Giá mà có thận phù hợp để cấy ghép, giá mà số phận chờ chúng tôi thêm một chút, thì con đã không ra đi
Chúng tôi muốn giữ con lại đến lúc nào không thể nữa mới thôi, bởi biết đâu mai, ngày kia, ngày kìa tỉnh dậy, người ta lại tìm thấy một ai đó có thận tương thích để cấy ghép cho con.
3 năm trước, vợ chồng tôi hạnh phúc vỡ òa đón con gái chào đời. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu, bác sĩ đã thông báo đứa con mới chưa đầy tuổ.i bị suy thận giai đoạn cuối. Mặc dù đã được chuẩn bị tinh thần trước đó rất lâu rằng cơ thể bé có những dấu hiệu bất thường từ những lần siêu âm trong quá trình thai kì, thì đây vẫn là cú sốc quá lớn với tôi và cả gia đình.
Được biết, đây rõ ràng là căn bệnh chủ yếu xuất hiện ở người trưởng thành, là giai đoạn cuối của suy thận mãn tính. Chỉ 1% bệnh nhân của căn bệnh quái ác này là tr.ẻ e.m. Vậy mà con lại có thể bất hạnh rơi vào đúng con số 1% định mệnh ấy.
Ngay khi phát hiện ra bệnh, con tôi được chuyển ngay tới khu chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh. 6 tháng tuổ.i, con phải trải qua quá trình thẩm tách vì thận không hoạt động. Bệnh suy thận ngày càng nặng khiến cho các chất thải và độc tố trong má.u của con không được lọc, con tôi cứ yếu dần đi.
Bàn tay nhỏ bé này, tôi còn có thể nắm được thêm bao lâu nữa? (Ảnh minh họa)
Ngày được bác sĩ thông báo bệnh của con là một trong những ngày đa.u đớ.n nhất đời tôi. Nhưng tôi không cho phép mình được gục ngã, bởi tôi tin y học ngày nay đã phát triển lắm rồi. Con gái tôi sinh ra chính là một phép màu, và phép màu sẽ đến trở lại với thiên thần nhỏ mà tôi yêu thương.
Tôi vốn biết hiện tại, không có bất cứ phương pháp nào để điều trị khỏi bệnh này. Nhưng cả gia đình vẫn trông chờ vào việc có thể thay thận để con được tiếp tục cuộc sống. Con gái tôi, chiến binh kiên cường của tôi sẽ phải trải qua những cơn chạy thận hàng ngày cho tới khi đủ lớn và tìm được người ghép tạng phù hợp.
Chúng tôi coi bệnh viện như nhà suốt một thời gian dài. Cả 2 vợ chồng đều nghỉ việc hết chỉ để hàng ngày túc trực ở phòng bệnh chăm con. Nhìn khuôn mặt nhỏ bé, ngây thơ của con khóc không thành tiếng mà đỏ gắt lên vì đau, trái tim chúng tôi vỡ vụn.
Tại sao bi kịch này lại đến với con bé? Tại sao tôi không thể chịu đau thay con? Tại sao căn bệnh đó lại không có thuố.c gì chữa được? Tại sao bất hạnh này lại ngẫu nhiên rơi vào gia đình tôi? Những câu hỏi cứ trở đi trở lại khiến tôi không bao giờ có thể chìm vào giấc ngủ dù cơ thể đã kêu gào mệt mỏi vì chăm con.
Chúng tôi sống trong hoang mang, lo sợ và cố bám víu lấy hi vọng duy nhất đến từ thận của bố hoặc mẹ. Quá trình kiểm tra và làm đủ các xét nghiệm là khoảng thời gian thật sự kinh khủng. Thế nhưng tôi đã chế.t lặng khi bác sĩ thông báo cả 2 vợ chồng đều không tương thích để hiến tạng.
Tôi suy sụp hoàn toàn. Thời gian tỉnh táo của con bé cũng ít dần đi. Chúng tôi muốn giữ con lại đến lúc nào không thể nữa mới thôi, bởi biết đâu mai, ngày kia, ngày kìa tỉnh dậy, người ta lại tìm thấy một ai đó có thận tương thích để cấy ghép cho con.
