Gặp lại bạn của vợ, chồng tôi hỏi một câu làm cô ấy ngượng ngùng rồi bật khóc nức nở
Chuyện xảy ra đã lâu, thế mà chồng tôi vẫn còn ôm nỗi hận với người bạn của tôi.
Ngày chuẩn bị cưới, chúng tôi đi gửi thiệp mời bạn bè và có 1 sự cố không mong muốn xảy ra với chồng tôi. Chúng tôi đến nhà người bạn tên Thoa, khi đang nói chuyện vui vẻ thì cô ấy hỏi trình độ và công việc của chồng tôi. Lúc biết anh ấy học trung cấp thì bạn tôi phán 1 câu: “Sau này tớ phải lấy chồng hơn hẳn 1 cái đầu, không thể cưới người thấp kém được”.
Lúc đó chồng tôi giận lắm, anh không thèm nói chuyện với Thoa nữa mà hối thúc tôi về. Vừa ra khỏi nhà bạn, chồng bảo tôi không nên kết giao với kiểu người coi thường trình độ học vấn của người khác. Biết chồng đang giận, tôi gật gù để xoa dịu anh.
Chuyện xảy ra đã 13 năm nay, thế mà chồng tôi vẫn còn nhớ trong đầu. Bằng chứng là ngày hôm qua, sau khi họp lớp xong, thấy trời còn sớm, tôi mời Thoa về nhà chơi.
Lúc mới gặp nhau, chồng tôi không nhận ra Thoa nhưng khi nói tên và là bạn học thì anh nói: “Có phải cô bạn ngày trước chê anh trình độ học vấn thấp hơn vợ không?”.
Video đang HOT
Có phải cô bạn ngày trước chê anh trình độ học vấn thấp hơn vợ không? (Ảnh minh họa)
Câu nói của chồng làm tôi bối rối, còn Thoa ngượng đỏ mặt, chưa biết phải trả lời ra sao thì anh ấy hỏi tiếp trình độ học vấn của chồng Thoa thế nào và thu nhập hiện tại mỗi tháng bao nhiêu.
Thay vì trả lời chồng tôi thì cô bạn bật khóc làm chúng tôi khó hiểu, không biết tình hình hiện tại của Thoa thế nào nữa. Tôi dỗ dành 1 lúc thì Thoa cũng bình tĩnh lại và kể chuyện gia đình. Cô ấy nói ngày đó cũng chọn được chồng có trình độ đại học ngang bằng nhưng tính cách thì không thể chấp nhận được.
Mỗi tháng anh kiếm được 30 triệu nhưng keo kiệt bủn xỉn lắm, mỗi tháng chỉ đưa cho Thoa 5 triệu chi tiêu sinh hoạt. Có bao nhiêu tiền anh ta để lo cho nhà nội và không đoái hoài đến nhà ngoại. Mỗi lần thiếu tiền hỏi xin chồng, anh ta mắng mỏ vợ chi tiêu hoang phí 1 trận rồi ném tiền lên người Thoa để trút sự tức giận.
Nhiều lần Thoa muốn ly hôn chồng lắm nhưng sợ bỏ rồi các con sẽ khổ nên phải cam chịu. Cô ấy gửi lời xin lỗi chồng tôi về lời nói năm xưa và rất hối hận vì đã chọn nhầm chồng. Khi biết rõ hoàn cảnh hiện tại của Thoa, chồng tôi không còn oán trách cô ấy. Thương bạn mà tôi không biết phải giúp thế nào nữa?
Sau bữa cơm Tất niên, tôi thấy chị chồng ngồi ở hiên nhà bật khóc nức nở còn anh rể thì đùng đùng đòi về lại thành phố
Nhìn chị chồng - người luôn mạnh mẽ quyết đoán mà cũng phải khóc như thế, tôi đoán chắc hẳn chuyện rất nghiêm trọng.
