Giá như anh chưa cưới vợ!
Giá như anh chưa bị ràng buộc, em sẽ trở về bên anh để cùng xây dựng hạnh phúc như lời hẹn ước!
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Tôi là một cô gái được mọi người đánh giá là thông minh, có nhan sắc. Tuy nhiên, cũng vì lận đận trên đường sự nghiệp mà tôi đã đánh mất đi tất cả: một cuộc sống bình dị, một tình yêu hạnh phúc và một người đàn ông đã yêu thương tôi trong suốt 7 năm qua.
Tôi bước vào cuộc tình đầu tiên và cũng là cuộc tình duy nhất của tôi từ trước đến giờ khi mới 16 tuổi. Ngày ấy, tôi đã gặp và có cảm tình với anh, một người giáo viên dạy toán cấp 2. Anh rất điển trai, lại là giáo viên dạy giỏi nên ai ai cũng yêu mến, ngưỡng mộ. Chúng tôi yêu nhau từ ngày ấy, cho đến khi tôi học xong cấp ba, đại học là vừa tròn 7 năm.
Trong suốt 7 năm bên nhau, chúng tôi đã trải qua biết bao kỷ niệm yêu thương, hạnh phúc. Anh bảo với tôi rằng: “Chờ khi nào em học xong đại học, chúng mình sẽ tổ chức đám cưới”. Tôi ngập tràn trong niềm hạnh phúc và mong mỏi từng ngày, lời hẹn ước đó sẽ trở thành sự thật.
Nhưng ở đời nào ai biết trước được chữ ngờ? Khi ra trường, tôi đi hết chỗ này đến chỗ khác xin việc… nhưng cuối cùng, tôi vẫn thất bại. Áp lực không xin được việc, thất vọng về bản thân, tôi quyết định chia tay anh để lên thành phố lớn xin việc.
Video đang HOT
Dù rất yêu anh, muốn được chung sống với anh suốt cuộc đời này nhưng tôi vẫn quyết định xa anh. Khi nghe tôi nói sẽ từ bỏ tất cả để lên thành phố xin việc, anh đã khóc rất nhiều. Tôi cũng không thể cầm được những giọt nước mắt đau đớn khi phải xa người đàn ông tôi yêu thương nhất… nhưng một khi đã quyết, tôi không thể nào chùn bước…
Chúng tôi chia tay nhau được 6 tháng thì anh quyết định lấy vợ. Trong khoảng thời gian quen người ấy, ngày nào anh cũng gọi điện cho tôi trong nỗi nhớ mong, bất lực. Anh tha thiết cầu xin tôi quay về bởi “Anh đến với cô ấy chỉ để khỏa lấp nỗi nhớ em, còn người anh yêu chỉ mình em thôi. Anh xin em hãy về với anh để chúng mình cùng xây dựng hạnh phúc gia đình như lời hẹn ước”.
Anh đến với cô ấy cũng chỉ để khỏa lấp nỗi nhớ em (Ảnh minh họa)
Dù rất yêu anh, dù rất muốn trở về bên anh, dù không muốn anh thuộc về người phụ nữ khác nhưng tôi vẫn kiên quyết từ chối lời đề nghị của anh. Tôi không thể trở về bên anh, người đàn ông đã chăm sóc tôi trong suốt 7 năm qua… với đôi bàn tay trắng. Tôi không thể làm một người vợ vô dụng, không có công ăn việc làm ổn định, phải sống dựa dẫm bằng số tiền lương giáo viên còm cõi của chồng. Tôi không muốn mình là gánh nặng cho anh…
Cuối cùng, đám cưới của anh và người ấy cũng diễn ra. Tôi khóc cạn nước mắt khi biết anh đã thuộc về người phụ nữ khác. Nhưng tôi chấp nhận tất cả bởi lỗi lầm là do tôi, do tôi kém cỏi, do tôi không có tiền để chạy chọt một công việc ở quê, do tôi lựa chọn sự nghiệp và từ bỏ tình yêu của mình… vì thế nên tôi biết mình không có quyền để lựa chọn hạnh phúc.
