Ghét cay ghét đắng chồng, vẫn muốn làm “chuyện ấy”
Tôi thèm được anh ta ôm ấp, vuốt ve, thèm được hít hà “mùi đàn ông” rất đặc biệt của anh ta, nhưng rồi tôi lại thấy ghê tởm chính bản thân mình. Tại sao tôi có thể làm chuyện ấy với người mà tôi không còn tình yêu?
Vợ chồng tôi đã kết hôn được 5 năm và có một cậu con trai kháu khỉnh, cả hai đều có công việc ổn định và thu nhập khá tốt, nhà cửa lại đàng hoàng. Ai cũng nghĩ chúng tôi là một gia đình tuyệt vời, và dĩ nhiên, một người phụ nữ như tôi đây trong con mắt bạn bè, đồng nghiệp là người vô cùng hạnh phúc.
Ảnh minh họa
Tôi yêu chồng và quyết định lấy anh không phải vì những điều kiện bên ngoài như nhà cửa hay tiền bạc, mà bởi vì anh là người rất hiền lành, thật thà, lại chịu khó. Tôi thích sự chân thật đến hơi khô cứng của người yêu mình. Và chúng tôi lấy nhau, đám cưới là kết quả cho một tình yêu đẹp mà cả hai bên họ hàng đều mong ngóng.
Nhưng “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, có ở chung với nhau mới hiểu hết từng “chân tơ kẽ tóc” của nhau.
Sau khi cưới và sống cùng một thời gian, càng ngày tôi càng cảm thấy sự khác biệt rất lớn giữa tôi và chồng. Anh thật thà, nhưng lại quá khô cứng và không tình cảm.
Khi yêu, những ngày lễ, ngày sinh nhật tôi anh không bao giờ tặng hoa. Tôi đã từng hỏi tại sao anh không tặng hoa như nhiều người con trai khác thì anh bảo rằng, tặng hoa rất phù phiếm và không thực tế. Tôi đồng ý và cho rằng không phải vì anh không chiều chuộng và quan tâm tôi mà vì người yêu tôi là một người thực tế, không yêu theo kiểu ủy mị.
Sau khi kết hôn, mức độ lãng mạn, quan tâm của anh trở về với con số không. Sự vô tâm của anh nhiều lúc khiến tôi thấy tủi thân vô cùng. Anh còn hay áp đặt, gia trưởng và thích ra lệnh cho tôi – điều mà trước giờ tôi không bao giờ chấp nhận ở một người đàn ông. Nhưng đã cưới nhau và lại đang mang bầu nên tôi đành nín nhịn, tự nghĩ âu cũng là duyên trời định, có tránh cũng không được.
Video đang HOT
Cuộc sống hàng ngày vẫn cứ tiếp diễn, và dường như sự nhẫn nhịn của tôi đối với chồng đã biến tôi thành người đàn bà vô cảm và bị “dở hơi” trong con mắt của nhiều người. Hiện tại, tôi tiếp tục sống có lẽ chỉ vì con. Hàng ngày, tôi như một cái máy chỉ biết lao vào dọn dẹp, cơm nước, rồi đi làm mà chẳng mấy khi nói chuyện với chồng. Anh ta cũng vậy, cả ngày ở công ty, chiều về ăn cơm, xem tivi và chơi game, tuyệt nhiên không hỏi quan tâm, đỡ đần tôi việc nhà. Chỉ có duy nhất một việc mà khiến cả hai chúng tôi cùng vui vẻ làm, đó là sex.
Mỗi lần “nhập cuộc”, anh ta luôn biết cách làm hài lòng và thỏa mãn tôi. Anh ta luôn miệng xin lỗi vợ và hứa sẽ thay đổi, sẽ trân trọng và yêu thương tôi như trước. Tôi tin lời anh ta và luôn tìm cách “chiều” chồng. Đáp lại, anh ta cũng không bao giờ khiến tôi phải thất vọng.
Nhưng rồi đến sáng hôm sau, chuyện lại đâu vào đó, anh ta vẫn không hề thay đổi, vẫn lầm lũi đi làm, về nhà, chơi game và vô trách nhiệm với vợ con.
Nhiều lần mang chuyện này tâm sự với bạn bè, chúng “mắt tròn mắt dẹt” ngạc nhiên với trường hợp của vợ chồng tôi. Chúng thắc mắc tại sao chán nhau, ghét nhau là thế mà vẫn có thể “lên giường” cùng nhau. Thực ra, đến bản thôi tôi cũng không thể lý giải nổi tại sao tôi lại có thể cảm thấy tràn ngập cảm xúc, đê mê và mãnh liệt, thậm chí còn thăng hoa như lần đầu tiên mỗi khi làm “chuyện ấy” cùng chồng – người mà ban ngày tôi ghét cay ghét đắng.
Những đêm anh ta đi công tác, nằm một mình tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi thèm được anh ta ôm ấp, vuốt ve, thèm được hít hà “mùi đàn ông” rất đặc biệt của anh ta, nhưng rồi tôi lại thấy ghê tởm chính bản thân mình. Tại sao tôi có thể làm chuyện ấy với người mà tôi không còn tình yêu? Đó không phải là tình yêu, có lẽ đó chỉ là thói ham vui, thèm được thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà thôi.
Cách đây một tuần, sau chuyến công tác dài ngày, anh ta trở về nhà vào giữa đêm với mùi rượu bốc lên nồng nặc, còn kiếm cới gây sự và tát tôi một cái đau điếng.
