Gã ấy tên Công…
Tôi lên công ty của anh ta ở ngã tư Phạm Ngũ Lão, Nguyễn Thái Học ở Sài Gòn thì người ta nói, đây là trụ sở ngân hàng chứ chưa bao giờ có công ty du lịch Thành Công nào cả. Hóa ra là anh ta đã lừa tôi khi dẫn tôi tới đó và giới thiệu đó là trụ sở công ty!
Ảnh minh họa
Cô em gái kéo tay tôi chỉ: “Hình như ông Công kìa chị”. Tôi nhìn theo hướng tay nó chỉ, thấy một người đàn ông đang khoát tay một người phụ nữ đi qua đường. Tôi đứng chết trân. Đúng là anh ta rồi. Tôi làm sao nhầm lẫn người đàn ông có cái trán hói mà khi sống chung, tôi thấy nó đẹp hơn mọi cái trán trên đời. Cho dù anh ta đã lặn mất tăm từ 2 năm nay nhưng làm sao tôi có thể quên được kẻ đã làm cho mình tán gia bại sản, nợ nần, đau ốm và suýt chút nữa đã mất mạng?
Cách nay chừng 5 năm, có hai vợ chồng đã đứng tuổi về mua đất cất nhà cạnh nhà tôi. Nghe nói họ ở Sài Gòn, do lớn tuổi, con cái thành đạt nên muốn về quê tận hưởng tuổi già. Tuy ít lui tới nhưng bất cứ khi nào họ cần gì, tôi đều giúp đỡ tận tình.
Cho đến một ngày, trong ngôi nhà ấy xuất hiện một người đàn ông trẻ. Anh ta qua nhà tôi thăm và cảm ơn vì tôi đã giúp đỡ cha mẹ anh ta những khi tối lửa tắt đèn. Anh ta giới thiệu mình là giám đốc 2 công ty du lịch ở TPHCM. Chẳng biết tại sao, khi nhìn anh ta, tôi rất có cảm tình. Cách ăn nói nhỏ nhẹ, lịch sự, đầy vẻ trí thức và nhất là cái mác “giám đốc 2 công ty” làm tôi choáng ngợp. Thế là chẳng bao lâu sau, tôi phải lòng anh ta. Thật tình mà nói, sau ngày chia tay người yêu, tôi không có cảm giác với đàn ông và đây là lần đầu tiên, tôi thấy lòng mình rung động…
Điều gì phải đến đã đến. Tôi yêu anh ta. Hai nhà cũng đã qua lại với nhau rất thân thiết. Tuy nhiên, sau đó ba tôi bệnh nặng, tôi phải bán nhà và mảnh vườn ở Tân Ngãi để về Vũng Liêm sống với gia đình. Cầm 2 tỉ đồng trong tay, tôi chưa biết phải làm gì thì Công bảo anh ta đang đầu tư mở rộng công việc kinh doanh, nếu tôi có tiền nhàn rỗi thì góp vốn. Nghĩ rằng trước sau gì cũng thành vợ chồng, tôi cũng đã từng lên thăm công ty của Công ở TPHCM nên vui vẻ nghe theo. Vậy là tôi đưa gần hết số tiền mà mình đã chắt chiu sao bao nhiêu năm may vá…
Được khoảng 6 tháng thì Công nói với tôi anh ta phải qua Úc để mở đại lý du lịch ở đó. Vậy là còn bao nhiêu tiền, tôi gom góp hết đưa cho anh ta làm lộ phí. Công bảo tôi sẽ đi chừng 1 tháng, nhưng tôi chờ mãi vẫn không thấy anh ta về, cũng không liên lạc được. Tôi chạy lên nhà ba mẹ anh ta để hỏi thăm thì họ cũng chẳng biết. Dò tìm mãi, cuối cùng tôi cũng phát hiện anh ta đã kết hôn với một người phụ nữ ở Úc và được bà ta bảo lãnh qua định cư. Nghe đâu người phụ nữ ấy lớn hơn Công cả chục tuổi…
Tôi không nghĩ là mình bị lừa dễ dàng như vậy. Tôi lên nhà cha mẹ Công ở lì đó và nhất quyết “nếu anh Công không về nói rõ mọi chuyện thì cháu sẽ ở đây luôn”. Thế nhưng, ngay cả phương cách ấy cũng không có kết quả bởi thật sự là cha mẹ Công cũng không biết những gì con họ làm. Tôi lên công ty của anh ta ở ngã tư Phạm Ngũ Lão, Nguyễn Thái Học ở Sài Gòn thì người ta nói, đây là trụ sở ngân hàng chứ chưa bao giờ có công ty du lịch Thành Công nào cả. Hóa ra là anh ta đã lừa tôi khi dẫn tôi tới đó và giới thiệu đó là trụ sở công ty!