Đã hơn một năm trôi qua, mặc dù sống giữa thành phố lớn, công việc đã ổn định và bên cạnh tôi luôn có nhiều chàng trai theo đuổi nhưng tôi vẫn không thể nào quên được anh để đón nhận tình yêu mới. Và trong suốt thời gian qua, anh vẫn thường xuyên gọi điện, nhắn tin hỏi han tôi với những tình cảm yêu thương, nhung nhớ…
Tôi biết khi mình quyết định xa anh thì cả tôi và anh đều không bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn. Có những đêm khóc ướt gối, tôi nhớ anh đến quặn lòng và chỉ ao ước: “Giá như thời gian trở lại, tôi và anh sẽ có một đám cưới hạnh phúc bên nhau”.
Giờ đây, đi đâu, làm gì tôi cũng không thể nào quên được bóng hình anh. Cũng vì yêu anh mà tôi không cho phép mình được yêu ai nữa vì trái tim tôi ngày đêm vẫn còn thổn thức vì nỗi nhớ anh.
Bạn trẻ cuộc sống à! Tôi phải làm sao để thoát khỏi nỗi đau này? Tôi vốn được cho là cô gái thông minh, xinh đẹp, có công việc ổn định… nhưng giờ đây, sao tôi lại phải sống trong đau khổ triền miên như vậy?
Tôi hận bản thân mình vì đã từ bỏ đi điều quý giá nhất của cuộc sống. Bây giờ, khi đã có được điều mình muốn, tôi lại mong có được một cuộc sống hạnh phúc như biét bao người khác.
Tôi yêu và nhớ anh vô cùng!
Theo 24h
Tình buồn của anh xe ôm và cô cave
Hai con người có thân phận chẳng mấy may mắn, giữa cuộc đời, tình cờ họ đã gặp nhau...
Tình cờ tôi biết họ, và lắng nghe câu chuyện tình đặc biệt của họ, một chuyện tình buồn, nhưng cũng rất lãng mạn, giữa 2 con người có thân phận chẳng mấy may mắn. Giữa cuộc đời, tình cờ họ đã gặp nhau...
Anh xe ôm và mối tình đầu câm lặng
Cuối ngõ nhỏ nhà vợ tôi có vài phòng trọ cho thuê, thỉnh thoảng qua nhà vợ, tôi cũng chẳng mấy khi để ý đến những con người sống ở đó. Có đôi lần, tôi thấy 1 cặp vợ chồng lao động làm thuê cãi chửi nhau với những lời lẽ rất thiếu văn hóa, dù rất thông cảm với những sự vất vả của họ, nhưng quả thật, ở xóm nhỏ có rất nhiều trẻ em, họ cứ cãi chửi nhau suốt ngày thế cũng không hay chút nào. Tôi thấy có bé hàng xóm, học luôn mấy câu chửi ấy.
Cũng có đôi lần, tôi ra quán trà đá đầu nhà vợ mua mấy thứ lặt vặt, rồi làm cốc trà đá. Cũng tình cờ, tôi quen Hiệp, qua một vài câu nói của cậu ấy, thì tôi nhận ra cái giọng nói quen thuộc của quê mẹ tôi. Một vài câu chuyện phiếm nhận đồng hương, tôi trở thành bạn tâm giao của Hiệp, và từ đó, tôi biết được câu chuyện về mối tình đơn phương của cậu trai trẻ.
Hiệp xuất thân từ vùng quê nghèo, quanh năm mưa gió bão lụt, làm ăn chẳng được, nhà đông anh em mà chỉ có mấy sào ruộng. Là anh cả, trước gia cảnh khó khăn, Hiệp đành bỏ học để lo cho mấy đứa em. Lên thành phố lập nghiệp theo mấy người anh họ, mới 16 tuổi, công việc đầu tiên của Hiệp là làm phu hồ, đánh vữa, bê vác gạch, rồi làm chân sai vặt ở mấy công trình xây dựng. Rồi thì đủ thứ công việc chân tay vất vả khác, Hiệp tình nguyện làm hết, chỉ để kiếm vài đồng gửi về quê. Ngày lót dạ ổ bánh mì, có hôm mấy anh em hết tiền chỉ ăn cơm với rau, bao nhiêu vất vả, Hiệp chịu được hết.
Chuyện tình cô gái làng chơi (ảnh minh họa)
Thế rồi, làm vất vả quá, Hiệp gom góp mua được con xe máy, làm nghề chạy xe ôm. Mấy hôm đầu, còn lớ ngớ, đứng bắt khách chẳng phải khu vực, bị những người chạy xe ôm khác dằn mặt, Hiệp chạy tóe khói chẳng dám lảng vảng khu vực đấy nữa. Chạy xe ôm vất vả, cũng nguy hiểm vì nhiều khi gặp dạng khách khứa du côn, cứ bạc mặt trên đường mà trừ tiền xăng xe, ăn uống thuê nhà, thì cũng chẳng còn được bao nhiêu. Ngày ốm, Hiệp cũng phải cố mà dậy mà lết đi làm.
