm lúc tôi đã muốn mở miệng để báo rằng con trai họ đã mất nhưng cháu nội họ vẫn còn đây. Nhưng tôi không thể nào nói thành lời.
Tôi biết mình sẽ là người cứu sống cả gia đình họ khi giữ lại đứa con trong bụng. Nhưng 27 tuổi, tôi cũng hiểu mình sẽ chôn vùi chính cuộc đời của mình khi để đứa bé chào đời. Viễn cảnh phải làm dâu khi chồng đã mất và chung sống với nỗi đau đớn khiến tôi ám ảnh, sợ hãi.
Tôi sẽ phá thai? Nhưng điều đó cũng có nghĩa là tôi đã giết anh đến 2 lần. Anh mất vì tôi gọi đến. Và con anh mất cũng do tự tay tôi vứt bỏ. Nỗi ám ảnh này liệu không lớn hơn việc làm mẹ đơn thân sao?
Ngay bây giờ, hành động của tôi sẽ thay đổi số phận của rất nhiều người. Tôi không đủ can đảm để giết một sinh linh nhỏ bé nhưng cũng không đủ cao cả vĩ đại để sống đời quả phụ. 27 tuổi, độc thân, tôi vẫn còn nhiều cơ hội làm lại cuộc đời.
Bất cứ lựa chọn nào rồi cũng sẽ trở thành bi kịch và ám ảnh tôi suốt đời. Nhưng liệu tôi có thể chọn một bi kịch nhẹ nhàng hơn hay không? Tôi có quyền ích kỷ, có quyền phá thai và sống thanh thản với tất cả những đau khổ mình đã trải qua phải không?
Theo VNE
Mẹ chỉ muốn em lấy chồng gần nhà
Mẹ nghe nhà anh ở tận miền Trung đã gạt đi ngay lập tức. Mẹ muốn em tìm hiểu những người ở gần nhà, tử tế.
Em quen anh được hơn 3 năm khi lên Sài Gòn học và anh vào Sài Gòn làm. Quê em ở tận cùng của miền Nam đất nước, còn anh ở miền Trung xa xôi. Trong thời gian quen nhau chúng em xác định rõ tình cảm, sẽ tiến tới hôn nhân, cả hai đều đặt niềm tin vào đối phương. Hai đứa hiểu và chia sẻ với nhau mọi thứ, dù đôi lúc có xảy ra mâu thuẫn nhưng vẫn biết không thể sống thiếu nhau. Em trao cho anh tất cả vì nghĩ anh sẽ là người sống với em đến hết cuộc đời này.
Chưa bao giờ anh để em lo lắng hay bất an vì mọi thứ đều dành cho em, dù có bao nhiêu cô gái hơn em về tiền tài, nhan sắc anh cũng không màng tới vì khi yêu, anh chỉ muốn dành hết tình cảm cho một người. Em đã tốt nghiệp và đang học thêm Anh văn, chưa có công việc ổn định ở Sài Gòn. Tháng trước về nhà đột nhiên mẹ muốn em bắt đầu tìm hiểu ai đó vì đã học xong, con gái để lâu mất duyên mất sắc.
Em không nói với gia đình chuyện quen anh vì bố mẹ khi cho em lên Sài Gòn học không muốn em quen ai để tập trung vào việc học, em quen ai bố mẹ sẽ bắt về quê ngay. Bố mẹ rất khắt khe cũng vì sợ em hư hỏng, 22 tuổi đầu có bạn tới nhà chở đi chơi cũng phải xin, đồng ý mới được đi. Nhưng tình yêu mà, đâu phải ai cũng có may mắn gặp được người mình yêu và yêu mình nên em đã lén lút quen anh sau lưng ba mẹ. Em biết mình có lỗi, dù sao cũng đâu phải em ăn chơi hư hỏng, em và anh quen nhau một cách nghiêm túc và thật lòng.
Mẹ muốn em quen ai phải dẫn về cho xem mặt, tính cách thế nào mới được quen. Em dự định cuối tháng sẽ dẫn anh về. Anh hiền lành, tử tế, có công việc ổn định, đồng ý theo đạo của em, chịu về quê em nếu em muốn lập nghiệp ở quê nhà. Chỉ có điều em lo nhà anh ở xa và gia đình không khá giả, anh còn phải phụng dưỡng bố mẹ, em biết lấy anh sẽ phải gánh gồng nhưng nghĩ mình có thể làm được vì có anh.
Em gọi điện có ý với mẹ để báo ngày dẫn anh về thăm nhà, mẹ nghe nhà anh ở tận miền Trung đã gạt đi ngay lập tức. Dù anh có được như thế nào mẹ cũng không quan tâm. Mẹ nói không muốn em khổ, gia đình người ta ở xa mình biết thế nào mà dám gả con. Gả con đi là mất con luôn, mẹ không muốn. Còn biết bao nhiêu người ở gần nhà tử tế muốn quen em, mẹ không thể nhìn em chịu khổ được. Mặc dù em đã phân bua rằng anh sẽ về quê cùng nếu em muốn, mẹ nhất định không đồng ý. Em biết mẹ thương em, từng lời mẹ nói ra nghe rất nhẹ nhàng và lại có sức thuyết phục.
Điều em thấy khó khăn ở đây là không biết làm cách nào để thuyết phục được mẹ, mẹ nghĩ em chỉ mới biết chứ chưa yêu anh. Mẹ lo cho em tất cả mọi thứ và hy vọng về em rất nhiều. Nếu bây giờ em cứ cố chống đối, chắc mẹ sẽ rất đau khổ vì em. Anh chị của em rất nghe lời mẹ, bây giờ gia đình hạnh phúc, kinh tế ổn định vì được mẹ dẫn dắt, lo toan. Mẹ không phải người độc đoán nhưng em chẳng có lý lẽ gì để chối được với mẹ. Bây giờ thực sự em không biết phải làm thế nào? Mong anh chị cho em lời khuyên! Xin cảm ơn anh chị đã lắng nghe tâm sự của em.
Theo VNE
Đàn ông tiếp cận tôi chỉ vì sex Người chưa vợ cũng như có vợ, lớn tuổi hay kém tuổi chỉ chăm chăm vào "sex" khi làm bạn với tôi. Tôi sinh ra và sống ở Hà Nội, ăn chay trường từ nhỏ do sợ thịt cá. Học xong lớp 12, tôi học tiếp trung cấp và chơi thân với một cô bạn cùng lớp rất xinh tên Hoa. Vì bạn...