Giá của một nụ cười
Không ai đủ giàu mà bỏ qua không nhận một nụ cười, lại cũng không ai quá nghèo đến nỗi không thể cho nó.
Giá của một nụ cười rẻ hơn rất nhiều thứ, nhưng giá trị đích thực nó mang đến thì thật nhiều. Không ai nghèo đến nỗi không thể nở một nụ cười, cũng ai đủ giàu để sống mà không cần đến nụ cười của kẻ khác.
Một nụ cười vốn liếng tuy nhỏ bé nhưng lại sinh hoa lợi nhiều, nó làm giàu cho kẻ đón nhận mà không hề làm kẻ trao tặng nó phải nghèo đi. Và ngược lại, có khi người ta sẽ còn mãi mãi ghi nhớ. Không ai đủ giàu mà bỏ qua không nhận một nụ cười, lại cũng không ai quá nghèo đến nỗi không thể cho nó.
Nụ cười tạo ra hạnh phúc trong gia đình.
Nụ cười là dấu hiệu của sự nhân ái.
Nụ cười làm cho những kẻ nhọc nhằn tìm được sự thoải mái dễ chịu.
Nụ cười đem lại sự can đảm cho con người đang nản chí, hoang man.
Video đang HOT
Nếu có một lúc nào đó trong đời, một ai đó không tặng bạn một nụ cười như bạn đáng được nhận, thì hãy “hào phóng” mà nở một nụ cười với người ấy. Bởi vì không ai cần đến nụ cười của người không bao giờ biết tạo ra chúng.
Có một câu chuyện kể về người phi công Saint Expury khi ông tham gia chống phát xít trong chiến tranh thế giới II. Ông đã viết ra tác phẩm “Nụ cười”. Trong truyện, Saint Expury là một tù binh bị đối xử khắc nghiệt và ông biết nay mai sẽ bị xử bắn như nhiều người khác. Ông viết:
“Tôi trở nên quẫn trí, bàn tay tôi giật giật, cố gắng rút trong túi áo một điếu thuốc. Nhưng tôi lại không có diêm. Qua chấn song nhà giam, tôi trông thấy một người cai tù. Tôi gọi: “Xin lỗi, anh có lửa không?”. Anh ta nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm tình cờ mắt anh nhìn vào mắt tôi. Tôi mỉm cười mà chẳng hiểu tại sao lại thế. Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó, người ta dễ nở một nụ cười.
Lúc này dường như có một đốm lửa bùng cháy ngang qua kẽ hở giữa hai tâm hồn chúng tôi, hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn, nhưng do tôi đã mỉm cười nên anh ta cũng phải mỉm cười đáp lại. Anh bật que diêm đến gần tôi hơn và miệng vẫn cười. Giờ đây trước mặt tôi không còn là một viên cai tù phát xít mà chỉ là một con người bình thường.
Anh ta hỏi tôi: “Anh đã có con chưa?”. Tôi đáp có và lôi từ trong ví ra tấm ảnh gia đình mình. Anh cũng vội rút từ túi áo ra hình những đứa con và bắt đầu kể về những kỳ vọng của anh đối với chúng. Đôi mắt tôi nhòa lệ. Tôi biết mình sắp chết và chẳng bao giờ gặp lại những người thân. Anh cũng bật khóc. Đột nhiên không nói lời nào, anh ấy mở khóa và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Anh lặng lẽ đưa tôi ra khỏi khu vực thị trấn chiếm đóng, thả tôi tự do rồi quay trở về. Và thế là, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi chỉ nhờ một nụ cười.”
Từ khi đọc câu chuyện, chúng ta nghiệm ra được nhiều điều. Bạn biết đấy, bên dưới lớp vỏ bọc của mỗi người dùng để thủ thế, để bảo vệ danh dự và địa vị, vẫn còn một điều thật quý giá đó là tâm hồn. Nếu tâm hồn bạn và tôi nhận ra nhau thì chúng ta chẳng còn sợ hãi hay căm thù, oán ghét nữa.
Nếu bạn từng có một khoảnh khắc gắn bó một ai đó xa lạ qua sức mạnh của nụ cười, thì tôi tin rằng bạn cũng đồng ý với tôi đó là một phép lạ nho nhỏ, một món quà tuyệt vời mà chúng ta có thể dành cho nhau.
Theo Guu
Câu chuyện 20 nghìn của bố khiến con trai xấu hổ và nhận ra giá trị của đồng tiền
Đối với người này, 20 nghìn đồng không có giá trị gì nhưng đối với người khác, nó có thể thay đổi được số phận của một đời người.
