Giá như em sống giả tạo!
Nếu em cũng như anh, chỉ xem tình yêu này là chút vui qua đường thì có phải thanh thản hơn không?
Em buồn quá! Đến khi nào thì nỗi đau này có thể nguôi ngoai? Đến khi nào em sẽ quên được hình ảnh của anh để trái tim em bớt đau hơn? Đến khi nào em sẽ thôi khóc thầm mỗi đêm? Đến khi nào những ký ức buồn thôi dày vò em?
Tất cả những gì đã qua giữa chúng ta – có khi nào anh vô tình nghĩ lại và mỉm cười không? Anh có từng nghĩ mang nỗi buồn đau trong quá khứ của người khác ra để nói như một câu chuyện đùa trong hiện tại là một điều tàn nhẫn không?
Lại một lần nữa anh đang khoét sâu vết thương lòng chưa bao giờ lành nguyên trong trái tim em, dù chuyện đã xảy ra một năm trước và giờ nó như một công cụ để anh đạt được mục đích của mình. Sao anh ích kỷ và tàn nhẫn quá vậy?
Đúng là em yêu anh, quá yêu anh và chính em cũng không nghĩ mình yêu anh nhiều đến thế? Để giờ đây, tình yêu ấy đang dày vò em…
Video đang HOT
Khi trao đi tất cả yêu thương, em đã không được nhận lại những điều em muốn (Ảnh minh họa)
“Chuyện tình cảm của em với ai là tuỳ em” – cách đây một năm, chính câu nói này của anh đã làm em tan nát. Đáng lẽ khi đó em phải nhận ra sự ích kỷ của anh, đáng lẽ phải nhận ra rằng khi người ta coi mình như đồ bỏ đi thì mình buồn hay vui đâu còn là gì nữa? Thế nhưng em thật cố chấp khi vẫn yêu anh cho đến ngày hôm nay… để anh lại một lần nữa làm em đau, đau đến nghẹn ngào thế sao?
Con đường này là do em chọn em không thể cứ oán trách anh phải không? Ai bảo em yêu anh nhiều quá? Ai bảo em chọn yêu một người không dành tình yêu cho mình để em tự chuốc lấy đớn đau một mình? Nếu em giả tạo một chút thì có phải em đỡ đau hơn không? Nếu em cũng như anh, chỉ xem tình yêu này là chút vui qua đường thì hay biết mấy! Em sẽ không phải đau khổ nhiều, không phải có những đêm nằm khóc thầm cay đắng như đêm nay và sẽ không phải chứng kiến cảnh tượng anh và người thân yêu bên cạnh em lừa dối làm em gục ngã bất lực như hiện nay.
Nếu em biết sống giả tạo hơn thì em sẽ không vì yêu anh mà hy sinh tất cả, im lặng chịu đựng tất cả để phải nghe tiếng chửi rủa của những người xung quanh. Không phải vì em thấy hối tiếc những điều đó mà chỉ thấy mình khi trao đi tất cả yêu thương nhưng không nhận được sự quý trọng mà thôi.
Giờ đây thì em lại thấy mình quá nhỏ bé và bất lực trước những hành động không thể tha thứ của anh. Em sai rồi, em là người xấu xa nhất, ngu ngốc nhất… vì thế nên giờ em phải chịu tất cả như mọi sự trả giá?
Mong rằng anh sẽ biết trân trọng hơn những giá trị mà cuộc sống này ban tặng cho anh! Đừng để khi mất đi rồi, anh mới biết mình đã có những gì!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi hối hận vì đã chia tay anh
Tình cảm 4 năm chấm dứt bằng cuộc điện thoại chia tay đơn phương của tôi. Giá như, tôi có thể quay ngược thời gian.
Năm lớp 12, tôi đã gặp và yêu anh qua anh trai của bạn thân tôi. Anh hơn tôi 3 tuổi, vừa mới đi làm ở một khách sạn cách nhà 4 km. Bên anh, tôi cảm nhận được thế nào là yêu. Tôi yêu thật lòng, yêu si mê và trao cho anh đời con gái trước khi lên Hà Nội thi đại học bởi anh bảo không muốn mất tôi khi tôi đi học xa. Tôi đã rất hạnh phúc vì điều đó.