Thấy Hiệp vất vả quá, một ông anh quen rủ làm chung, "chở cho mối quen, vất vả tí nhưng thu nhập cao." Hóa ra, công việc của Hiệp là chuyên chở...gái.
Công việc của Hiệp là làm cho một mối chuyên cung cấp gái ngồi bàn cho mấy quán karaoke. Cứ chiều chiều cho đến tối khuya, khi chủ gọi là Hiệp xách xe đến, chở một phát đến 3-4 cô môi son má phấn lòe loẹt đến mấy quán karaoke ôm. Đêm mua gió, gái đi tăng 2 với khách tại nhà nghỉ, Hiệp cũng chở luôn.
Mới đầu, Hiệp cũng chẳng quen với cái thứ công việc này, nhưng rồi thì cũng quen, cũng "chai mặt". Hiệp có thể "thồ" một phát đến cả 4 em, tính cả "bác tài" là phải nặng đến hơn 2 tạ chạy ào ào trên phố. Hiệp tắc lưỡi, thôi làm thôi, miễn sao có tiền, chứ giờ khó khăn biết làm gì. Đôi khi, mấy cô gái đi khách sộp, còn "bo" cho ít tiền, còn lại, vài mối quen đi làm tẩm quất, mát-xoa, cứ đến giờ là đến đón đi, đến giờ cố định lại đến quán đưa về nhà trọ, tiền cũng kiếm được.
Và trong những cuốc xe như thế, Hiệp quen Hoa, cô gái đến từ vùng cao Tây Bắc. Hiệp bảo: "Nói thật anh, bé tới giờ, em lao động vất vả, nhà nghèo, dám thương, dám yêu ai đâu anh. Cũng chẳng nghĩ chuyện yêu đương, ai nó thèm lấy thằng nghèo, công việc vớ vẩn như mình. Nhưng lần đầu gặp Hoa, lần đầu tiên em thấy một cô gái sao mà...đẹp quá anh ơi. Hoa xinh, mà hiền lắm anh ạ."
Hiệp kể tiếp: Quen rồi, em mới biết, hoàn cảnh của cô ấy khổ, bố mất sớm, nhà còn nghèo hơn nhà em, hơn cả nghèo, còn đói chẳng có mà ăn. Mẹ lại đau bệnh triền miên. Cũng vì cái đói, rồi thì cô ấy cũng phải lên thành phố kiếm việc làm. Ban đầu là đi bưng bê, rửa chén bát ở quán ăn. Trẻ người non dạ, chân ướt chân ráo lên thành phố, Hoa bị một thằng công tử ăn chơi ở thành phố nó lừa, rồi sau khi "ăn" được, chiếm đoạt được cái quí giá của đời con gái, thì nó lủi mất. Người yêu của thằng ấy còn đến tận quán ăn, đánh ghen một trận tơi bời, dứt tóc xé áo cô ấy, rồi thì cô ấy chẳng còn có thể làm ở đấy nữa.
Tiếp đến, Hoa đi làm ô-sin, thì nửa đêm, bị ông chủ mò vào tận giường đòi quan hệ. Giữa cái đêm mưa gió bão bùng, trời thì rét, Hoa bỏ chạy khỏi cái nhà ấy, và cuối cùng, thân cô thế cô, không xu dính túi, không nhà không cửa, cô ấy trở thành gái chuyên ngồi bàn ở quán karaoke, thành...thành...cave anh ạ.
Em thương Hoa lắm. Chở đi chở về nhiều, thì em cũng quen, thân, có số điện thoại, biết địa chỉ phòng trọ. Có lần Hoa ốm, em biết, em còn qua, mua thuốc, mua hoa quả mang đến, đấy là lần đầu tiên em biết chăm sóc cho một người con gái đấy anh ạ. Nhìn Hoa nằm bẹp giường, xanh rớt, em thương lắm, cũng định nói vài câu, mà chẳng biết nói gì. Em cũng thích thích cô ấy anh ạ, muốn chăm sóc cho cô ấy, nhưng mà hoàn cảnh em thế này, thì cũng chả biết sao...
