Gái trẻ bế tắc khi bị Sở Khanh “đánh trống bỏ dùi”
Mẹ tôi lúc nào cũng cố tìm cách an ủi tôi “người mẹ đơn thân giờ nhiều lắm, không lo thiên hạ cười, chứ lấy thằng chồng như thế rồi cũng sẽ khổ cả cuộc đời”.
ảnh minh họa
Tôi và anh quen nhau từ thời còn học phổ thông, nhưng đến khi vào đại học thì anh mới ngỏ lời yêu tôi. Những tình cảm trong sáng biến thành những rung động đầu đời đưa chúng tôi đến với nhau và có những kỉ niệm đẹp. Tình yêu của cô cậu sinh viên nó đơn giản lắm, chiều chiều đèo nhau đi mua sách, anh đưa tôi đi ăn những món ăn vỉa hè mà tôi thích, hai đứa rủ nhau lên thư viện học chung. Tình yêu của chúng tôi cứ thế dần lớn lên, bố mẹ hai bên biết nhưng không ngăn cấm chỉ khuyên hai đứa đừng vì yêu đương mà chểnh mảng việc học.
Tình cảm của chúng tôi lúc đầu chỉ dừng lại ở những nụ hôn ngọt ngào, cái ôm ấm áp. Nhưng lâu dần, anh đòi hỏi tôi, anh luôn muốn tôi phải hiến dâng sự trong trắng của mình cho anh. Anh luôn bảo anh yêu tôi thật sự, nếu tôi không chịu cho anh khác gì là tôi không tin tưởng anh. Tôi nhiều lần từ chối thì bị anh tỏ thái độ không thích, anh tức giận, cáu gắt tôi vô lý. Anh đá thúng đụng nia, bắt đầu những tin nhắn ít dần, những cuộc điện thoại cũng không còn nhiều như trước. Anh tìm đến những ly rượu và thuốc lá để cho tôi thấy được sự chán nản của mình.
Sau nhiều lần như vậy, tôi cảm thấy buồn phiền và đành phải chiều theo ý anh. Anh vui mừng khi tôi trao cái ngàn vàng của mình cho anh. Sau lần đó, anh đòi hỏi nhiều hơn, lúc nào anh cũng muốn quan hệ để thỏa mãn nhu cầu thể xác của mình. Lúc đầu, anh còn đồng ý sử dụng biện pháp tránh thai, nhưng lâu dần anh bảo nó không thoải mái, không thích nên nói thế nào anh cũng không đồng ý dùng.
Cái gì đến cũng phải đến, sau bao nhiêu lần quan hệ không an toàn như vậy tôi cũng có thai. Khi nghe tin, anh ngỡ ngàng và tỏ ra sợ hãi, cứ thúc giục tôi đi khám hết lần này tới lần khác để cho chắc, khi chắc thì anh bảo tôi phải đi bỏ đứa bé, giờ vẫn đang đi học làm sao mà nuôi nó được. Tin đến tai mẹ anh, bà quay ngoắt 180 độ, quát mắng, nạt nộ tôi, yêu cầu tôi phải bỏ đứa bé đi. Bà nuôi báo cô con bà đã đành rồi, nay không đủ sức để mà nuôi thêm cả tôi và con tôi nữa. Bà luôn miệng kêu nghề diễn viên của anh mà có vợ con sớm, mai kia tương lại không tiến xa được.
Video đang HOT
Mẹ anh, họ hàng nhà anh xúm vào nói xấu tôi, đặt điều nói tôi này nọ, thậm chí còn bảo tôi giăng bẫy để bắt anh cưới. Họ dùng mọi ngôn từ vẽ ra tương lai ảm đạm của anh sau khi lấy tôi và có con. Vậy là điều tất nhiên, anh đã bỏ mẹ con tôi, coi mẹ con tôi như không tồn tại. Gọi điện nhiều, thì anh buộc phải nghe máy rồi ném quẳng lại “từ giờ đừng bao giờ gọi cho tôi nữa, tôi với cô không quan hệ gì cả”. Rồi sau lần đó anh tắt máy luôn, không liên lạc được. Tới nhà tìm thì tôi bị mẹ anh đuổi mắng, thậm chí còn lấy muối hắt hủi đuổi mẹ con tôi về.