Tôi là người khá ít nói, trầm tính và không thích giao tiếp với nhiều người nên cũng không có nhiều bạn. Với tôi, anh vừa là người yêu, vừa là bạn. Tính anh trẻ con và hay làm tôi cười. Tôi biết ơn anh đã dạy tôi biết cười, cho tôi biết hạnh phúc là gì. Ngày tôi đi học xa cũng là ngày tôi và anh biết rằng từ giờ trở đi sẽ không còn được gặp nhau nhiều nữa, không còn được quấn quýt bên nhau mỗi ngày nữa. Chúng tôi đã rất buồn và luyến lưu nhau nhưng đành phải chấp nhận chia xa, hy vọng tương lai tốt đẹp hơn cho hai đứa.
Những ngày đầu đi học xa nhà, ở đất thủ đô này, mọi thứ còn quá mới mẻ với tôi. Tôi nhớ anh và nhớ nhà rất nhiều. Đã không biết bao đêm tôi khóc tủi thân khi nghĩ đến anh, mặc dù ngày nào anh cũng nhắn tin và gọi điện cho tôi. Tôi và anh vẫn yêu nhau say đắm mặc cho khoảng cách địa lý chia rẽ chúng tôi. Thỉnh thoảng, những ngày nghỉ làm, anh lại tranh thủ lên thăm tôi. Đó là những ngày tôi thấy hạnh phúc nhất vì cảm nhận được rõ hơn tình cảm anh dành cho tôi thật nồng nhiệt và ấm áp biết bao.
Tình yêu của chúng tôi cứ trải qua như thế đến nay đã được hơn 4 năm dù không ít lần cãi vã, giận hờn. Anh là người đàn ông tốt. Anh rất chiều chuộng tôi, chịu đựng tính nhõng nhẽo quá mức của tôi, chịu đựng những đòi hỏi vô lý của tôi. Bên anh, tôi thấy rất thoải mái và dễ chịu. Nhưng có vẻ như cái gì cũng có sức chịu đựng của nó. Dạo này anh hay cáu gắt với tôi, ít gọi điện chia sẻ, tâm sự với tôi hơn mặc dù tôi biết anh không có người nào khác nữa. Chúng tôi cãi nhau nhiều hơn. Nhiều khi tôi thấy mệt mỏi và thất vọng vì anh thay đổi nhiều quá. Anh không còn là anh của ngày xưa nữa. Tôi cảm giác như anh không còn yêu tôi nữa. Tôi không còn quan trọng với anh nữa...
Mới hôm qua thôi, chúng tôi lại cãi nhau. Tôi biết đó chỉ là hiểu lầm nhưng anh không thèm nghe tôi giải thích mà cứ cố chấp đổ lỗi cho tôi sai. Tôi đã quá tức giận vì bị oan mà không được giải thích nên đã nhắn tin chửi anh thậm tệ. Cả đêm đó, tôi đã rất hối hận và nhắn tin cho anh, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho tôi và rằng chúng tôi nên kết thúc tại đây thôi mặc dù tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều. Anh không trả lời mà chọn cách im lặng.
Tôi không biết anh đang nghĩ gì nữa. Tôi chẳng biết phải làm sao. Trong lòng tôi không muốn kết thúc như thế này. Bốn năm đã khiến tình cảm trong tôi quá sâu đậm rồi, làm sao tôi có thể sống thiếu anh đây? Có phải tại tôi quá đáng làm anh mệt mỏi hay tại anh đã hết yêu tôi rồi không?
Giá như anh đừng thay đổi mà vẫn yêu tôi tha thiết như ngày nào thì giờ tôi và anh đã không tự làm tổn thương nhau như thế này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh đổi khác chỉ sau một đêm Giá như tối đó không có một chút men trong người, giá như anh không làm thế thì chúng tôi vẫn giữ được một tình bạn tốt. Tôi và anh làm cùng cơ quan, biết nhau đã 2 năm nhưng gặp mặt cũng chỉ nhìn nhau cười. Anh đã xin số điện thoại của tôi từ một người khác rồi nhắn tin nói...