Em yêu cả hai và thật khó để chọn…
Tình cảm của em dành cho anh và cho người ấy giờ là ngang nhau nên em không biết chọn ai…
Chào tòa soạn! Tôi là 1 người rất hay đọc mục tâm sự của báo VietNamNet. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên tôi mới gửi tâm sự của mình. Tôi không quan trọng mình có được giải gì hay không, tôi chỉ mong VietNamNet đăng tâm sự của tôi. Tôi xin chân thành cảm ơn!
Gởi em Teddy yêu quý!
Chúng ta yêu nhau được hơn 2 năm phải không em? Chính xác mình yêu nhau 2 năm, 4 tháng, 15 ngày rồi. Tình yêu của anh và em cứ lớn dần theo thời gian, tình yêu của đôi ta mạnh mẽ, mãnh liệt hơn như những cơn sóng biển trào dâng mãi không nguôi. Anh không biết dùng từ ngữ nào để diễn đạt hết. Anh yêu em nhiều hơn mình tưởng, yêu em hơn chính bản thân mình. Anh thầm cám ơn ông trời đã mang em đến với anh và cám ơn bố mẹ đã sinh ra em để dành cho anh. Anh cũng thầm cám ơn em đã đến để cuộc đời của anh thực sự có ý nghĩa. Anh luôn hạnh phúc và ấm áp mỗi khi ở bên em vì lúc vui có em san sẻ, lúc buồn có em tâm sự, khó khăn có em động viên, giúp đỡ.
Những ngày qua thực sự là 1 giấc mơ hạnh phúc đối với anh đến mức anh không còn muốn mình tỉnh dậy nữa. Và anh tin tình cảm trong em dành cho anh cũng vậy. Những kỷ niệm thật ngọt ngào phải không em?
Ảnh minh họa
Cũng bởi vì lẽ đó anh không muốn em quen nhiều người con trai, đi chơi với họ mà không có anh. Anh đã cấm đoán em làm em phải khóc nhiều lần mà anh không hề hay biết, anh thật ích kỷ phải không em? Bởi vì anh yêu em nhiều lắm, rất nhiều em biết không? Có những lần em thực sự làm anh giận, anh cũng chỉ muốn mình được quan tâm 1 chút và thực sự muốn thử tình cảm của em dành cho anh như thế nào. Anh đã không nghe điện thoại, không nhắn tin cho em nên em đã chạy cả quãng đường dài lên tìm và xin lỗi anh. Thực sự giây phút đó anh rất hạnh phúc, anh hạnh phúc vì em yêu anh rất nhiều, em có thể làm tất cả vì anh. Nhưng anh đâu ngờ rằng chính điều đó đang g.iết dần tình cảm của anh dành cho em. Tại sao lúc đó em không nói với anh, không cho anh hiểu?
Gần đây, vì áp lực từ gia đình và em nên anh đã lỡ miệng nói lời chia tay mặc dù anh không hề muốn, mặc dù anh còn yêu em nhiều, rất nhiều. Trong lúc em đau khổ và tuyệt vọng nhất người ta đã đến bên em, chăm sóc, lắng nghe em, quan tâm em. Để rồi trái tim em đã dần dành tình cảm cho người ta dù chỉ trong 2 ngày. Và 2 ngày sau em lên xin lỗi anh vì em nghĩ rằng lỗi là của em. Nhưng em có biết thực sự trong 2 ngày đó anh đau rất nhiều, anh ít nói hẳn đi như là lời trách móc bố mẹ để bố mẹ hiểu anh thực sự yêu em đến mức không thể chia tay. Dường như bố mẹ anh cũng hiểu điều đó và vì gia đình anh không gay gắt chuyện tình cảm 2 đứa mình nữa nên mọi chuyện lắng xuống. Mình trở về như cũ nhưng anh đâu có ngờ em đã trót san sẻ tình cảm cho người ta – người thứ 3.