Video đang HOT
Không biết làm gì, tôi quay về nhà cha mẹ anh ta và xách theo một chai thuốc rầy. Tôi bảo họ: “Cháu sẽ chết ngay tại đây để hai bác thấy”. Tội nghiệp, mẹ Công đã khóc lóc năn nỉ tôi và hứa sẽ tìm mọi cách để trả nợ cho tôi. Bà bảo tôi, giọng nghẹn ngào: “Bác đâu có biết nó lừa gạt như vậy. Hôm nó dẫn hai bác và bà ngoại đi du lịch, thấy nó xài sang, ai cũng trầm trồ khen nó giỏi làm ăn, lại biết điều. Có ngờ đâu, nó lấy tiền của cháu để tiêu xài…”.
Rồi bà treo bảng bán nhà, bán đất. Tôi thấy cũng áy náy trong lòng: “Bán nhà rồi hai bác ở đâu?”. “Chắc là về Sài Gòn ở với thằng lớn, tụi nó có cơ sở rửa xe trên đó”. Sau đó có người hỏi mua nhà đất, họ bán đổ bán tháo để trả nợ cho tôi. Có lẽ đối với họ lúc đó, tôi cũng trở thành một cục nợ mà họ mong sớm tống khứ ra khỏi nhà.
Thế nhưng, số tiền họ trả chưa được một nửa khoản tiền mà Công đã lấy của tôi. Mẹ tôi bảo: “Thôi thì của đã rơi rớt rồi, lượm lại được bao nhiêu hay bấy nhiêu con à”. Tôi cho lại cha mẹ anh ta 50 triệu trước khi họ dọn về Sài Gòn. Sau đó, thấy tôi buồn, cô em gái đưa tôi lên Sài Gòn, xin vào một công ty may lớn. Tôi đã làm ở phòng thiết kế của công ty được hơn 6 tháng. Trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại gặp anh ta…
Hai chị em tôi chạy theo Công đến trước cửa một khách sạn trên đường Phạm Ngũ Lão. Thế nhưng đến lúc đó thì tôi lại do dự. Tôi kéo tay em lại: “Biết chỗ rồi, hôm khác mình tới, bữa nay về đi, chị thấy mệt quá”. Cô em tôi vùng vằng: “Lỡ mai mốt anh ta đi mất thì sao?”. Tôi kéo tay em: “Trái đất tròn mà, anh ta trốn đi đâu được chứ”.
Tôi nói vậy thôi chứ thật sự không biết phải làm gì. Tôi đưa tiền cho anh ta chẳng có giấy tờ gì, bây giờ làm sao chứng minh được? Lơ mơ, vô đó tôi bị người phụ nữ kia hành hung hay làm gì đó xúc phạm thì còn nhục hơn.
Em tôi ấm ức ra về. Hôm sau nó lén một mình tới đó rồi về bảo tôi: “Em nói có sai đâu? Hắn đi Nha Trang rồi, không biết chừng nào về. Không chừng lại ra đó kiếm mối để lừa nữa. Em thấy chị nên báo công an đi”.
