Gặp quả báo vì hai lòng
Tình cờ đọc câu chuyện của Huyền qua tựa đề “ Hài lòng với cuộc sống vì có chồng và cả tình cũ”, tôi chợt nghĩ về câu chuyện gần giống thế của chị gái tôi.
ảnh minh họa
Dù tôi viết văn rất luộm thuộm, hôm nay cũng muốn viết thêm một đoạn cuối của cuộc đời chị tôi, vì đoạn đầu cuộc sống của chị tôi cũng gần giống như Huyền rồi. Thật ra tôi không muốn kể câu chuyện của gia đình mình nhưng ngẫm nghĩ có nhiều người chưa từng trải qua đến hồi kết.
Gia đình tôi tuy nghèo nhưng rất gia giáo. Cha mất sớm, mẹ phải gồng gánh, bươn chải lo cho ba chị em tôi. Nhờ có nhan sắc lại hoạt bát và muốn thoát khỏi cảnh nghèo nên chị đã cố gắng lên thành phố, kiếm được việc làm trong một doanh nghiệp nhà nước. Lương đủ sống và còn dư, lâu lâu chị gửi về phụ mẹ nuôi tôi và em nhỏ có thêm tiề.n ăn học. Rồi chị lấy chồng lúc 26 tuổ.i. Chồng chị là người học thức, hiền lành, biết lo lắng cho gia đình. Anh chị có 2 cháu xinh xắn, ngoan ngoãn và học giỏi.
Nhờ anh rể biết phấn đấu, siêng năng nên sau 10 năm, anh đã thành công với sự nghiệp. Anh chị có nhà cửa, ôtô và nhất là giúp mẹ nuôi hai đứa em chúng tôi được học hành đến nơi đến chốn.
Có thể nói hạnh phúc đã mỉm cười với cuộc đời chị thì cũng là lúc chị tự tay vứt đi tất cả. Lý do thật trớ trêu là chị đã lén lút ngoạ.i tìn.h với một thanh niên kém chị nhiều tuổ.i. Đó là tài xế riêng của anh rể. Là người đầu tiên phát hiện ra quan hệ bất chính giữa hai người mà tôi không dám nói ra dù lương tâm tôi bị dày vò suốt thời gian đầu. Tôi lên thành phố để học tiếp cao học nên đã được ở nhà anh chị và tôi phải chứng kiến cảnh ngoạ.i tìn.h của chị.
Một bên là chị ruột đã góp phần không nhỏ cho sự thành tài của tôi. Một bên là anh rể đã giúp đỡ rất nhiều cho gia đình tôi, đã động viên trợ giúp chị em tôi về tinh thần cũng như vật chất. Vạc.h mặ.t chị gái thì tôi không nỡ vì tôi mang ơn chị. Mà im lặng không cho anh rể biết thì không khác gì bao che tội lỗi cho chị mình, và tôi thấy thật sự có lỗi với anh rể mình. Không biết là mối tình tội lỗi ấy đã kéo dài bao lâu rồi trước khi tôi lên thành phố ở với gia đình chị. Anh rể vì quá tin tưởng chị mà không hề nghi ngờ chút nào.
Video đang HOT
Qua một tháng dằn vặt với lương tâm, tôi quyết định nói chuyện riêng với chị, khuyên chị nên chấm dứt cuộc tình lén lút tội lỗi này. Thật không ngờ chị đã quay qua mắn.g nhiế.c tôi đủ điều. Nào là ranh con dạy đời. Nào là tôi không có quyền xen vào cuộc sống của chị. Nào là tôi vô ơn bạc nghĩa khi chị đã cưu mang cho tôi ăn học… Tất cả phân trần phải trái cũng như khuyên nhủ chân thành của tôi với chị đều vô ích vì chị đã bị “mù tình”.
Cuối cùng, tôi hỏi chị thật ra chị muốn như thế nào, chị có còn yêu thương anh rể và các con, muốn giữ một gia đình hạnh phúc hay chị muốn chọn anh chàng nhân tình cho tương lai? Chị chỉ trả lời chị vẫn còn yêu anh rể và gia đình. Chị đã chọn một gia đình thì chỉ có một gia đình thôi. Chị sẽ chấm dứt quan hệ với người tình trong thời gian tới miễn là tôi không báo cho anh rể biết.