Video đang HOT
Ước gì một buổi sáng tỉnh dậy, con tôi tìm được thận tương thích để thay. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng thiên thần của tôi không chờ được. Thế giới này đã quá tàn nhẫn với con rồi.
Không chờ được. Con tôi chính là không chờ được. Con bé nở một nụ cười rồi thiếp đi mãi mãi trong vòng tay tôi.
Cho đến tận bây giờ, nỗi đau mất con vẫn chưa một ngày nào thôi nguôi ngoai trong trái tim tôi. Mỗi lần nhìn lên bàn thờ, khi mà di ảnh chỉ là ảnh chụp khi con mới được vài tháng tuổ.i, nước mắt tôi lại rơi không ngừng được.
Giá mà con tôi không bị bệnh. Giá mà có thận tương thích để cấy ghép cho con. Giá mà số phận chờ chúng tôi thêm một chút thôi…
Theo Afamily
Tương tư à, chúng ta buông tay nhau nhé...!
Như nắng vốn thuộc về bầu trời, như cỏ cây vốn thuộc về mặt đất, mình đang cố gắng để mọi thứ quay về trật tự ban đầu phải không. Mình chiến đấu hết sức với chính mình, cốt là để dứt khỏi cái sự chờ mong không hi vọng ấy. Mình đã quá mệt mỏi rồi. Mình chẳng còn đâu niềm vui khi nhìn thấy người ta như ngày đầu nữa,
Tôi hỏi một cuộc tình đang dần xây nên ngôi mộ cỏ, nơi chỉ mình tôi đứng ngẩn ngơ đợi chờ hình bóng ai. Thử hỏi tương tư là gì mà tôi cứ mãi rơi vào vòng xoáy. Thử hỏi rằng ai đã sinh ra cái sự tương tư để rồi tôi nên nông nỗi này.
Suốt hai mươi bốn giờ, tôi chỉ biết ngẩn biết ngơ, chỉ biết nghĩ vẩn vơ về dáng hình ai đó. Tôi thơ thẩn từ sáng đến chiều chỉ vì vấn vương nụ cười của ai thôi. Phải chăng đó chính là sự khởi đầu của những kẻ mang cái danh "tương tư", kẻ mà dẫu biết mình sẽ buồn nhưng vẫn chấp nhận làm quen lấy.
Khi kẻ gác trăng bắt đầu rong ruổi khắp bầu trời và khi con phố nhỏ đã lên đèn sáng rực, thì thời điểm để cái sự tương tư lên ngôi đã đến. Đêm lạnh. Lòng tôi bỗng thao thức. Và tôi nhớ người ta. Người chẳng bao giờ làm gì cho tôi nhưng cũng đủ khiến tôi ngây ngất cả ngày. Tôi điên, điên thật rồi, điên trong chính sự cuồng loạn của con tim.
Con tim, lỗi tất cả là tại mày. Giá như mày đừng đậ.p nhanh như vậy, giá như mày cứ ngoảnh mặt làm ngơ. Con tim, sao lại yếu đuối đến thế này. Chỉ vì một nụ cười vốn sinh ra không dành cho mày mà mày lại có thể vui đến thế. Chỉ vì cái liếc mắt vô tình mà mày tưởng tượng thật nhiều thứ sau này. Con tim... tại sao lại thành ra như thế?
Tôi đã nuôi dưỡng con tim với tất cả những gì tôi có được, rằng sẽ không để ngã vào vòng xoáy của tương tư. Nhưng cuối cùng tôi chẳng thể thắng nổi con tim khi mà nó cứ trượt dài trong thất vọng. Tôi oán trách, tôi hằn học với chính mình vì tôi chẳng làm được điều gì hết. Ngay cả việc kiểm soát con tim.
Chỉ một phút "bất cẩn" tôi đã đán.h mất trái tim này. Vào tay người mà tôi khó lòng chạm tới. Trái tim với trái tim, khoảng cách thật gần những cũng thật xa.
Tương tư là gì mà lại khiến con người ta chẳng chịu quay đầu nhìn lại? Tương tư là chi mà cứ khiến lòng mình nhớ nhớ mong mong.
Trái tim thua cuộc, mình gặp mặt với tương tư. Đó là lẽ dĩ nhiên những kẻ yêu từng gặp lấy. Tháng tháng ngày ngày cứ nối tiếp mà dài ra trong chính sự chờ mong, hồi hộp của mình.