Em tôi tức thì nói vậy thôi chớ không có chứng cứ, báo công an, ai người ta giải quyết cho mình? Thật sự là tôi không biết giải quyết ra sao nhưng tôi chỉ muốn nói với các chị em rằng, nếu có một gã đàn ông nào đó tên Công, đầu hói, ăn nói nhỏ nhẹ, nước da trắng trẻo, tuổi ngoài ba mươi… thì hãy dè chừng…
Theo NLĐ
Anh rể "tháo chạy" khỏi nhà vợ vì... em vợ si mê
Từ ngày tôi về ra mắt gia đình em, khi tôi chưa là chồng của chị gái em, tôi đã cảm nhận được sự quan tâm em dành cho tôi. Nhưng ban đầu tôi nghĩ, đó chỉ là do em quý mến người yêu của chị nên em chăm sóc như vậy.
Với lại, cả nhà em ai cũng quý tôi nên tôi luôn coi đó là chuyện thường. Nhiều lần em vòi vĩnh tôi, bắt tôi đưa đi mua quần áo, rồi em cứ thử xong lại xoay vòng chiếc váy. Sự tự nhiên của em nhiều khi khiến tôi ngượng. Nhưng tôi lại luôn xác định trong đầu, em là em gái của người yêu nên không quan trọng, chiều em một ít thì cũng là lấy lòng nhà vợ.
Người yêu tôi thì cực kì thoải mái trong chuyện này. Lúc nào cô ấy cũng bảo tôi quan tâm chăm sóc em gái cô ấy, vì em còn nhỏ. Thật ra, chỉ là em nhỏ hơn tuổi chúng tôi thôi chứ còn nói về tuổi nhỏ thì không phải. Em đã là thiếu nữ, biết yêu và cũng có thể lấy chồng dù là hơi sớm. Nhưng tôi không bận tâm nhiều chuyện đó, nghĩ chỉ mệt thêm, tôi cứ ân cần lo lắng cho cả gia đình người yêu, giống như chăm sóc cô ấy vậy.
Người yêu tôi là một cô gái tốt, cực kì tốt. Lúc nào em cũng quan tâm tới tôi. Em không bao giờ ỷ lại hay muốn tôi vất vả vì em. Tất cả những thứ em có, em đều muốn tôi san sẻ, ngay cả vật chất và tinh thần. Chúng tôi yêu nhau lắm, tôi đã qua lại nhà em gần gũi, thân thiện, bố mẹ em, cả họ hàng nhà em ai cũng đã coi tôi như người trong nhà.
Chỉ có cô em gái của em, nhiều khi tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của cô ấy khi bắt gặp tôi quan tâm chị gái quá mức. Tôi thường hay thể hiện tình cảm như nhặt thức ăn dính trên má người yêu, hay gắp thức ăn cho em, nhưng em gái người yêu thì có vẻ không ưng chuyện đó. Cô ấy thường nhìn chằm chằm vào tôi những lúc như vậy, có khi dỗi đứng lên không ăn cơm mà chẳng ai biết vì sao.
Ảnh minh họa
Người nhà không hiểu chuyện chỉ bảo nó trẻ con, còn tôi thì cứ ngờ ngợ, hay là cô ấy thích tôi. Nhưng nói ra thì hài hước, và cũng là dở hơi, lại sợ người yêu suy nghĩ nên tôi để trong lòng, không nói gì.
Càng ngày thì biểu hiện của cô em gái càng rõ. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, cô ấy đều đòi đi cùng. Có hôm chị gái bận, cô ấy gọi cho tôi, bắt tôi dẫn đi xem phim. Tôi từ chối thì cô ấy nói tôi không biết chiều em vợ. Thật ra, tôi có cảm nhận không hay nên không muốn tạo khoảng cách gần gũi, tôi muốn không cho em cơ hội được gần tôi. Thế mà cô ấy nhất định không chịu, cứ đòi bằng được, tôi đành chịu thua.
Rồi tôi và chị gái cô ấy cưới nhau. Chúng tôi có một đám cưới hạnh phúc. Ngày chúng tôi ăn hỏi, cô em báo bệnh, không làm gì hết, chỉ nằm lỳ trong giường. Ai cũng lo cho cô ấy, còn tôi thì lờ mờ suy đoán ra nguyên nhân. Có vẻ như cô ấy thất vọng vì chúng tôi lấy nhau.
