Em sẽ về với biển để chờ anh…
Đợi cuối tuần, em sẽ về biển, sẽ về lại với khung trời ngày xưa… về để đợi chờ anh.
Trên chuyến xe cuối cùng trở về khu trọ, em nhận thấy thành phố đã trở nên lung linh từ bao giờ vì ánh đèn rực rỡ của phố đêm. Xe vẫn lăn nhanh qua hết con phố này đến con phố khác, giai điệu êm ái phát ra trên radio của xe như ru tai những hành khách cuối cùng trên xe. Họ ngồi đây nhưng dường như tâm hồn đang lửng lơ chốn nào. Đưa tay chạm khẽ lên thành kính, những giọt ánh sáng tròn vo đủ sắc màu hắt lại từ phố thị đua nhau đậu trên ô cửa, loang lổ nhuộm vàng nửa khuôn mặt em. Nhìn những đôi nam nữ tay trong tay đi bên nhau, môi cười hạnh phúc dưới phố, em chợt nao lòng. Giờ này anh ở đâu?
Dư vị cay chợt đắng xâm chiếm trái tim.
Thanh âm biển đêm rì rào vỗ về bờ cát, ôm trọn trái tim hai con người trẻ tuổi. Anh cầm tay em, nâng đỡ em khi em bước hụt trên những triền cát trắng. Những đợt gió đêm đông lạnh buốt thổi về từ khơi xa, se sắt trên đôi gò má, trên mái tóc mềm. Biển và trời một màu thẫm đen như màu một viên ngọc thần bí. Ngoài kia, quảng trường chật ních người, anh và em cứ ngồi cạnh nhau nhìn biển suốt đêm như thể đang thi xem ai là người nhìn được lâu hơn.
“Khi yêu nhau, người ta sẽ cùng nhìn về một hướng, phải không em nhỉ?” – Anh thì thầm đủ để em nghe thấy, mắt vẫn không rời biển. Như chợt hiểu ra hàm ý của câu nói, em khẽ rụt cổ sau lớp khăn choàng, má ửng hồng, vội liếc mắt về nơi khác! Mùa đông năm đó, em 16 tuổi, anh 18 tuổi, giữa hai chúng ta là một sự kết nối kỳ lạ, đó chưa hẳn là tình yêu, nhưng chắc chắn nó đã lớn hơn tình bạn rất nhiều.
Anh rời xa phố biển, rời xa em, gói ghém những kí ức lộng lẫy vào tim, anh vào Đại học. Em khi ấy là cô thiếu nữ xinh đẹp những năm cuối cấp, vẫn giữ trong tim mối tình đầu chưa dám ngỏ. Giáng sinh năm đó khi em đang ngồi ủ rũ trong phòng với tập tài liệu ôn thi và nghĩ rằng Giáng sinh sẽ không đến nếu khôajh có anh bên cạnh. Nhưng anh đã làm em thật sự bất ngờ khi 8 giờ tối hôm đó, anh xuất hiện trước cửa nhà, nụ cười tươi tắn nhưng vẫn in hằn những nét mệt mỏi vì vừa trải qua một chuyến đi dài. Anh chở em qua những con phố quen, em ngồi phía sau tíu tít kể chuyện về thành phố, về biển, về em những ngày không anh. Anh cứ lặng lẽ nghe còn em thì hệt như một chú chim cứ hót líu lo mãi.
Thời gian vội vã cuốn trôi mọi thứ và cũng đưa em đến gần bên anh. Ảnh: internet
Video đang HOT
Chúng mình bước vào nhà thờ đá. Bài thánh ca vang lên, em thấy tim mình đập rộn. Khẽ liếc nhìn anh, em bắt gặp ánh mắt chan chứa bao điều. Trong giây phút ấy em chợt nhận ra rằng: Có những thứ ngôn ngữ không tài nào nói hết!