Khi không còn đủ tình cảm dành cho anh em đã chủ động nói lời chia tay. Anh đã thực sự sốc khi nghe được tin ấy, anh không còn tin vào những gì anh nghe nữa. Anh không bao giờ nghĩ là sẽ có 1 ngày em chủ động nói lời chia tay bởi vì anh biết em yêu anh rất nhiều. Em bảo tình cảm của em dành cho anh và cho người ấy giờ là ngang nhau nên em không biết chọn ai, em không muốn thấy ai phải đau khổ.
Video đang HOT
Em à! Anh còn yêu em nhiều lắm, anh yêu em hơn chính bản thân mình, anh có thể làm tất cả vì em. Anh có thể làm tất cả để em quay lại bởi vì anh không muốn sau này khi xa em rồi anh phải hối hận vì điều đó. Anh sẽ đợi, đợi 1 ngày nào đó em sẽ về lại bên anh. Anh luôn tin rằng bằng sự chân thành của anh, hơn 2 năm kia với bao nhiêu là kỷ niệm buồn vui trong cuộc sống, bao lời hẹn ước rồi sẽ có 1 ngày nào đó em sẽ quay lại bên anh. Và anh sẽ yêu em như những ngày đầu tiên.
Theo Vietnamnet
Nhân viên “nghìn đô” phát điên vì áp lực k.iếm t.iền
Không chỉ những người không kiếm được việc làm, mà cả những trí thức có vị trí cao trong các công ty, nhưng khi đứng trước những khủng hoảng về kinh tế, áp lực công việc, áp lực gia đình đè nặng lên vai, không ít người cũng đã phải ngậm ngùi vào... viện tâm thần.
Chồng bỏ, con quên vì áp lực công việc
Có mặt tại bệnh viện Tâm thần Mai Hương vào một buổi sáng cuối tháng 4, cô y tá tên Hương dẫn tôi đến trước cửa phòng điều trị tâm lý cho các bệnh nhân tâm thần để giới thiệu về những trường hợp bệnh nhân trí thức đang được điều trị tại đây.
Lúc này là 9h sáng, căn phòng có khoảng 15 bệnh nhân đang ngồi học thiền. Quá nửa số đó là bệnh nhân có t.uổi đời rất trẻ, ước chừng chỉ nằm trong độ t.uổi 15 - 35.
Trong số những bệnh nhân đang ngồi trước mặt, tôi đặc biệt để ý đến một người phụ nữ chừng hơn 30 t.uổi, có dáng người cao, khuôn mặt ưa nhìn và đặc biệt là đôi mắt rất thông minh.
Suốt buổi tập, trong khi các bệnh nhân khác tranh thủ buôn chuyện thì người phụ nữ này vẫn miệt mài với từng động tác, và răm rắp tuân theo mọi sự điều hành của bác sỹ quản lý.
Đến giờ giải lao, thấy tôi là người lạ, chị chủ động ra hỏi chuyện, rồi khi đã cảm thấy tin tưởng chị mới tâm sự nhiều hơn về mình.
Chị bảo, chị tên Huyền, 35 t.uổi, trước khi vào viện, chị vốn là một nhân viên marketing của một công ty kinh doanh. Là người năng động, lại nói tiếng Anh tốt và khá thành thạo về công nghệ thông tin nên công việc của Huyền gặp khá nhiều thuận lợi. Thu nhập hàng tháng của chị cũng ngót nghét 20 đến 25 triệu.
Đến năm 2010, do ảnh hưởng bởi khủng hoảng của nền kinh tế trên thế giới, công ty của Huyền làm ăn thua lỗ, doanh thu không đủ trả lương nhân viên. Thế là áp lực tăng doanh thu bằng mọi giá đè nặng lên vai nhân viên, nhất là những nhân viên marketing như Huyền.
Khi không đủ chỉ tiêu doanh thu theo quy định mới của công ty, Huyền đứng trước nguy cơ mất việc. Trong khi đó, công ty của chồng Huyền cũng đang gặp phải khó khăn khiến Huyền bị stress nặng nề suốt một thời gian dài.
