Gái một lần đò lấy chồng trẻ kém 12 tuổi, 5 lần mất con mới có một đứa nhưng sóng gió lại ập đến
Sau 5 lần mất con, người phụ nữ mới thành công hạ sinh một cô con gái khỏe mạnh, dễ thương nhưng sóng gió vẫn chưa dừng lại với cô Cúc.
Đến với Người thứ 3 tuần này là câu chuyện của cô Lê Thị Thu Cúc (74 tuổi, quận 11, TP.HCM). Tại đây, cô đã chia sẻ về quá khứ đau thương của mình khi lỡ 2 lần đò và trải qua 5 lần mất con.
Quay ngược lại thời gian nhiều năm về trước, cô Cúc cho biết cô là một giáo viên và từng mắc bệnh rong kinh nên rất mặc cảm và tự ti. Sau đó, cô được bạn thân giới thiệu cho một anh bạn kết nghĩa là dược sĩ.
Ban đầu, cả hai chỉ là mối quan hệ “anh em tinh thần” nhưng sau những lần anh hỏi thăm sức khỏe, cho cô thuốc và dặn dò khiến cô dần cảm mến anh nhiều hơn. Một lần cô bị mất máu quá nhiều vì bị rong kinh nhưng mẹ kế không lo lắng. Đúng lúc đó, anh xuất hiện và đưa cô đi cấp cứu.
“Anh cũng là người tôi nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt. Khi nghe em gái nói anh đã cầm cố chiếc đồng hồ để mua thêm máu cho tôi, tôi cảm động đến nghẹn lòng”, cô Cúc tâm sự.
Sau đó, cô hạnh phúc bước vào hôn nhân năm 26 tuổi mà không hề có một chút đắn đo, lo lắng, bởi với cô người chồng đó quá tuyệt vời. Ở bên cạnh một người chấp nhận hi sinh vì mình, hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình thì còn ước ao gì nữa.
Cô Lê Thị Thu Cúc trong chương trình Người thứ 3.
Sau đám cưới 1 năm, chồng cô đi lái xe cho công ty và không đụng chết 1 người nên bị đi tù. Chồng cấm không cho gia đình biết nên mỗi lần ra thăm nuôi chồng cô đều phải nói dối với đủ lý do.
Khoảng thời gian sau đó, cô bị hư thai liên tiếp. Tới lần thứ 3, cô tới bệnh viện kiểm tra và nhận được kết quả chồng cô mắc một “chứng bệnh xã hội”, còn cô hoàn toàn bình thường.
Về nói chuyện này với chồng nhưng chồng cô hoàn toàn không tin và thẳng thừng tuyên bố: “Em tin thì tin, anh không tin bác sĩ rừng đâu. Bây giờ anh sẽ chứng minh cho em thấy anh không bệnh bằng cách đưa về cho em một đứa con”. “Anh nói là làm, tôi năn nỉ hoài không được. Anh đi đêm, đi làm ca ba, vợ chồng ít gặp nhau lắm, vì khi anh về là gần sáng, tôi phải sửa soạn đi dạy rồi.
Tôi năn nỉ anh hoài, nhiều lúc rớt nước mắt gọi anh về kiếm con, anh mới nói “mệt quá” rồi ngủ tiếp mà nước mắt tôi tuôn không ngừng. Tôi thấy đó là một điều sỉ nhục nhưng mà ham có con quá đi, nên cũng cắn răng chịu”, cô Cúc nghẹn ngào kể lại.
Sau đó vào một ngày 30 Tết, khi cô Cúc đã chuẩn bị tươm tất mọi thứ để đón giao thừa cùng gia đình chồng thì đột nhiên chồng cô trở về với một bé trai nằm trong tã. Bước vào nhà, anh mừng rỡ khoe với mẹ: “Mẹ ơi, con mang cháu nội về cho mẹ đây”.
“Tôi không biết nói gì trong lúc đó, tôi cũng tới nựng em bé. Em bé tròn trịa, kháu khỉnh tôi thấy thương lắm. Nựng chút xíu rồi tôi vào phòng, để hai mẹ con anh nói chuyện với nhau. Tôi cảm thấy chuyện ra nước này là do lỗi ở mình, vì mình không đẻ con được cho nhà chồng nên thành ra anh mới đi kiếm con bên ngoài đúng như lời anh tuyên bố như vậy”, cô Cúc kể lại.
Cô tự trấn tĩnh bản thân rằng, đây là một cuộc đua. Người phụ nữ kia đã về đích trước với một đứa con trai thì cô cũng cần cố gắng có con, một đứa con gái cũng được, để coi nhà chồng sẽ đối xử với cô thế nào.
