Giận tím mặt với câu nói đùa của chồng trong bữa cơm
Mặc dù chỉ là câu nói đùa nhưng chồng đã vô tình đẩy tôi vào tình huống xấu hổ.
Ảnh minh họa
Sau khi sinh bé Mỡ, tôi quyết định nghỉ việc để chăm sóc con. Bởi con gái tôi ốm yếu, còi cọc, thường hay đau bệnh. Có người làm mẹ nào nỡ lòng nhìn con gái sốt cao mà phải đi làm, bỏ con ở nhà cho ông bà nội? Và khi tôi nói ý định nghỉ việc, chính chồng tôi cũng đồng ý.
Nhưng chỉ sau vài tháng, tôi đã nhận ra đó là quyết định dại dột nhất của mình. Ở nhà, tôi phải vừa chăm con vừa lo quán xuyến chuyện nhà cửa. Làm quần quật cả ngày mà chồng luôn chê tôi lười, nấu ăn không ngon hay không biết thu xếp đồ đạc cho ngăn nắp. Anh cũng không giúp đỡ vợ như trước nữa. Buồn lòng lắm nhưng vì thương con gái nhỏ, tôi cố nhẫn nhịn cho qua, đợi con đủ 2 tuổi thì xin việc làm lại.
Tối qua, chị chồng và em chồng tôi đưa con về chơi, ăn bữa cơm tối chủ nhật. Thường cứ cuối tuần, dù có bận rộn gì, cả gia đình cũng sẽ ăn một bữa cơm sum họp, gọi là bữa cơm gia đình. Bố mẹ chồng tôi rất coi trọng bữa cơm này nên tôi đã đi chợ từ sớm, mua đồ ăn ngon, nấu nướng một mâm cơm đủ vị, thịnh soạn, có cả trái cây tráng miệng.
Video đang HOT
Ngày nghỉ nhưng chồng tôi vẫn mải mê đi chơi với bạn, không hề phụ vợ. Tôi vừa bế con vừa nấu ăn. Thấy thế, mẹ chồng trông cháu giúp để tôi nấu nướng cho xong bữa.
Lúc ngồi vào bàn ăn, ai cũng khen tôi nấu ăn ngon, trang trí đẹp mắt. Nhưng trong mâm cơm, tôi lại làm thiếu bát nước mắm. Thế là chồng tôi vin vào đó để nói: “Ở nhà xòe tay lấy tiền chồng mà có một mâm cơm cũng để thiếu bát nước chấm. Đấy, vợ em vụng ơi là vụng, chẳng được như người khác đâu”.
Tôi tái mặt, cười gượng đứng dậy lấy bát nước mắm mà ê chề xấu hổ. Chị chồng bực mình gắt lên, mắng chồng tôi không biết trân trọng vợ. Em chồng cũng giải thích rằng việc nhà loay hoay cả ngày nhưng rất mệt mỏi, hơn nữa con còn nhỏ thì càng vất vả hơn và chồng tôi phải phụ giúp vợ. Trước thái độ phản ứng của mọi người, chồng tôi bảo anh nói đùa cho vui.
Dù thế, bữa cơm cũng không còn ngon miệng nữa. Tôi có cảm giác những gì mình hi sinh cho gia đình không được chồng công nhận khiến tôi rất tủi thân nhưng không biết phải làm gì bây giờ?
Sau 22 năm, tôi mới biết lý do mẹ mang theo em tôi bỏ nhà ra đi
Tôi khuyên mẹ đến ở với tôi nhưng bà không chịu đi.
Hồi còn bé, tôi từng rất giận mẹ. Bởi bà đã mang theo em trai ra đi mà bỏ lại tôi với bố và nhà nội. Hồi đó, tôi còn thường xuyên nghe những tin tức không tốt đẹp về mẹ. Dần dần, tôi cảm thấy mẹ là người phụ nữ cạn tình cạn nghĩa.
Ảnh minh họa
22 năm tôi và mẹ không gặp nhau. Cho đến tháng trước, em trai đến tìm tôi. Em tôi đen đúa, khổ sở, trên người còn mặc một bộ quần áo thợ sơn nước. Ban đầu tôi không chịu gặp nhưng em trai năn nỉ, van xin nên tôi miễn cưỡng mở cửa nhà cho em vào.