Tưởng rằng chị giữ lời nhưng chị vẫn kéo dài quan hệ tội lỗi này đến nửa năm nữa. Tôi nhiều lần khuyên can và nói chuyện với chị nhưng vô ích. Không thể chịu đựng thêm cảnh lén lút giữa chị và kẻ ấy, tôi đã quyết định dọn vào ở ký túc xá mặc cho anh rể hết lời năn nỉ khuyên lơn. Anh nghĩ anh có điều gì đối xử với tôi không được tốt mà tôi không muốn ở nhà anh chị nữa.
Sau nhiều thời gian suy nghĩ, tôi chợt nhận ra rằng chị thật ích kỷ. Chị chỉ biết nói yêu thương gia đình bằng miệng. Thật ra, chị chỉ yêu bản thân mình.
Cái giá mà chị gái của tôi phải trả sau đó là anh rể phát hiện và bắt quả tang chị và người tình đang mây mưa với nhau. Anh đã l.y hô.n chị. Gia đình chị tan nát. Con cái đi theo bố. Gia đình tôi xấu hổ với dòng họ, người thân. Mọi người đều từ chị, không thèm nhìn mặt. Chị là người ngày xưa rất tin luật nhân quả. Nhưng khi vướng vào cuộc tình tội lỗi đó, chị đã làm ngơ, mặc kệ nhân quả có hay không.
Đáng tiếc là quả báo mà chị tôi phải trả là người tình trẻ của chị sau khi bòn rút hết tài sản mà chị được chia phân nửa trong cuộc l.y hô.n với anh rể đã bỏ rơi chị để chung sống với một cô gái trẻ đẹp khác. Cuộc đời không ai biết được chữ ngờ khi quả báo chưa dừng lại chỗ đó. Mới đây được biết tin chị đang bệnh nặng phải nằm bệnh viện, cấp tốc vào thăm tôi thấy chị giờ đã hốc hác, tiều tụy. Chị đã bị ung thư tử cung giai đoạn cuối. Chưa đầy 2 năm quan hệ với người tình mà chị bị lây nhiễm virus HPV và phát thành ác tính cực nhanh như thế.
Bàng hoàng, đa.u đớ.n và xót thương cho chị. Tôt biết không thể làm gì để giúp chị được nữa. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đau khổ, chị nói yếu ớt: “Em ơi, chị thật hối hận và ăn năn mọi sự. Chị đã ngu dại và mất tất cả… Hãy tha lỗi cho chị vì chị không nghe lời em…” . Nghẹn đắng trong cổ họng, tôi nắm bàn tay gầy gò chị cố nấc lên từng tiếng: “Chị ơi! Chị đừng khóc nữa. Mọi người sẽ tha lỗi cho chị. Anh rể và hai cháu đã được tin sắp đến đây thăm chị rồi…”.
Theo VNE
Mỗi ngày một câu chuyện: Hài lòng với cuộc sống
Sau một thời gian cần cù và chắt chiu, một người đàn ông nọ đã trở thành người giàu có nhất trong ngôi làng nhỏ bé của mình.
Từ lúc mua đươc một con lừa, anh ta mới có ý nghĩ làm một chuyến đi xa cho biết đó biết đây. Anh đến một ngôi làng khác lớn hơn ngôi làng của anh. Một ngôi nhà thật đẹp và sang trọng đậ.p vào đôi mắt của anh. Sau khi dò hỏi, anh biết được đó là ngôi nhà của người giàu có nhất trong làng.
Anh bèn trở về ngôi làng nhỏ bé của mình và quyết trí làm ăn, dành dụm để có thể may ra xây được một ngôi nhà đẹp hơn ngôi nhà mà anh vừa trông thấy ở ngôi làng bên cạnh. Không mấy chốc, tiề.n bạc dư dả, không những anh đã xây được một ngôi nhà sang trọng đẹp đẽ hơn mà còn mua được cả đàn ngựa và xe nữa.