Video đang HOT
Khoảng thời gian sau, cô Cúc tích cực quan tâm chăm sóc chồng và rồi cô cũng mang bầu lần thứ 4. Tuy nhiên tới tháng thứ 7, cô có dấu hiệu sảy thai và được đưa vào bệnh viện nhưng cuối cùng đứa bé vẫn không thể giữ được.
Càng tồi tệ hơn, khi thấy cô có dấu hiệu sảy thai, chồng và mẹ chồng đều không đoái hoài, để cô tự nhờ người khác đưa vào bệnh viện. Không những vậy, trong lúc cô Cúc đang cấp cứu thì họ đã dẫn người phụ nữ kia về nhà sống công khai.
Biết là cuộc hôn nhân này không thể cứu vãn được nữa, cô Cúc đành ngậm ngùi đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn, kết thúc hành trình gần 10 năm bên nhau gồm 4 năm yêu nhau và gần 6 năm hôn nhân.
Sau khi ly hôn, cô về nhà mẹ đẻ nhưng chị dâu không chào đón. Chán nản, cô tuyên bố rằng bất kỳ người nào cho cô chỗ ở là cô sẽ lấy làm chồng. Sau đó, cô tiến đến với người chồng trẻ hơn mình 12 tuổi, mặc kệ sự phản đối của gia đình. Rồi cô xin chuyển trường, cùng chồng trẻ tới nơi khác sống để che giấu quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Và rồi, cô có một đứa con trai sinh non khi mới 7 tháng, nhưng chỉ 2 ngày sau đứa con lại qua đời. Khao khát làm mẹ cháy bỏng, không lâu sau cô Cúc lại mang thai và lần này nhờ sự can thiệp của bác sĩ, cô Cúc cũng mẹ tròn con vuông. Cô vui sướng khôn cùng khi bế trên tay đứa con gái khỏe mạnh, đáng yêu.
Thế nhưng hạnh phúc chưa bao lâu thì sóng gió lại tiếp tục ập đến. Vì thương con, mê con quá nhiều mà cô quên mất chồng, để anh có người phụ nữ khác bên ngoài.
“Chồng tôi lúc đó cũng như một đứa trẻ, vô lo và cũng cần được yêu thương,. Nhưng sau khi có con, vì mê con quá mà tôi quên mất chồng, không chăm sóc anh kỹ càng để anh đi lấy vợ bé. Nhưng lần này tôi không quan tâm nữa vì tôi có con rồi”, cô Cúc kể lại.
Mọi khổ đau vẫn chưa dừng lại đó, một này nọ có một người lạ xuất hiện và thông báo với cô Cúc rằng ngôi nhà hai mẹ con cô đang ở đã bị chồng bán đi từ lâu. Đáng nói hơn, anh ta đã nhận đủ tiền và biến mất tăm, chỉ nhờ người mua đưa 2 chỉ vàng cho mẹ con cô.
Không còn nơi khác để đi, cuối cùng cô lại ôm con về nhà bố mẹ ruột. Khi đó, con gái cô đã 6 tuổi. “Hôm đó trời mưa, con gái hỏi: ‘Tại sao không chờ bố về?’ mà tôi rơi nước mắt, nước mắt hòa vào cùng với nước mưa…”, cô Cúc nghẹn lòng kể.
Hiện tại ở tuổi 74, cô Cúc nói rằng cô không giận ai, dù là hai người chồng hay người thứ 3. Cô chỉ giận số phận khiến cô gặp quá nhiều xui xẻo, nhưng cô cũng cảm ơn trời, cảm ơn đời vì giúp cô rắn rỏi, mạnh mẽ hơn.
Trú mưa trong vạt áo
Người ta hay kể chuyện con gái giận chồng bế con về nhà ba má, chuyện kể của chị là đứa con trai giận vợ.
Lần đầu tiên con trai chị về nhà ăn cơm chiều mà đi một mình, chị hỏi: "Mẹ con nó đâu?", tưởng là con dâu và cháu nội đang còn mua bánh trái ở khu chợ nhỏ đầu xóm. Nhưng, con trai chẳng nói năng gì, mùi giận hờn tỏa ra không che giấu.
***
Chồng chị bực mình lắm. Anh nói đàn ông mà giận hờn bỏ đi kiểu đó khác gì con nít. Chị nghe mà cười thầm. Chẳng những anh bỏ nhà đi mà còn uống rượu giả say tới mắng vốn má chị. Mà chị có lỗi gì đâu, chỉ là một tấm hình chụp chung từ thời sinh viên choàng vai cười híp mắt, sau đó là một lần họp lớp có tấm ảnh cụng ly... Cũng vì cái tính ghen tuông của anh mà từ đó chị bỏ qua những cuộc họp lớp cũng như bỏ qua bao lần gặp gỡ bạn bè cho yên cửa yên nhà. Anh đã quên rồi sao?