Vừa vào nhà, em đã đưa tôi một bọc nhỏ, bên trong là 22 chiếc nhẫn vàng. Em ngậm ngùi nói đó là tài sản mẹ tích cóp từng năm để dành cho tôi. Giờ nghe tin tôi sắp lấy chồng, bà nhờ em trai đem vàng đến đưa tôi vì không dám gặp mặt tôi.
Tôi đẩy số vàng lại về phía em trai và nói thẳng sẽ không nhận bất cứ đồng tiền nào từ phía mẹ hết. Nếu yêu thương tôi, tại sao bao nhiêu năm qua mẹ không tìm đến gặp hay thăm tôi lấy một lần?
Em trai buồn rầu nói mẹ từng về thăm tôi nhiều lần nhưng đều bị bố tôi cấm cản. Ông không cho mẹ gặp con gái và dọa nếu mẹ gặp tôi thì sẽ đánh tôi. Thương con, mẹ tôi chỉ đành đứng từ xa nhìn con cho vơi nỗi nhớ hoặc thỉnh thoảng nhờ người đem đến trường cho tôi vài hộp sữa.
"Bố suốt ngày uống rượu rồi đánh mẹ. Cực chẳng đã mẹ mới phải dắt hai đứa con bỏ trốn khỏi nhà. Nhưng bố phát hiện ra rồi giằng co với mẹ và giành lại chị. 22 năm nay, mẹ chưa bao giờ quên chị nhưng bà không đủ dũng khí để đối diện với chị. Mẹ đang bệnh mà không đụng tới số vàng này là chị đủ hiểu tình cảm mẹ dành cho chị rồi chứ?"
Tôi ngây ngốc nhìn em trai. Sau một lúc, tôi hỏi em về nơi ở của mẹ, em đỏ hoe mắt bảo mẹ đang ở nhà trọ một mình. Sau khi em lấy vợ, mẹ không chịu ở với con trai và con dâu vì sợ làm phiền cuộc sống của các con. Em tôi nói mãi mẹ vẫn không thay đổi quyết định.
Tối đó, tôi hỏi bố về những gì em trai mình nói. Bố tôi cúi mặt thừa nhận tất cả và nói đã hối hận lắm rồi. Giờ ông cũng muốn gặp lại mẹ để nói lời xin lỗi. Những gì bố thừa nhận chẳng khác nào tạt nước vào mặt tôi. Vậy mà, bao nhiêu năm qua, tôi lại uất hận chính người mẹ tội nghiệp, đáng thương của mình.
Theo lời em trai, tôi tìm đến chợ và đứng từ xa nhìn mẹ. Mẹ gầy gò, ốm yếu trong bộ đồ bà ba cũ kĩ ngồi bán rau ở chợ. Nhìn người phụ nữ ấy, nước mắt tôi rơi lã chã.
Tôi ngồi trong quán nước đợi đến chiều tối rồi đi theo mẹ về căn nhà trọ nhỏ xíu nằm trên con dốc. Khi mẹ lúi húi dọn đồ, tôi gọi bà. Mẹ quay lại nhìn tôi, ánh mắt kinh ngạc rồi bật khóc. Mẹ con tôi ôm lấy nhau mà khóc tức tưởi sau 22 năm ròng rã.
Giờ tôi khuyên mẹ về sống với tôi nhưng bà kiên quyết không đi. Mẹ nói sợ làm phiền con cái, sợ trở thành gánh nặng của con. Vả lại, bà cũng không muốn đối diện với bố tôi nữa. Tôi hiểu nỗi đau của mẹ nên càng muốn ở gần bà. Hay tôi chuyển đến ở trọ với mẹ một thời gian rồi xây nhà riêng? Tôi chỉ sợ chồng chưa cưới của mình không đồng ý.
Giận tím mặt khi thấy chồng thều thào khoe tháng này kiếm được 50 triệu Đang nằm cấp cứu mà chồng vẫn còn nghĩ đến tiền và công việc khiến tôi bất lực. 5 tháng trước chồng tôi đã nghỉ việc ở công ty cũ, anh ấy bảo ở đó không có tăng ca, công việc nhàn lương ít. Chồng tôi muốn trong vòng 4 năm tới phải mua được nhà, anh ấy cần tìm công ty khác...