Chị chồng tôi rất tài giỏi, chị làm cho 1 công ty nước ngoài, mức lương tính bằng ngàn đô. Chồng chị cũng là giám đốc của 1 công ty tầm trung. Con cái thì đều học trường quốc tế, thông minh ngoan ngoãn, đi thi học sinh giỏi nhiều lần. Trông chị lúc nào cũng đầy năng lượng. Ai cũng ngưỡng mộ anh chị. Tôi cũng thế, cảm giác chị chồng như hơn chúng tôi cả 1 tầng đẳng cấp. Chị mặc trên người hàng hiệu, đi đâu cũng gọi taxi đưa đón vì chị không muốn mệt mỏi lái xe, chị có thể tận dụng thời gian di chuyển để nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những việc liên quan tới bố mẹ và gia đình chồng tôi, chị không lo được nên đều đập tiền ra để nhờ tôi hỗ trợ. Tôi thì tất nhiên là phải làm hết sức mình rồi, vì chị trả công rất hậu hĩnh hào phóng. Chẳng hạn giỗ cụ, vợ chồng chị bận nên chỉ đến lúc ăn mới về được, thế là chị đưa tôi 10 triệu để lo 2 mâm cỗ cho tươm tất, thừa đâu tôi giữ mà tiêu.
Hay mua sắm Tết cũng vậy, năm nào chị cũng đưa cho tôi 50 triệu để mua đồ thắp hương, trang trí nhà cửa, cỗ bàn ngày Tết, thừa đâu thì coi như lì xì cho chúng tôi. Tôi chi tiêu thoải mái, sắm đủ thứ kể cả quần áo mới cho bố mẹ chồng mới hết 30 triệu. Chị cũng cho riêng bố mẹ chồng tôi 1 khoản kha khá rồi, nhưng là con cái, tôi vẫn mua cho ông bà. Thế nên 20 triệu còn lại tôi được giữ để tiết kiệm hoặc chi tiêu cá nhân. Chị chẳng bao giờ hỏi đến, thấy tôi lo cho nhà chồng tốt là được.
Chị ngồi ngoài hiên nhà, gục mặt xuống, vai rung rung như đang khóc. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi cũng được nhờ chị rất nhiều. Tiền học phí của con cái tôi đều do chị cho tiền đóng, thỉnh thoảng chị đi công tác về lại cho chúng tôi rất nhiều quà. 2 năm trước chúng tôi sửa nhà, cũng là chị cho thêm 200 triệu mà làm cho gọn gàng sạch đẹp.
Hôm qua, tôi và mẹ chồng làm cơm Tất niên nên mời gia đình chị về. Lúc mới về, chúng tôi đã thấy nét mặt chị đượm buồn, 2 vợ chồng chị có thái độ lảng tránh nhau. Tôi đã nghi nghi có gì đó xảy ra rồi. Đến khi ăn cơm, tôi cũng thấy chị ăn rất ít dù nhiều món hợp khẩu vị chị. Tôi rửa bát xong, đi ngang qua sân để về phòng mình thì thấy chị ngồi ở chiếc bàn ngoài hiên nhà, gục mặt xuống, vai rung rung như đang khóc. Tôi không dám lại gần hỏi chuyện, chỉ đành đi nhanh vào nhà để không gian riêng tư cho chị. Vào trong thì tôi thấy anh rể đang xin phép bố mẹ vợ về lại thành phố vì có việc gấp.
Tôi đoán anh chị cãi nhau nhưng không biết nguyên nhân, nhìn chị chồng - người luôn mạnh mẽ quyết đoán mà cũng phải khóc như thế, tôi đoán chắc hẳn chuyện rất nghiêm trọng. Tôi có nên hỏi rõ mọi chuyện và tìm cách hòa giải cho anh chị không? Hay cứ để anh chị tự giải quyết vì đó là việc riêng của họ? Sắp sang năm mới rồi mà để anh chị giận nhau như thế thì không khí trong gia đình cũng sẽ nặng nề theo.
Vô tình nghe bà dặn cháu không được nhắc đến ông bà ngoại, tôi thầm thấy may mắn vì có mẹ chồng tốt Nghe cuộc trò chuyện của hai bà cháu, tôi bật khóc nức nở, nhưng phải cố gắng kìm nén để không phát ra thành tiếng. Mệt mỏi lê thân về tới nhà, vừa bước vào cửa tôi đã vô tình thấy mẹ chồng đang thì thầm chuyện gì đó với đứa con trai 7 tuổi của tôi trong phòng ngủ. Không nén nổi...