Ừ, mà cũng nên quên. Đã là ông bà rồi thì chỉ nên nhắc lại những gì tốt đẹp để làm gương cho con cháu.
Ảnh mang tính minh họa - SHUTTERSTOCK
Thấy con trai ngồi coi ti vi cho tới hết phim mà vẫn chưa có dấu hiệu đứng lên, chị nói: "Để má dọn phòng cho con".
Nhà 2 tầng, vợ chồng chị ở tầng dưới với con gái, tầng trên là của con trai. Từ khi cả hai anh em lần lượt lập gia đình rồi ra riêng, tầng trên thành chỗ cho bà con họ hàng từ quê ghé nhờ mỗi khi về thành phố thi cử, khám bệnh hoặc đi du lịch...
May mà hôm nay không có ai, ngại nhất là người ta chứng kiến chuyện con cái nhà mình lúc không vui.
Chị nấn ná ở lại trong phòng lâu hơn với ý nghĩ biết đâu con trai sẽ buột miệng kể cho chị nghe. Vậy nên chị cứ kéo kéo vuốt vuốt tấm trải giường cho thật vuông vắn, rồi lấy cớ mấy hôm nay đóng kín cửa nên ngột ngạt, chị mở cửa sổ ra đứng đợi cho gió thổi tung tấm rèm mấy bận rồi đóng lại... Chợt nhớ ra hôm nay cuối tháng, chị liền nói: "Giận gì thì cũng phải nhớ gửi tiền lương cho vợ, việc nhà đủ thứ lo toan nên đàn bà mong chờ lương lắm đó. Con đừng lấy cớ giận hờn rồi thành ra người bần tiện, nghe chưa?".
Cũng hay là gặp ngày cuối tháng. Chị thấy con trai bấm bấm điện thoại, một lát sau thì vang tiếng bíp bíp... Chắc là vì ngay khi đang căng thẳng mà tiền vẫn về tài khoản như thường lệ nên bên kia mềm lòng mà chịu đáp trả một câu nhẹ nhàng chăng? Như là "Cảm ơn anh, em đã nhận tiền"... Chị đoán mò thôi. Dù sao thì chịu trò chuyện với nhau cũng là đỡ căng thẳng hơn rồi.
Không ngủ được, chị thao thức nghĩ ngợi. Con gái lấy chồng 6 năm nay chưa lần nào phải bế con về nhà khóc lóc. Chị thường dặn dò "lạt mềm buộc chặt", con gái chỉ cười cười. Chẳng biết nó nghe lời chị hay là thuộc dạng đàn bà bản lĩnh cầm cương được chồng? Hay chẳng qua nó may mắn được chồng yêu chiều?
Nửa khuya, đèn phòng khách bật sáng, chị đi ra, thấy con trai áo quần chỉnh tề. Con về đây, má đóng cửa giùm. Chị lấy tay dụi mắt rồi ngáp dài làm như đang buồn ngủ không nhìn thấy gì để con trai không phải che giấu nỗi ngượng ngùng và khuôn mặt ửng đỏ.
Sáng ra, chồng chị liếc lên lầu và hỏi: "Nó chưa dậy lo đi làm à?", chị nói: "Về hồi khuya rồi". Chồng nhìn chị một hồi rồi nói: "Hai con mắt em có quầng thâm rồi kìa. Lần sau mà nó bày đặt giận hờn làm em mất ngủ kiểu này là không cho về nhà". Chị thường gật đầu cho chồng vui dù có khi trong lòng không ưng ý nhưng hôm nay chị phản ứng liền dù lời nói của chồng tỏ ý lo cho chị nhiều hơn. Chị hơi lên giọng: "Người ta có cha có mẹ là để nhờ nâng đỡ lúc này lúc kia, anh không cho con về nhà để nó vô quán rượu à?".
Ảnh mang tính minh họa - Jcomp
***
Lần thứ hai con trai về, dắt theo cu Tý. Chị chột dạ, giận vợ đến nỗi dắt luôn con đi là lớn chuyện rồi. Chị cười giả lả làm ra vẻ đón chào 2 cha con tới chơi.
Chị ríu rít nựng nịu cu Tý và lôi trong tủ lạnh ra đủ thứ bánh trái rồi chị chợt giận vì cu Tý ngấu nghiến mọi thứ. Nghĩa là vợ chồng nó chẳng thèm nấu nướng gì và lơ là cả thằng nhỏ luôn hay sao?
Xót cháu, chị gọi điện thoại cho con dâu. Đầu bên kia kêu lên thảng thốt: "Má nói gì? Không phải 3 ngày nay 2 cha con ở bên má hả?". Sự hoảng hốt trong giọng nói khiến chị rối trí. Con trai chị đùng đùng dắt con đi đâu suốt 3 ngày? Còn có nơi nào khác ngoài ngôi nhà này sao?