ảnh minh họa
20 nghìn thì mua được gì, làm được gì? Hôm đó, tôi bỗng nhiên tự hỏi mình như vậy. Cô con gái 4 tuổi của tôi nghe thấy liền trả lời rằng có thể mua được hai que kem. Tôi im lặng không nói và tôi lại nhớ đến câu chuyện 20 nghìn của bố.
Năm đó, bố tôi vừa học xong Tiểu học, vốn thông minh nên bố thi đỗ vào một trường cấp ba trong huyện. Trong lúc ông ấy đang tràn đầy hy vọng để đón năm học mới thì ông nội lại nói với bố rằng đừng đi học mà hãy ở nhà cắt cỏ. Ước mơ tan tành ngay trong chốc lát, cả ngày ông ấy chỉ biết khóc và không làm bất cứ việc gì cả. Không còn cách nào khác, ông nội đành nói nếu bố tự kiếm đủ số tiền nộp học phí được thì hãy đi học.
Số tiền học thời đó là 20 nghìn đồng, nếu so với một đứa trẻ thời nay mà nói thì chỉ mua được hai que kem. Thế nhưng đối với bố tôi của 30 năm về trước mà nói thì đó là một khoản tiền khá lớn. Ông nội nói như vậy thật ra cũng là vì không muốn cho bố đi học.
Bố tôi không nói không rằng mấy ngày trời, cuối cùng ông cũng quyết tâm kiếm bằng được số tiền đó để đi học. Trong lòng bố tôi tràn đầy quyết tâm, tràn đầy sức mạnh và ông lặn lội ra đồng đi dọn cỏ cho đội sản xuất, có lúc đám cỏ cắt được bó lại chất đống còn cao hơn cả người bố, nó nặng hơn 50kg. 50kg cỏ, đội sản xuất tính cho 5 phần công, đến khoảng hơn 20 ngày thì sẽ đủ số tiền 20 nghìn. Bố cứ tính như thế và lại cố gắng từng ngày một, dần dần khoảng cách để đi đến mục tiêu chỉ còn một bước nữa thôi, chỉ cần 50kg cỏ nữa là đủ tiền nộp học phí.
Sáng ngày hôm sau, bố tôi dậy thật sớm và vội vàng đi ra ruộng, dường như ông nhìn thấy con đường đến trường của mình ngay trước mắt nên hừng hực khí thế. Hôm đó, trời nắng nóng nhưng bố tôi vẫn mặc kệ và cố gắng hết mình để cắt cỏ. Mồ hôi rơi ướt đầm đìa cả áo, ánh nắng mặt trời càng lâu càng gay gắt khiến đầu óc ông quay cuồng và ông cắt phải chân, bố ngã quỵ xuống đất. Ngày ông có thể bước xuống giường đi được, năm học mới đã bắt đầu được hơn một tháng. Hơn nữa, ông nội còn nói, tiền đã dùng hết vào việc chữa chân cho bố nên không còn tiền để đi học nữa.
Trong tâm trí của tôi, mỗi lần tôi đòi tiền, bố chưa một lần từ chối tôi. Từ trước đến giờ, kể từ khi đi học xa nhà, bố chưa từng hỏi tôi dùng tiền làm gì mà mỗi lần tôi gọi điện về xin, bố đều vay mượn khắp nơi gửi lên cho tôi. Cho đến một ngày, bố kể cho tôi nghe về câu chuyện 20 nghìn đồng, tôi chợt tỉnh ngộ và hối hận vô cùng, tôi chạy ra rừng cây ngoài trường rồi đập đầu vào thân cây coi như đó là hình phạt dành cho mình. Kể từ ngày đó, tôi trở nên biết quý trọng đồng tiền hơn, không tiêu tiền phung phí nữa.
Tôi cảm ơn bố rất nhiều về câu chuyện 20 nghìn đó, sau này tôi sẽ kể lại cho con gái nghe, có thể sau này lớn lên con bé sẽ nói rằng, chỉ 20 nghìn thôi nhưng nó đã làm được rất nhiều việc, thậm chí là có thể thay đổi cuộc đời của một người.
Theo Motthegioi
Nếu 1 ngày con biết yêu Con yêu của mẹ, con sẽ có hạnh phúc... Nếu một ngày con biết yêu... Đừng hoang phí tuổi trẻ và sắc đẹp. Con có thể lắm mối tối nằm không nhưng đừng đi lăng nhăng với tất cả các mối. Sắc đẹp và phẩm giá là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau, đừng ban phát giá trị của mình cho nhiều...