Tôi đau khổ đến tột cùng, giờ tôi mới nhìn thấy bộ mặt thật của người yêu tôi và gia đình anh. Một người đàn ông hèn nhát, nhu nhược, dám làm mà không dám chịu, không dám bảo vệ mẹ con tôi trước mặt mẹ mình. Tôi cũng không dại gì mà gửi gắm cuộc đời của mẹ con tôi cho anh nữa. Mẹ anh, một người phụ nữ yêu cầu vứt bỏ đi giọt máu của chính mình, vì sợ nó sẽ làm ảnh hưởng tới tương lai con bà.
Trong lúc này, chỉ có riêng mẹ đẻ là người bên tôi, bà an ủi động viên tôi, cứ giữ đứa con lại, bỏ nó đi thì khác gì tội tạo nghiệp chướng, có gì bà sẽ nuôi nó phụ giúp tôi, tôi đi học, mai kia ra trường kiếm việc rồi nuôi con. Mẹ tôi lúc nào cũng cố tìm cách an ủi tôi “người mẹ đơn thân giờ nhiều lắm, không lo thiên hạ cười, chứ lấy thằng chồng như thế rồi cũng sẽ khổ cả cuộc đời”.
Lúc này thật sự tôi rất hoang mang, gia đình tôi theo đạo Phật, nên chắc chắn tôi sẽ không bao giờ bỏ đứa bé. Nhưng nếu nuôi con thì tôi và anh ta sẽ cứ mãi bị ràng buộc với nhau, mà người đàn ông như anh ta, tôi đã nhìn thấu và không bao giờ muốn có bất kì một mối quan hệ nào. Con tôi rồi sẽ sống ra sao, khi biết mình không được chào đón trên cuộc đời này. Hơn nữa, hoàn cảnh của gia đình tôi cũng khó khăn, nên nuôi thêm một đứa trẻ nữa xem ra là quá sức với mẹ tôi. Tôi thực sự bế tắc…
Theo blogtamsu
Cái giá phải trả vì để bạn gái ra đi không lời vĩnh biệt
Chiều hôm sau đi làm về, tôi thấy cô ấy nằm ngủ trên giường, gương mặt trắng bệch. Tôi lay hỏi cô ấy sao nay đi làm về sớm vậy thì thấy bên dưới ra đầy máu...
Tôi năm nay 37 tuổi và vẫn chưa lập gia đình. Hay nói đúng hơn là tôi không dám lập gia đình nữa, không phải vì sợ bị gò bó, sợ trách nhiệm với vợ con mà là vì tôi chưa khi nào thấy mình hết lỗi với người con gái ấy kể từ 7 năm nay.
Ngày đó, tôi đã quen và yêu một cô gái kém tôi 5 tuổi, chúng tôi yêu nhau say đắm. Cả 2 đều là người tỉnh lẻ, cùng học và làm việc tại Hà Nội. Cuộc sống xa nhà nên chúng tôi lại càng gắn kết nhau hơn. Khoảng 1 năm yêu đương, khi cả 2 đều đã về ra mắt nhà nhau thì chúng tôi quyết định dọn về sống chung.
Sống cùng nhau không thể tránh khỏi chuyện chăn gối và trong suốt quãng thời gian đó chúng tôi gặp không ít rắc rối trong chuyện này.
Vì chưa có điều kiện, lại phải lo cho các em ở quê nên hiển nhiên chuyện con cái là không thể. Nhưng ngặt một nỗi, tôi bị chứng dị ứng với tất cả các loại bao cao su, không thể dùng mỗi lần gần gũi. Vì chiều tôi mà cô ấy dùng thuốc tránh thai. Sau một thời gian cô ấy bị rối loạn nội tiết tố nên phải dừng thuốc. Vậy là chúng tôi "vượt rào" không an toàn. Thế rồi cô ấy dính bầu. Hai đứa hoang mang lắm, nhưng nhà ở trọ, tiền không đủ để lo lắng cho một đứa trẻ, cô ấy lại vừa mới thay đổi chỗ làm. Vì vậy chúng tôi quyết định phá thai.
Tưởng bạn gái bị ngất vì sẩy thai, tôi vội vã đưa cô ấy đến bệnh viện. (Ảnh minh họa)
Thấm thoát vài tháng sau, bạn gái lại tiếp tục mang bầu. Cả hai không muốn bỏ con nên thông báo với gia đình làm đám cưới. Nhưng lần này, con tôi đã không thể bám trụ trong lòng mẹ nó. Khi thai được 9 tuần tuổi thì bác sĩ không nghe thấy tim thai nữa. Cả tôi và cô ấy đều buồn lắm vì lại một lần nữa mất con, nhưng lần này là bị động khiến chúng tôi hụt hẫng vô cùng. Thời gian đó, vừa buồn vừa sốc nên đám cưới của chúng tôi đành hoãn lại.