Chị trừng trừng nhìn con trai như muốn nhận câu trả lời ngay lập tức.
Ra là tour dã ngoại dành cho thiếu nhi với yêu cầu có phụ huynh đi kèm rất hợp với gã đàn ông đang giận vợ và muốn đi một mạch cho hả. Cu Tý ngấu nghiến là vì nhớ món ăn vặt...
Chị thở phào và thêm một hơi thở phào nữa vì nghe tiếng xe máy quen thuộc rồi nhìn thấy con dâu xuất hiện ngay cổng với vẻ mặt cô nàng lao tới đây vì cu Tý chứ chẳng phải vì "ai kia". Cu Tý ôm chầm lấy mẹ rồi 2 mẹ con ôm riết nhau. Chị liếc nhìn "ai kia". Nhân dịp vợ bận tay ôm con thì sao mình không nhanh tay cầm chìa khóa xe giành phần cầm lái, cơ hội làm hòa ngay đó mà sao cứ đứng ỳ ra? Nói cu Tý nhớ món ăn vặt mà không dám nói với chính mình là mình nhớ cơm nhà sao?
May mà trời chuyển mưa, gió thổi rèm cửa bay phần phật. Chồng chị thúc hối: "2 đứa chở nhau về nhanh đi kìa".
Trời mưa thì lẽ ra nên giữ con cháu lại ăn cơm đợi qua cơn mưa mới đúng nhưng lần này chị vui vì cơn cáu gắt của chồng đến rất đúng lúc. Không khí chạy mưa khiến ai nấy cuống lên, đứa này vội mở khóa xe cho đứa kia thò tay vô cốp... Chỉ có 1 cái áo mưa. Trời mưa gió mà có bàn tay cứng cỏi của đàn ông cầm lái thì 2 mẹ con cứ yên tâm mà trú mưa trong vạt áo.
***
Về thăm nhà, con gái hay cười khúc khích mỗi khi nghe kể chuyện giận hờn của anh Hai nhưng có lần con gái hỏi: "Ủa, ảnh lại giận nữa hả má?". Rồi con gái "hiến kế": "Má cho thuê căn lầu đi để anh Hai khỏi về nữa. Để con kiếm cho má vài đứa sinh viên hiền ngoan".
Chồng chị gật đầu về phe con gái: "Đúng rồi đó. Không còn chỗ thì nó khỏi ỷ lại".
Chị chưng hửng, cứ tưởng là chồng khắt khe (và có phần thất vọng về con trai) nhưng con gái cũng nói vậy là sao? Nghe như chị cũng có lỗi trong những cuộc giận hờn đó. Bấy lâu nay, chị cứ nghĩ mình là điểm tựa, là chỗ an toàn cho con trai con dâu mỗi khi sóng gió.
Chưa kịp phân định cảm giác hụt hẫng xuất hiện trong mình, chị chống chế: "Khi đó, nó ra quán rượu có phải là tệ hại hơn không?".
Con gái lắc đầu: "Má đừng lo, người như anh Hai không đi quán rượu đâu, mà nếu có thì cũng mặc kệ. Mỗi lần giận đều có má chăm lo ăn uống ngủ nghỉ và cả tìm cách làm hòa cho nên anh Hai đâu thấy mệt. Má hãy để anh Hai tự trả giá vài lần cho biết sợ mà thôi đi".
Chị tự hỏi con dâu có nghĩ như con gái mình không.
Ảnh mang tính minh họa - Jcomp
***
Đám bạn chị chia thành 2 phe. Phe này nói định nghĩa về nam nhi không cấm đàn ông giận hờn và trong cơn giận mà về nhà với má là khôn ngoan, chỉ tiếc là không phải ai cũng có má gần kề để khi cần về là về. Phe kia nói đàn ông là trụ cột mà nếu trụ cột chọn cách bỏ đi (cho dù đi đâu) thì căn nhà dễ bị sụp...
Đám bạn chị chưa bao giờ chung phe, chính chị cũng là thành viên nhiệt thành của những lần chọn phe để lý lẽ với nhau và kết thúc trong tiếng cười của cả hai phía.
Song, lần này chị không cười được. Chị hoang mang tự hỏi có nên cho thuê căn lầu hay cứ để đó làm chỗ trú ẩn an toàn cho con chị mỗi khi chông chênh?
Mẹ chồng chỉ bênh cháu ngoại Hoài nói với chồng: "Em vốn dĩ không phải là người nhỏ nhen, nhưng cách cư xử của mẹ nhiều lần khiến em chịu không nổi". Nhà chồng của Hoài chỉ có 2 chị em, chồng Hoài là út. Để tiện chăm sóc ba mẹ lúc về già, sau khi kết hôn, chồng Hoài không đồng ý việc ra riêng. Khi người chị...