Không những tát, anh ta còn túm tóc tôi lôi xềnh xệch ra cửa và xô ngã tôi. Anh ta còn lớn tiếng cho rằng, tôi là kẻ ăn bám, là đứa vô tích sự, chỉ “nằm ngửa” là nhanh.
Tôi cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm, những ngày sau đó, tôi bế con trai về nhà ngoại ở. Tôi đã hạ quyết tâm viết đơn ly hôn, cắt đứt quan hệ với kẻ bạc bội này. Tôi sẽ gửi đơn ra tòa mà không xé đi như nhiều lần trước nữa. Tôi cần phải tìm cho mình hạnh phúc mới, cần một người chồng thực sự để mình có thể dựa vào chứ không phải cần một thằng đàn ông chỉ để thỏa mãn nhu cầu bản thân nữa.
Nói vậy thôi, nhưng lúc này chính tôi cũng vẫn thấy hoang mang. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Tôi 33 tuổi, chồng 22 tuổi, có nên kết hôn không?
Chúng tôi cùng làm việc trong một công ty, sau một năm tìm hiểu quyết định tiến tới hôn nhân. Gia đình tôi không phản đối, còn gia đình bạn trai có phản đối nhưng không mấy nặng nề.
Bạn bè khuyên tôi nên suy nghĩ lại vì tuổi tác chênh lệch, bảo rằng lấy phi công trẻ thì sớm muộn cũng bị bỏ. Tôi thì không nghĩ vậy, quan trọng là hai người có yêu thương nhau không chứ tình yêu thì không phân biệt tuổi tác.
Hơn nữa, tôi đã lớn tuổi mà tìm được một người chồng trẻ, khỏe mạnh, đẹp và chăm chỉ đâu phải dễ, tôi không muốn mất. Vẻ ngoài chúng tôi không chênh lệch nhiều lắm do phong thái và tính cách của anh ấy có vẻ già dặn trước tuổi, tuy nhiên suy nghĩ vẫn còn non nớt.
Dạo gần đây nghe những lời bàn tán xung quanh, bỗng nhiên tôi băn khoăn quá, liệu tôi có nên tiếp tục? Sau khi kết hôn, liệu chúng tôi có giữ được tình cảm như bây giờ mà anh ấy không thay lòng đổi dạ? Xin hãy cho tôi lời khuyên!
(Ly)
Trả lời:
Chào bạn,
Tình yêu vốn không có khoảng cách, nhưng cuộc sống thực luôn là những khoảng cách của tình yêu như không gian xa nhau, tâm lý khác nhau, tôn giáo khác nhau, dân tộc, văn hóa khác nhau... và có cả khoảng cách sinh lý do tuổi tác.
Người xưa từng có việc tảo hôn và cuộc sống của họ luôn hạnh phúc; còn ngày nay việc tảo hôn không còn nhưng chuyện "lấy phi công trẻ" cũng là những vấn đề rất phức tạp và khó khăn trước dư luận xã hội và sinh lý sau này...
Bạn đã thấy "bạn bè khuyên nên suy nghĩ lại vì tuổi tác chênh lệch". Đây là những lời khuyên trong đời sống xã hội đời thường nhưng phải xem lại bản thân bạn. Bạn biết đấy, người phụ nữ sẽ già đi ở tuổi 45. Nếu lấy mốc tuổi 45 trừ đi tuổi của bạn bây giờ thì bạn còn có 45 - 33 = 12 tuổi xuân. Lúc bạn hết xuân thì anh ấy vẫn còn quá trẻ, lúc này ngoài tầm kiểm soát của bạn, nhất là nhu cầu sinh lý của anh ấy đang ở tuổi sung sức. Việc trả lời chỉ có thể là anh ấy.
Hiện nay bạn và anh ấy hoàn toàn phù hợp vì bạn còn trẻ và so với sinh lý ở tuổi 22 và 33 không có gì khác biệt. Tính cách của anh ấy dẫu có già dặn thì sinh lý con người khác với tâm lý.
Nếu các bạn có lý tưởng cao vượt qua tâm lý, sinh học thì đó là tình yêu vĩnh cửu. Nhưng khó lắm, tình yêu lý tưởng cho đến ngày nay người ta chỉ thấy trong tiểu thuyết.
Sinh lý là biểu hiện của tự nhiên, khó can thiệp bằng ý chí, trong khi tâm lý luôn có giao diện rất rộng; nhưng tình yêu không chỉ là tâm lý mà còn là sinh lý. Bạn có chắc 15 năm nữa anh ấy vẫn yêu bạn như hôm nay? Vấn đề này các nhà tâm lý có thể bảo đảm tình yêu không có khoảng cách tuổi tác, nhưng các nhà sinh học sẽ nói là: "Có đấy, vì tính dục luôn lệ thuộc tuổi tác". Bạn sẽ nghe ai?
Những phân tích trên đã chỉ ra tất cả, cái còn lại với bạn là lý tưởng, nếu các bạn có lý tưởng cao vượt qua tâm lý, sinh học thì đó là tình yêu vĩnh cửu. Nhưng khó lắm, tình yêu lý tưởng cho đến ngày nay người ta chỉ thấy trong tiểu thuyết.
Chúc bạn sáng suốt!
Theo VNE
"Mẹ đang mệt, con đừng làm phiền mẹ" Hân gọi điện bảo đã đón cu Bin về nhà với bà ngoại rồi. Hôm nay anh muốn nói chuyện riêng tư vơi chị. Chị nhìn ra ngoài trời, mấy hôm nay trời mưa dầm dề, u ám đến mức nếu ai đó đang buồn bực rất dễ nảy sinh ý định tự tử. Chị chợt nhớ cái đêm định mệnh cách đây...