Chúng tôi vẫn tiếp tục sống với nhau như thế, cho tới năm thứ 3. Đây là lần quyết định số phận cuộc đời tôi và cũng chính là lần tôi trở thành kẻ tội đồ của người mình yêu. Ngày bạn gái báo tin tiếp tục có thai lại đúng là lúc tôi nhận quyết định đi công tác Hàn Quốc với thời gian 2 năm - suất thay thế một anh cùng công ty. Suy nghĩ đắn đo thật nhiều nhưng tôi không thể bỏ lỡ cơ hội thăng tiến này của mình. Tôi bàn với cô ấy rằng, nếu để cô ấy một mình nuôi con, tôi không đành lòng, thôi thì bỏ con để tiếp tục làm kinh tế. Sau này tôi thành công rồi, chúng tôi sẽ sinh những đứa con khác.
Lần này, tôi được bác sĩ gọi vào phòng khám cùng bạn gái. Bác sĩ nói, vợ tôi đã bỏ thai nhiều lần rồi, cái thai hiện tại đang khỏe mạnh vợ chồng nên giữ, nếu phá thì cơ hội có con sau này rất khó. Trước khi ra khỏi cửa phòng khám, bà ấy thở dài bảo chúng tôi: "Sao không biết bảo vệ cho nhau để đến cơ sự này?".
Tôi cảm thấy xấu hổ và có lỗi với cô ấy. Tôi quyết định không đi Hàn Quốc nữa mà ở nhà làm đám cưới. Khi thấy tôi chủ trương kết hôn, bạn gái không nói gì, cũng chẳng tỏ ra vui mừng, cô ấy chỉ hỏi tôi: "Nếu vậy sự nghiệp của anh thì sao? Đây là cơ hội ngàn năm có một mà". Tôi cũng tiếc lắm, nhưng vẫn cố an ủi cô ấy rằng, tiền thì sau này sẽ kiếm ra, nhưng con cái thì không thể mất thêm đứa nữa.
Có lẽ cả đời này tôi sẽ phải sống trong cảnh cô đơn. (Ảnh minh họa)
Chiều hôm sau đi làm về, tôi thấy cô ấy nằm ngủ trên giường, gương mặt trắng bệch. Tôi lay hỏi cô ấy sao nay đi làm về sớm vậy thì thấy bên dưới ra đầy máu. Tưởng bạn gái bị ngất vì sẩy thai, tôi vội vã đưa cô ấy đến bệnh viện và chờ đợi cấp cứu hơn một tiếng đồng hồ mới thấy bác sĩ đi ra. Tôi chỉ nhận được cái lắc đầu thông cảm của bác sĩ. Khi hỏi đến nguyên nhân bạn gái mất, tôi mới biết không phải vì cô ấy sẩy thai, mà vì cô ấy phá thai bằng thuốc tại nhà, dẫn đến băng huyết.
Chưa bao giờ tôi thấy mình đau đến thế. Một cảm giác thật nghẹt thở. Trời đất đảo điên như muốn sụp đổ. Cảm giác khi ấy có lẽ tôi chẳng thể nào quên được. Cái tội lỗi và dằn vặt với "vợ và con" mình có lẽ chẳng bao giờ nguôi ngoai. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể giải thoát cho bản thân mình để ổn định cuộc sống riêng. Có lẽ cả đời này tôi sẽ phải sống trong cảnh cô đơn. Nếu vậy cũng đáng cho người vô tình, bạc bẽo như tôi phải không?
Theo Afamily
"Vật thể lạ" vợ người tình lén bỏ vào túi xách khiến tôi điêu đứng Quả là lòng dạ đàn bà, chẳng có ai trên đời lại dễ dàng tha thứ cho kẻ cướp chồng mình đến như thế. Chị ta đã diễn thật đạt vai cô vợ hiểu chuyện để vừa có thể bảo vệ mình trước chồng vừa khiến tôi không sống nổi. Tôi như thể trẻ lại đến chục tuổi khi được bàn tay anh...