Lúc này, càng cố gắng làm việc, thì đầu óc Huyền càng trở nên mụ mị, trí nhớ bị giảm sút. Và càng ngày Huyền càng nên ít nói. Có khi cả ngày, Huyền chẳng nói chẳng rằng, chỉ dán mắt vào cái tivi hoặc một khoảng không vô định nào đó. Cả đứa con mới sinh được hơn 1 t.uổi cũng bị Huyền bỏ bê, không quan tâm cho dù con có kêu khóc đòi ăn... Đấy là còn chưa kể, không ít lần, Huyền có ý định tìm đến cái c.hết để k.ết l.iễu cuộc đời mình.
Thấy Huyền như vậy, gia đình mới đưa Huyền vào bệnh viện tâm thần Bạch Mai để khám.
Nhưng vì không quyết tâm điều trị nên chỉ một thời gian ngắn sau thì bệnh tình của Huyền lại càng trở nên nặng hơn nên Huyền được đưa trở lại bệnh viện tâm thần ban ngày Mai Hương.
Sau 3 tháng điều trị với sự quyết tâm và chăm chỉ, Huyền bảo "Mình đã khá hơn nhiều rồi, bây giờ nói chuyện cũng nhiều hơn, thích tâm sự với mọi người, và trí nhớ cũng đang dần phục hồi".
Chính người nhà khiến bệnh nhân mắc bệnh nặng hơn
Bác sỹ Bế Thị Hiển, trưởng khoa Lâm sàng, bệnh viện tâm thần ban ngày Mai Hương.
Theo bác sỹ Bế Thị Hiển, trưởng khoa Lâm sàng, bệnh viện tâm thần ban ngày Mai Hương (Hà Nội), phần lớn các bệnh nhân nhập viện mấy năm trở lại đây, đều là dân trí thức, công chức, và những người trẻ t.uổi. Đặc biệt là những người làm việc trong những ngành nghề chịu áp lực cao như công an, bác sĩ, luật sư, kinh doanh...
Nguyên nhân khiến cho nhóm đối tượng này mắc bệnh là do thường xuyên bị stress trong công việc. Cộng thêm áp lực công việc quá cao, người bệnh lại không biết điều chỉnh chế độ làm việc hợp lý, nên lâu ngày thành bệnh.
Theo bác sỹ Hiển, việc điều trị cho những bệnh nhân trí thức bao giờ cũng khó hơn những bệnh nhân bình thường. Tuy nhiên, phần lớn những người bệnh này lại chỉ được người nhà đưa vào viện khi đã ở giai đoạn muộn, đã có những hành động vượt quá giới hạn bình thường, thậm chí có người còn nhiều lần tìm đến cái c.hết nhưng không thành...
Ngoài ra, tâm lý kỳ thị những người bị tâm thần cũng khiến cho nhiều bệnh nhân, người nhà e ngại khi xuất hiện tại những bệnh viện tâm thần để khám và điều trị khi mới chớm phát hiện bệnh.
Nhiều trường hợp, người nhà còn đưa bệnh nhân đến khám rồi nhận thuốc mang về nhà điều trị. Nhưng những người thân này lại nói với người bị bệnh đó là thuốc chữa bệnh điên, nên bệnh nhân không chịu uống thuốc.
"Do đó, để bệnh nhân có thể nhanh chóng phục hồi thì người nhà đóng một vai trò rất quan trọng. Không những thế, họ còn phải thật tinh tế để sớm phát hiện ra những dấu hiện bất thường của người thân để có những phương pháp điều trị sớm, tránh những hậu quả đáng tiếc xảy ra", một bác sĩ của bệnh viện tâm thần Mai Hương cho biết.
Theo nghiên cứu của Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) công bố năm 2011. Trung bình mỗi năm, cả thế giới có 850.000 người t.hiệt m.ạng do hội chứng trầm cảm. Dự đoán, đến năm 2020, bệnh trầm cảm sẽ đứng thứ 2 trong số các bệnh phổ biến toàn cầu, ước tính 121 triệu người mắc bệnh.
Theo Vũ Lụa
Vietnamnet