Mình đã tương tư bao lâu rồi?
Thật chẳng biết mình bắt đầu để ý người ta từ khi nào, chỉ biết rằng mình cảm thấy chút hi vọng nhỏ nhoi đang ngày càng tắt ngóm. Từng chút, từng chút đang dần hóa hư không.
Như nắng vốn thuộc về bầu trời, như cỏ cây vốn thuộc về mặt đất, mình đang cố gắng để mọi thứ quay về trật tự ban đầu phải không. Mình chiến đấu hết sức với chính mình, cốt là để dứt khỏi cái sự chờ mong không hi vọng ấy. Mình đã quá mệt mỏi rồi. Mình chẳng còn đâu niềm vui khi nhìn thấy người ta như ngày đầu nữa,
Nhưng thật sự có phải là vậy không khi tâm hồn mình cứ liên tục viết tên của người ấy. Trái tim, mình chẳng thể nào hiểu được. Và đến bao giờ mình mới dứt khỏi cuộc tình không tên đây?
Sẽ chẳng bao giờ đâu khi trái tim vẫn còn lỗi nhịp. Sẽ chẳng bao giờ đâu khi mình cứ cố tình trốn tránh mãi trái tim.
Tôi đã nhiều đêm thao thức vì người ta không bao giờ đáp trả tình cảm mình. Dẫu tôi có hành động rõ ràng thế nào thì người ta vẫn không hiểu được. Là người ta không hiểu hay người ta cố tình không hiểu?
Ai cũng bảo tôi ngốc khi thích người ta mà không dám nói. Nhưng thử hỏi can đảm ở đâu để tôi bày tỏ lòng mình đây.
Xung quanh người ta toàn là những tinh cầu lấp lánh, còn tôi thì chỉ là đóa hoa dại bên đường...
Có người đã từng viết đôi lời rằng:"Bạn là đóa hoa dại bên đường khi người làm vườn còn chưa xuất hiện nhưng một khi người đó xuất hiện bạn sẽ là bóng hồng đẹp xinh."
Và tôi vẫn đang loay hoay kiếm tìm cho mình một người đặc biệt nhất trên hành trình của cuộc đời, nhưng thật khó làm sao khi con tim cứ ngã vùi trong tình yêu không hồi kết.
Hãy thử tìm lối thoát cho con tim... bằng cách nói ra lòng mình.
Tình cảm giữ lâu sẽ càng khiến mình thêm đa.u đớ.n. Những vết thương trong tim cứ chồng chất lên nhau. Sẹo cũ còn chưa lành thì vết thương mới lại bắt đầu xuất hiện. Liên tục, liên tục mãi không dừng.
Và chỉ đến khi mình nói ra, trái tim mới bắt đầu thôi hàn.h h.ạ chính nó. Chỉ đau một chút thôi nhưng về sau lòng mình sẽ thảnh thơi. Dù cho tình cảm mình bị người mình thương từ chối...
Hai kẻ ngốc nhất chính là hai kẻ cùng thích thầm nhau, tôi đã nghe ai từng nói vậy. Mình thích người ta và biết đâu đấy người ta cũng có cảm tình với mình. Và một trong hai đang đợi lời ngỏ ý từ đối phương. Nhưng vì ngại vẫn chưa ai dám tỏ.
Bởi vậy người ta mới gọi đó là kẻ ngốc chăng? Khi tình yêu trước ngõ mình lại không biết đường để tiến vào.
Tương tư, rốt cuộc là thế nào khi lòng mình muốn thoát nhưng vẫn không cách nào để thoát ra. Tương tư, tôi biết làm sao đây khi trái tim cứ mãi hoài bối rối. Tương tư, tôi có nên nói ra hết lòng mình hay không?
Ơi tương tư!
Theo Guu
Đủ tuyệ.t vọn.g thì sẽ buông thôi... Anh hỏi em trái tim em làm bằng gì, em lại hỏi anh vậy theo anh nó làm bằng gì. Những ngày giao mùa khiến tâm trạng bỗng dưng lơ lửng.Những kỉ niệm cũ bỗng dưng lại ùa trở về như thể mới ngày hôm qua thôi.Những thứ cứ ngỡ em sẽ mang theo suốt đời, ít nhất là về những nổi đau...