Giả làm ô-sin để cặp bồ với anh
Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại yêu anh nhiều như vậy và có quyết định mà ngay chính bản thân tôi cũng không ngờ tới.
ảnh minh họa
Ngày đó, tôi gặp và yêu anh ngay từ những lần đầu tiếp xúc. Anh là con người từng trải và am hiểu phụ nữ đến mức tôi nghĩ, chỉ cần là con gái gặp anh là sẽ thích anh ngay. Tôi cũng đã yêu anh như vậy, chủ động tiếp cận anh, tìm hiểu anh để hi vọng anh chú ý đến mình. Thật không ngờ, anh cũng để ý tới tôi. Anh có vẻ thích tiếp chuyện với tôi, vì anh bảo tôi vui tính, dễ mến.
Mỗi lần anh đưa ánh mắt nhìn tôi, trái tim tôi run rẩy, cảm giác như đứng cạnh người mình yêu vậy. Tôi cảm thấy đây chính là người đàn ông tôi tin tưởng, muốn được làm vợ chồng. Tôi đã yêu anh như thế, nhất là sau khi anh ngỏ ý muốn kết thân với tôi. Thời gian trôi đi, chúng tôi hẹn hò, anh cũng đem lòng yêu tôi. Anh luôn tỏ ra là người quan tâm tôi, lo lắng cho tôi. Chúng tôi thực sự yêu nhau cho đến ngày anh thú nhận mình đã có gia đình.
Anh nói với tôi rằng, anh đã có vợ con nhưng thật tình, anh rất thích tôi, muốn được ở bên cạnh tôi. Tuy nhiên, anh không miễn cưỡng đứa con gái như tôi, anh hi vọng khi nói ra sự thật, tôi sẽ có quyết định đúng đắn. Một là tiếp tục yêu anh lén lút như vậy, hai là ra đi, anh cũng sẽ không bao giờ làm khó tôi.
Nghe anh nói như vậy, tôi càng có niềm tin rằng, anh yêu mình thật lòng. Tôi cố gắng suy nghĩ, cố gắng để hiểu được anh, cố gắng để cảm nhận tình yêu của anh có phải chân thành hay không. Và cuối cùng, tôi quyết định lựa chọn làm người yêu của anh dù có thế nào đi nữa.
Video đang HOT
Nhưng vì quá yêu anh, tôi không thể chịu được cảm giác phải xa anh mỗi ngày. Nhất là khi anh về nhà là tôi không dám nhắn tin vì sợ bại lộ. Tôi hỏi anh, hay là để tôi làm người giúp việc cho gia đình anh, như vậy tôi sẽ được ở bên cạnh anh mỗi ngày, được chăm sóc anh, con anh.
Vì cũng yêu tôi nên anh đồng ý chuyện đó và chúng tôi lén lút quan hệ như vậy. Tôi ăn mặc giản dị giống như một đứa nhà quê để xin việc vào gia đình anh, mong được vợ anh tin tưởng. Tôi dấn thân vào hang cọp vì quá yêu anh, liều thân mình. Tôi không biết, rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu, nhưng làm như vậy tôi sẽ thấy hạnh phúc, thấy được an ủi. Tôi bảo anh, chỉ cần được ở bên anh mỗi ngày, được nhìn thấy anh là tôi yên tâm rồi.
Khi đó, tôi cũng chưa đi làm gì cả, chỉ cần làm như vậy, hưởng lương của gia đình anh, ăn cơm cùng với gia đình anh, vậy là đủ. Chị vợ anh đi làm bận rộn nên không để ý mấy chuyện đó. Chị vẫn yên tâm vì tôi chăm sóc con chị chu đáo, lo mọi việc gia đình tươm tất. Tất nhiên, tôi phải cố gắng làm chuyện này, bởi bản thân tôi không thể không làm tốt cho người mình yêu được.
Cứ như thế, tôi đã làm người giúp việc cho nhà anh được nửa năm. Những khi chị không có nhà, tôi và anh đều lén lút yêu nhau. Thật tình, nhiều khi tôi thấy sợ lắm, sợ bị chị phát hiện thì tôi không còn gì để mất nữa. Nhưng nghĩ đến tình cảm của hai đứa, tôi lại không thể dừng lại vì quá yêu anh. Nhiều đêm nằm ngủ ở nhà anh mà tôi bứt rứt, người khó chịu vì nghĩ rằng, giờ này, anh đang ôm vợ con anh ngủ. Tôi không thể ngủ nổi khi nghĩ về anh. Có nhiều đêm tôi ra ban công một mình ngắm trời ngắm đất mà không dám gọi anh ra. Tôi càng cẩn trọng bao nhiêu thì càng được ở gia đình anh lâu hơn…
Có phải tôi là đứa dở hơi, ngu muội vì đã tin vào tình yêu mù quáng này không? Chẳng hiểu anh có sức hút gì lại khiến tôi đánh đổi bản thân mình như vậy. Không đi làm để thành người giúp việc, trong khi tôi phải nói dối cả gia đình về công việc của mình ở Hà Nội. Tôi đã quá yêu anh rồi, tôi làm sao thế này?
Theo VNE
Từ nay em xin chừa váy ngắn công sở nhé!
