Em yêu tôi chỉ để thỏa mãn xác thịt?
Gần đây tôi có chuyện buồn, tôi xin được chia sẻ và xin lời khuyên từ các bạn…
Tôi năm nay 36 tuổi, chưa có gia đình, tôi từ miền Trung nắng gió vào Sài gòn học hành và lập nghiệp. Cho đến hôm nay, công việc tôi ổn định, có thu nhập khá. Tôi cũng đã có vài mối tình, nhưng không đi tới đích được vì nhiều lý do. Nhưng cuộc sống của tôi luôn chừng mực và là một người quản lý có năng lực của công ty.
Hiên tại tôi đang được tổng công ty giao ra quản lý chi nhánh của công ty ở Phan Thiết hơn một năm nay. Cuộc sống độc thân, công việc của tôi cứ bình yên trôi đi, cho đến khi em xuất hiện.
Em là một cô gái năm nay hai mươi tuổi, đang học năm thứ nhất Trường CĐ Cộng Đồng Bình Thuận. Em cao, có dáng người đẹp. Khi em thuê phòng ở gần phòng tôi, tôi cũng không có cảm giác gì cả, bởi tôi nghĩ tôi đã qua thời của em.
Nhưng không ai biết được chữ ngờ, em đã chủ động tấn công tôi, đã viết thư đẩy vào phòng tôi khi tôi đi làm. Vào tháng 11/2010, tôi phải đi công tác một tháng, em đã chủ động nhắn tin, gọi điện thoại tấn công tôi liên tục, tôi cũng xem như không có gì. Hơn nữa công việc tôi cũng bận bịu, nên không quan tâm nhiều.
Cuối tháng 11/2010, trước sự quyết liệt của em, tôi bắt đầu lung lay, em nhắn tin, gọi tôi là anh yêu, nói chung là dùng hết mọi từ ngữ yêu thương.
Khi tôi công tác về, em đã chủ động ra phòng tôi đón và ôm hôn tôi, tôi cũng không cưỡng lại. Hơn nữa trước một cô gái như vậy, tôi cũng không làm chủ bản thân. Thế là chúng tôi xem nhau như là của nhau. Trong thời gian này, chúng tôi đã có khoảng thời gian bên nhau rất đẹp. Chúng tôi đi chơi cùng nhau, ăn uống cùng nhau. Em yêu tôi rất nhiều. Hàng ngày, ngoài thời gian công việc, tôi luôn ở bên em và tôi cũng đã yêu em.
Video đang HOT
Không lẽ một người con gái như em, chủ động yêu tôi chỉ để cho vui, hay thỏa mãn xác thịt… (Ảnh minh họa)
Em có cho tôi biết là em đang làm hồ sơ đi Mỹ, nhưng em vẫn nói với tôi, được yêu nhau ngày nào thì yêu. Em cũng tâm sự với tôi nhiều về tương lai. Em bỏ qua hết định kiến tuổi tác để yêu tôi.
Ở bên nhau, gần gũi nhau và chúng tôi đã làm chuyện đó. Có một điều là mới 20 tuổi, nhưng em không còn là con gái. Em có hỏi tôi về chuyện đó nhưng tôi đã an ủi em, bỏ qua tất cả để đến với em. Em cũng hứa với tôi là sẽ không đi Mỹ nữa và phỏng vấn cũng chưa chắc đã được.
Trong chuyện đó, em là người rất mạnh mẽ, ở bên tôi giờ nào là làm chuyện đó, không kể thời gian nào. Hầu như từ đầu tháng 12.2010 đến tết âm lịch em đều ngủ bên phòng tôi. Vì cả tôi và em đều yêu nhau. Em ở chung phòng với anh trai của em, nhưng khi em sang phòng tôi ngủ anh trai của em cũng không phản đối. Lại một chữ ngờ nữa???
Ngày 27/12 âm lịch em về quê ăn tết, chúng tôi chia tay nhau trong nước mắt. Mặc dầu nhà em chỉ cách Phan thiết 50 km. Và hẹn nhau sau tết sẽ gặp nhau vì tôi cũng về quê. Trong thời gian xa nhau, tôi có cảm giác là em xa dần tôi. Em ít nhắn tin, ít gọi điện thoại. Tôi có gọi, em cũng trả lời cụt lủn, tin nhắn thi hầu như là không.
Đến ngày em ra, găp lại nhau, tôi rất mừng, nhưng em đã thay đổi hoàn toàn, và nói lời chia tay. Tôi có hỏi thi em chỉ nói gia đình không cho quen tôi. Tôi nói chuyện, phân tích cho em, em chỉ cười mà không có một chút cảm giác gì tiếc nuối thời gian yêu nhau vừa qua.
Hiện tại tôi rất đau khổ, vì tôi yêu em rất nhiều. Em vẫn ở gần phòng tôi, nhưng em không hề có một chút gì về tình cảm trong những ngày vừa qua. Chúng tôi chỉ yêu nhau có hơn hai tháng. Giờ tôi phải làm sao? Không lẽ một người con gái như em, chủ động yêu tôi chỉ để cho vui, hay thỏa mãn xác thịt. Hay em không vượt qua được áp lực từ gia đình em. Tôi yêu em, có thể lo cho em được cuộc sống đủ đầy. Tôi đang rất đau khổ. Xin các bạn cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Sợ em bị tổn thương
Nỗi đau của rung động đầu đời khiến tôi choáng váng. Nhưng hơn bao giờ hết, tôi rất cần em bởi nỗi nhớ em dày xé trái tim tôi...