Đám cưới tổ chức linh đình, sang trọng. Cô ấy chẳng ăn mặc cầu kì, vì chẳng vui vẻ gì, cũng không trang điểm, cái gì cũng xuề xòa. Cả nhà phải nhắc, cô ấy vẫn mặc kệ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại đi tương tư một người là chồng của chị gái mình.
Thật là, con gái có nhiều lý do buồn cười để không đi lấy chồng, hay không yêu ai đó. Biết rõ tôi sẽ là anh rể của cô ấy, vậy mà cô ấy còn quan tâm, còn thích tôi. Có bao giờ có kết quả gì đâu mà chờ đợi, và dù tôi không lấy chị cô ấy thì chắc chắn tôi cũng không lấy cô ấy. Tại sao cô ấy lại như vậy.
Tôi thật buồn nếu như đó là tình yêu thực sự mà cô ấy dành cho tôi. Sau ngày cưới, chúng tôi sinh con. Vì sống cùng một nhà nên tôi càng cảm nhận được tình cảm của cô ấy và sự thất vọng cô ấy dành cho mình. Chỉ có vợ tôi, em là người lương thiện lại không bao giờ nghĩ gì nên em không nhận ra. Nói thêm là, thời gian đó tôi sống nhờ nhà vợ vì chuyện công việc chưa thể chuyển lên nơi tôi mong muốn được. Phải đợi một thời gian.
Nhưng lâu dần, cứ ở nhà vợ quen, tôi cũng không muốn đi đâu cả. Vả lại, gia đình không có ai, chỉ có bố mẹ già và cô em gái, chúng tôi đi đâu thì các cụ buồn nên các cụ cứ giữ tôi lại. Tôi cũng vì nghĩ cho vợ nên cũng cố kéo dài thời gian, xem công việc thế nào rồi tính sau. Thoáng đấy mà đã được gần 5 năm từ ngày chúng tôi yêu tới khi có con lớn. Và đó cũng là khoảng thời gian mà cô em vợ dành tình cảm cho tôi.
Sống cùng gia đình tôi, cô ấy nhất định không đi lấy chồng. Bao nhiêu người đàn ông đến hỏi, cô ấy cũng từ chối. Bố mẹ tôi nói thế nào cô ấy cũng không nghe, cô ấy luôn miệng nói mình có người yêu rồi, ở bên nước ngoài, cô ấy sẽ đợi anh ta về và ra mắt gia đình. Nhưng đã mấy cái tết trôi qua, chẳng thấy tín hiệu gì. Tôi cũng lo lắng cho cô em vợ.
Sau này, sợ em vợ vì tôi mà không lấy chồng. Tôi bàn với vợ chuyển ra ngoài ở, vì con cái cũng lớn, cần không gian riêng. Vợ tôi buồn lắm và tôi cũng nhìn rõ ánh mắt ướt lệ của cô em vợ khi tôi nói ra ý định ấy. Tôi phải trình bày khá nhiều thì vợ tôi mới chịu đồng ý, và cuối cùng, tôi phải hi sinh công việc của mình và không thể chiều lòng vợ cũng chỉ vì ở đó sợ sinh thị phi.
Chúng tôi quyết định lên thành phố sống, xa hẳn cái gia đình, nơi có cô em vợ ngày ngày tương tư tôi như vậy. Tôi hi vọng sự ra đi của mình là cách tốt để khiến em tỉnh ngộ ra và có người yêu, đi lấy chồng. Tôi không còn cách nào khác, và tôi cũng không thể lý giải nổi, tại sao lại có thứ tình cảm mù quáng đến như vậy... Thật là khó hiểu vô cùng.
Theo VNE
Nhìn di ảnh hai người vợ hiền, tôi không dám kết hôn lần 3 Nhìn di ảnh 2 người vợ hiền trên bàn thờ khiến tôi không khỏi xót xa và không dám kết hôn lần 3. Tôi sợ khi danh chính ngôn thuận là vợ chồng, em lại đoản mệnh giống như 2 người vợ hiền trước đó của tôi. Tôi luôn quan niệm hạnh phúc đôi lứa sẽ tràn đầy khi xứng đôi vừa lứa....