Lần này, anh vượt qua các ngôi làng nhỏ để đến một đô thị lớn. Tại đây, đâu đâu anh cũng thấy những ngôi nhà đẹp và ngôi nhà nào cũng đẹp hơn ngôi nhà của anh. Anh nghĩ bụng: cho dẫu có lao nhọc cả quãng đời còn lại, anh cũng không tài nào có thể xây được một ngôi nhà đẹp như thế.
Anh bèn tiu nghỉu đán.h xe quay lại ngôi làng cũ của mình. Nhưng rủi thay, xe gặp ta.i nạ.n, anh đành phải bỏ chiếc xe để leo lên lưng ngựa cố gắng chạy về ngôi làng cũ của mình. Nhưng dọc đường, vì mệt mỏi và đói lả, ngựa cũng lăn ra chế.t. Người đàn ông chỉ còn biết lủi thủi đi bộ về nhà.
êm đến, giữa sa mạc, anh nhìn thấy một ánh lửa bập bùng từ xa. Anh nấn ná tìm đến và khám phá ra túp lều của một vị ẩn sĩ. Vào trong túp lều, người đàn ông mới nhận ra rằng có lẽ trong đời anh, chưa bao giờ anh thấy có cảnh nghèo nàn cùng cực hơn.
Anh ái ngại nhìn nhà tu hành rồi thắc mắc: "Thưa ông, làm sao ông có thể sống được trong cảnh cùng cực như thế này?".
Nhà ẩn sĩ mỉm cười đáp: "Tôi bằng lòng với cuộc sống... Thế còn ông, xem chừng như ông không được thỏa mãn về cuộc sống của ông cho lắm".
Người đàn ông ngạc nhiên hỏi: "Sao ông biết tôi không được thỏa mãn?".
Nhà ẩn sĩ nhìn thẳng vào đôi mắt của người đối diện rồi thong thả nói: "Tôi nhìn thấy điều đó trong đôi mắt của ông. ôi mắt của ông cứ chạy theo giàu sang, nhưng sự giàu sang không bao giờ đến với ông... Ông hãy nhìn cảnh hoàng hôn. Ông có thấy những ánh sáng yếu ớt đang chiếu rọi trên cánh đồng không? Chúng tưởng mình đang soi sáng cả vũ trụ. Nhưng không mấy chốc, các ngôi sao mọc lên, và những tia sáng hoàng hôn biến mất. Những ánh sao tưởng chúng đang soi sáng cả bầu trời, nhưng khi mặt trăng vừa ló rạng, thì những ánh sao ấy cũng bắt đàu tắt ngụm. Vầng trăng sáng kia tưởng mình soi sáng cả trái đất, nhưng không mấy chốc, mặt trời mọc lên và mọi thứ ánh sáng của đêm đen đều biến mát. Nếu những thứ ánh sáng trên đây đều biết suy nghĩ về những điều ấy, thì có lẽ chúng sẽ tìm thấy nụ cười đã đán.h mất".
Nghe câu chuyện ví von của nhà hiền triết, người đàn ông mở miệng mỉm cười, nhưng nỗi buồn vẫn còn thoáng trên gương mặt ông.
Vị ẩn sĩ tiếp tục câu chuyện: "Ông có biết rằng sánh với tôi, ông là vua không?". Người đàn ông tự nhiên so sánh căn nhà của mình với túp lều của vị ẩn sĩ. Nhưng đó không phải là điều mà vị ẩn sĩ muốn nói đến... Ông cầm chiếc đèn đưa lên cao và mời người đàn ông đến gần bên mình.
Dưới ánh đèn, người đàn ông mới nhận ra rằng vị ẩn sĩ là người không còn ngay cả đôi chân để có thể di chuyển một cách bình thường.
Theo VNE
Ve vãn anh rể, tôi đã bị quả báo Tôi tự cho mình là người phụ nữ đoan chính, tự vỗ ngực nhận mình là người chung thủy, không lăng nhăng, vậy mà... Anh đồng ý gặp tôi, đi cà phê với tôi khiến tôi sáng mắt. Tôi đã ăn diện thật đẹp, trang điểm thật xinh để gặp anh. (ảnh minh họa) Cuối cùng tôi cũng phải lòng một người không...