Tôi gặp em trong lớp học buổi tối, tôi ngỡ ngàng và chăm chú khi nhìn vào ánh mắt đó. Em không giống như các cô gái khác, trẻ trung, sôi động. Ở em toát lên một nét dịu dàng, mỏng manh như bong bóng xà phòng với đôi mắt to tròn ngây thơ.
Lần đầu tiên nhìn thấy em trái tim tôi như rung động, muốn tiến lại gần hơn để nói chuyện cùng em, để em biết rằng tôi đã thầm yêu cô bé mắt to từ lúc nào mà chưa dám ngỏ lời. Tôi cũng không hiểu đó là thứ tình cảm gì, nhưng chỉ biết rằng tôi ngày đêm thương nhớ em. Có phải tôi đã yêu em? Trái tim tôi mách bảo tôi không thể thiếu em, tôi đã mạnh dạn thổ lộ tình cảm của mình với em. Thời gian đã minh chứng được tình yêu của tôi dành cho em và đưa em đến với tôi, em ngập ngừng e thẹn nhận lời yêu tôi... Khi tôi yêu em, tôi đã rất yêu, rất chung tình. Thực sự không thể biết được em có yêu tôi như tôi đã yêu em hay không, nhưng tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc khi ở bên em.
Tôi và em yêu nhau được 3 tháng, bất cứ khi nào tôi cũng chiều em, chỉ cần em gọi điện là dù ở đâu tôi cũng về bên em. Hàng ngày, tôi đều qua phòng trọ của em ở ký túc xá, để được nhìn thấy em, được ngắm em cười. Có lẽ tình cảm tôi dành cho em quá lớn nên tôi không nhận ra em đang đóng kịch với tôi... Đôi khi bất chợt em khéo léo từ chối cuộc hẹn với tôi với lý do em có việc đột xuất. Còn tôi thơ ngây trong bàn tay của em, tôi tin mọi điều em nói, tôi tin tình yêu mà em vẫn nói với tôi. Để rồi tình cờ tôi phát hiện... em đang gục đầu bên bóng áo trắng ngay ở sân trường. Trái tim tôi khi đó như muốn thắt lại. Khó khăn lắm tôi mới giữ được bộ mặt lạnh lùng đến chào em...
Thời gian qua đi, tôi đã có gắng vượt qua tất cả để tìm gặp lại em, mặc dù tôi biết mình là người thứ 3. Tôi đã lặng im hơn một tuần, có lẽ im lặng sẽ giúp cho vết thương kia bớt nhức nhối hơn. Nhìn thấy em, tôi lôi em ra góc sân trường, hỏi trực tiếp em về câu chuyện em đã giấu tôi trong quãng thời gian qua và em đã khai nhận tất cả.
Giờ đây chính tôi muốn chia tay em nhưng tôi không dám nói... (Ảnh minh họa)
Thực sự tôi rất ngỡ ngàng với câu trả lời của em, em làm tôi không thể nói thành lời, lưỡi tôi như bị đã cứng lại, nỗi buồn càng dâng gấp bội. Lời nói của em vẫn vang lên trong tim tôi: "Em thấy mình cô đơn, em cần một bờ vai để san sẻ, và em ích kỷ nhận lời anh. Thực sự em đã có người yêu rồi, em và anh ấy đã yêu nhau hơn 2 năm, nhưng do khoảng cách quá xa nên tình yêu cũng đã nhạt, em không còn cảm nhận được tình yêu của anh ấy nữa, em xin lỗi". Tôi nói: Nếu em yêu tôi, em chia tay với người kia đi. Nhưng em đã trả lời em không thể phụ bạc với người đó.
Nỗi đau của rung động đầu đời khiến tôi choáng váng. Nhưng hơn bao giờ hết, tôi rất cần em bởi nỗi nhớ em dày xé trái tim tôi. Và rồi cứ thế tôi chấp nhận để em yêu tôi và người ấy, mặc dù biết em yêu người ấy hơn tôi. Tôi chấp nhận chịu thiệt thòi, vẫn ngày ngày an ủi và động viên em.
Người kia của em cũng cảm nhận được tôi dành tình cảm cho em, và hình như em và người ta cãi nhau rất nhiều vì chuyện này. Tôi quyết định rời xa em.
Trước ngày tôi đi xa, em tìm đến gặp tôi. Em nói em chia tay người kia rồi, giờ em muốn quay lại với tôi! Khi đó, tôi không biết mình buồn hay vui nữa? Tôi lại đi bên em như ngày xưa nhưng giờ đây khi xa em tôi không còn nhung nhớ nhiều. Ký ức xưa đã trôi đi 2 năm rồi, nhưng chuyện tình cảm của chúng tôi vẫn không tốt hơn. Giờ đây chính tôi muốn chia tay em nhưng tôi không dám nói. Tôi sợ em tổn thương?
Theo VNE
Phản bội chồng đi theo tình ảo Bị chồng quản lý chặt quá, tôi muốn "nổi loạn" nên đã quan hệ với người đàn ông trên mạng để rồi mắc kẹt trong mối quan hệ với anh ta. Tôi là một phụ nữ tính cách khá mạnh mẽ. Trong mọi việc, không bao giờ tôi để người khác nói mình làm chưa tốt. Tôi đã kết hôn được hơn 10...