Tình đơn phương của cô cave
Cũng vì một sự rất tình cờ, mà tôi gặp được Hoa, nói chuyện cùng Hoa trong một quán café. Quả như Hiệp nói, em hiền lành, dù đã trang điểm đậm, dù khuôn mặt đã dạn dày vì phải trải nghiệm nhiều, nhưng trong sâu thẳm, tôi cảm thấy Hoa vẫn còn lại điều gì đó của một cô thiếu nữ đến từ miền sơn cước.
Hóa ra, cả 2 người đều có tình cảm với nhau, nhưng trong câu chuyện, chưa một lần tôi thấy người này dám nói yêu người kia. (ảnh minh họa)
Nói về Hiệp, Hoa trầm ngâm, rồi rơi nước mắt tâm sự: "Em thương anh ấy từ lâu rồi, anh ấy thật thà, tốt tính lắm. Quen với những thằng đàn ông có tiền, bỏ tiền ra mua lấy thân xác em, ở trong em, anh Hiệp cứ giống như một cái gì đó rất...sạch sẽ, trong lành anh ạ. Từ bé, em mất bố, đời em lại gặp toàn những thằng khốn nạn, anh ấy, thực sự là người tốt, quá tốt ấy.
Em thương anh ấy lắm. Lắm lúc, em chỉ muốn được nắm tay anh ấy một cái, có đêm em nằm ngủ mơ, em được đưa anh ấy về quê em chơi, đưa anh ấy ra mấy triền núi đầy hoa quê em, 2 đứa chạy đuổi nhau, lúc mệt, em dựa vào vai anh ấy. Giấc mơ đẹp, anh nhỉ.
Nhưng mà nhìn lại thân phận mình, em làm cave, thì yêu được ai. Anh ấy liệu có dám chấp nhận em không, chấp nhận quá khứ của em không. Anh ấy làm sao dám yêu em, rồi đưa em về quê giới thiệu với gia đình, bạn bè. Một đám cưới, nhỏ bé giản dị thôi, một gia đình, dù nghèo khó nhưng vợ chồng yêu thương nhau, là ước mơ, là khao khát cháy bỏng của em. Em muốn lắm, em muốn thoát khỏi cái công việc này lắm. Đi bán rau, chạy chợ, hay kể cả làm ruộng, nuôi gà nuôi lợn, vất vả mấy, em cũng làm được. Nhưng chẳng một lần, em dám nói ra, chẳng dám nghĩ đến một ngày, em được sống với anh ấy, được làm một người vợ của anh ấy. Nói gì thì nói, em cũng chỉ là một con cave mà anh....
Hóa ra, cả 2 người đều có tình cảm với nhau, nhưng trong câu chuyện, chưa một lần tôi thấy người này dám nói yêu người kia, họ cũng chẳng hề nói ra tình cảm của mình cho người kia biết. Hai con người, với số phận vất vả, với tình cảm đầu đời trong sáng và tốt đẹp.
Thời gian trước, Hiệp đã chuyển chỗ khỏi khu trọ, và tôi chẳng còn gặp cậu nữa. Tôi cũng chẳng có liên lạc gì với Hoa, vì chỉ gặp em một lần duy nhất. Chẳng biết, tình cảm giữa họ có còn tiếp tục nữa không, đã ai nói ra chưa và họ có đến được với nhau không, hay vẫn chỉ là những tình cảm trong câm lặng.
Đôi vợ chồng lao động thuê trọ chỗ ngõ nhà vợ tôi vẫn ở đó, vẫn cứ cãi chửi nhau suốt ngày, nhưng cũng vẫn yêu thương nhau lắm. Anh chồng đi làm thợ xây, chị vợ chạy chợ bán rau. Nhiều khi nhìn họ, tôi cứ mong sao, Hoa và Hiệp, một anh xe ôm và một cô cave đến được với nhau, cuộc sống của họ hẳn sẽ còn vất vả về vật chất, nhưng chắc là hạnh phúc sẽ đến với 2 người.
Theo Eva
Một đêm duy nhất Tôi học cùng trường với Surabala. Chúng tôi thường chơi trò "cô dâu chú rể" với nhau. Mỗi khi tôi đến nhà Surabala, mẹ của nàng rất quý tôi. Coi hai chúng tôi là một đôi, bà thường lẩm bẩm: "Chúng sinh ra để dành cho nhau!". Tôi còn nhỏ nhưng đã hiểu ý của bà. Cái cảm giác mình có uy quyền...