Mặc váy ngắn, cúi xuống &'chết liền', vì mấy ông ấy nhìn kinh lắm, em sợ khiếp luôn, không dám mặc nữa rồi!
Từ giờ chắc em chẳng dám mặc váy ngắn đi làm nữa các bác ạ. Sợ mấy ông dê xồm, sợ mấy lão háo sắc quá rồi. Đúng là đàn ông Việt, thích cái gì là cứ nhìn chằm chằm, nhìn không rời mắt, chẳng lịch sự tí nào. Dù có thích tới mấy thì cũng phải tránh đi chứ, hoặc là lén mà nhìn. Có ông còn cúi cả xuống mà nhìn, có người còn kém văn minh tới nỗi, thò máy ảnh xuống chụp như đúng rồi.
Hồi mới vào công ty này, nhìn anh nào anh ấy đẹp mã, lịch thiệp, cư xử thì nhã nhặn, ăn nói thì nhẹ nhàng. Thế mà chẳng thể hiểu nổi, sau một thời gian thì các anh &'hiện nguyên hình', toàn là mấy ông dê xồm. Có lần, mặc một cái chân váy ngắn đi làm, đi lên trên tầng, vì là từ dưới sảnh lên tầng 1 phải mất một đoạn leo cầu thang, có mấy ông đi sau, nhìn chằm chằm vào váy của mình, nhìn không rời mắt. Tới khi quay lại vẫn thấy các ông ấy nhìn thao láo, phát hoảng. Tưởng mình không kéo khóa váy hay là gì nên mới bị chú ý. Nhưng vấn đề chỉ là ở cái váy.
Chân váy không mặc ngắn thì còn gì là đẹp. Người ta đã tế nhị đi lại rón rén như thế rồi mà mấy ông ấy vẫn soi cho bằng được, tìm cho bằng được cái thứ để các ông ấy bình luận. Có ông còn sỗ mồm: "Đố biết bên trong nàng mặc gì?". Đúng là mất mặt đàn ông.
Chưa kể là mấy anh bảo vệ trẻ, cứ thấy ai mặc váy ngắn đi qua cái cầu thang bộ ấy là nhìn ngay. Nhìn cố, nhìn soi nhìn mói xem có thấy gì hay không. Sợ thật! (ảnh minh họa)
Thì đúng là, mình mặc váy ngắn thì mình chịu chấp nhận có người nhìn. Nhưng nhìn người ta như nhìn sinh vật lạ thế thì ai mà chịu được. Có phải chuyện gì hiếm hoi đâu, công sở này thì thiếu gì người như thế. Đúng là chẳng có ý thức gì.
Hôm rồi, có ông nhìn chằm chằm, mình bực mình quát: "Nhìn gì mà nhìn". Sao ông ấy ngại quá vì có anh em, bạn bè đứng bên cạnh nên khôi hài: "Mắt anh lác". Lúc đó giận lắm nhưng đành nhịn.
Chưa kể là mấy anh bảo vệ trẻ, cứ thấy ai mặc váy ngắn đi qua cái cầu thang bộ ấy là nhìn ngay. Nhìn cố, nhìn soi nhìn mói xem có thấy gì hay không. Sợ thật!
Nhớ có lần, mặc váy đi qua cầu thang bộ, váy không ngắn lắm mà gặp cơn gió, tốc lên thế là &'lộ hàng'. Ôi xời, đúng lúc mấy anh đi qua, mình chỉ có nước mà chui xuống đất cho đỡ xấu mặt, mất hết cả hình ảnh. Mà có phải một lần là xong đâu, làm cùng tòa nhà nên còn thường xuyên nhìn thấy mặt người ta nữa.
Đấy là chuyện váy ngắn, còn chuyện cái áo khoét ngực, mấy lần đi làm, mặc áo rộng cổ tí, cúi xuống là phải tế nhị lấy tay che lại. Vì &'kẻ thù' không ở đâu xa, ở ngay chính trong nhà mình, là các anh em đồng nghiệp cùng cơ quan. Ông nào cũng thế, cứ nhìn chằm chằm, nhất là khi cúi xuống. Mặc váy thì khỏi cúi luôn.
Thế nên, mới nói, đàn ông bản chất là dê, từ nay thì xin chừa nhé, cứ mặc mấy cái áo kín cổng cao tường, chẳng váy vóc gì hết, chẳng rộng cổ gì hết. Có như thế biết đâu lại bài trừ được mấy vụ vì thấy nàng sexy mà chàng nảy sinh dục ý. Biết đâu lại hạn chế được mấy ông dê nổi máu khi thấy con gái mặc váy. Ở cái môi trường này, nhiều người không tế nhị, kém cư xử như thế thì đúng là phải nên thận trọng, nhất là với chị em phụ nữ như chúng ta, các bác ạ!
Theo VNE
Chồng quê, vợ phố 'nhục' làm sao! Chị sinh ra trong gia đình cán bộ công chức ở Hà Thành, anh là quê mãi tận Nghệ An, đôi vợ chồng trẻ lập nghiệp ở phố, cuộc sống không sung túc nhưng cũng vào loại khá giả. Vậy mà mỗi lần về quê chồng hay có bố mẹ chồng ra chơi là chị lại gặp tôi than thở đủ chuyện. Rồi...