Thời gian vội vã cuốn trôi mọi thứ và cũng đưa em đến gần bên anh. Chúng ta yêu nhau và cùng nhau trải qua những mùa Noel dưới một khung trời khác, không có biển, không có thánh ca trong nhà thờ đá, không có những góc phố kỉ niệm nhưng… chúng ta có nhau. Thời gian vun đắp mọi thứ và thời gian cũng làm thay đổi những giá trị con người vun đắp để rồi một ngày chợt nhận ra, chúng ta không còn bên nhau nữa. Tình yêu là thứ cảm giác bất định nhưng trái tim của chúng ta luôn có một tâm điểm cố định. Dù ta có yêu ai, yêu nhiều như thế nào thì cũng sẽ đến một lúc nào đó ta hết yêu, không phải vì ta thay đổi mà là vì tình-yêu-cần-được-nghỉ-ngơi. Điều quan trọng là sau thời gian nghỉ ngơi đó, chúng ta có tiếp tục sẵn sàng để lại yêu nhau không. Sau những thăng trầm của cuộc sống, em biết rằng, anh chính là tâm điểm cố định trong tim em, nhưng đó cũng là lúc anh rời xa em…
Noel đến rồi đi, em loay hoay trong những kỉ niệm cũ, cố tìm cho mình chút hơi ấm những ngày cuối đông. Nếu được một lần sống lại, em sẽ không bao giờ để mất anh, em sẽ không bao giờ để những kỷ niệm trôi vun vút ngược chiều về phía sau. Đợi cuối tuần, em sẽ về biển, sẽ về lại với khung trời ngày xưa, nếu ở một nơi nào đó anh đọc được những điều này và cũng muốn “nhìn về một hướng” với em lần nữa trong đời thì hãy về biển, anh nhé!
Em sẽ đợi anh.
Theo VNE
Chồng đi công tác, vợ tranh thủ... làm thêm ở nhà nghỉ
Bố mẹ, người thân đều phản đối tôi cưới em làm vợ bởi lúc ấy em làm cái nghề mà nhiều người không thể chấp nhận: gái bán hoa.
Tôi là một kỹ sư xây dựng 37 tuổi và có cuộc sống gia đình hạnh phúc, con trai đầu lòng của tôi năm nay hơn 3 tuổi. Vợ chồng tôi khi đến với nhau không được sự đồng ý của gia đình.
Tôi quen em trong một tình huống chớ trêu. Hôm ấy, tôi kết thúc công việc khá khuya, trong lúc trên đường trở về phòng trọ thì bất ngờ gặp em đang chạy trốn cảnh sát trật tự truy quét gái bán dâm, nhìn thấy em bị thương chân đi khập khiễng, máu chảy ở cánh tay do ngã. Lúc ấy, tôi không nghĩ em là gái và cho đi nhờ xe. Trên đường đi, em thú nhận mình là gái bán hoa.
Quả thực lúc ấy, tôi không hề để ý đến nghề nghiệp của em, tôi hỏi em địa chỉ nhà để đưa về thì em nói bây giờ không thể về vì công an đang ở đó. Thế là tôi đành đưa em về phòng trọ của tôi, băng bó vết thương cho em.
Em kể với tôi, em xuất thân trong gia đình nông thôn, gia đình nghèo, em chỉ học hết lớp 12 rồi nghỉ học lên thành phố kiếm sống. Em làm nhiều nghề từ phục vụ bàn ở quán cà phê, quán ăn cho đến bán quần áo thuê rồi bị lừa vào đường dây bán dâm của một tú ông khét tiếng. Nhiều lần muốn từ bỏ nghề nhưng không thể vì liên tục bị đe doạ nếu không tiếp tục làm sẽ bị đánh chết.
Em từng là gái mại dâm trước khi chúng tôi nên vợ nên chồng (Ảnh minh họa).
Thế là em đành nhắm mắt đưa chân trượt dài trong những chuỗi ngày ê chề. Quả thực, nghe những lời em tâm sự, tôi đã vô cùng cảm động. Nếu không nghe em kể thì chẳng ai có thể nghĩ em là gái làng chơi, khuôn mặt em hiện lên vẻ đẹp trong sáng và thánh thiện đến kỳ lạ, giọng nói dịu dàng và dáng hình mảnh mai, em ăn mặc kín đáo hơn nhiều so với những cô gái bán dâm mà tôi từng được nhìn thấy.
Quả thực là tôi đã đem lòng quý mến em ngay từ giây phút ấy. Tôi quyết định sẽ đưa em ra khỏi con đường tội lỗi ấy bằng một cái nghề trong sạch.
Bản thân em cũng hoàn toàn đồng ý với điều ấy, em nói với tôi sẽ quyết tâm từ bỏ. Vài ngày sau, tôi thuê cho em một căn phòng kín đáo ở cùng chỗ tôi ở, hàng ngày, tôi dạy em cách sử dụng máy tính. Vì em cũng đã học hết phổ thông nên những kiến thức cơ bản về tin học cũng khá thành thạo. Sau gần 1 tháng sau, em được nhận vào làm lễ tân cho công ty tư nhân của một anh bạn thân của tôi làm chủ. Kể từ đó, em không còn quay trở lại cái nghề kia nữa.
Sau gần 2 năm đón nhận tình cảm của tôi, tôi quyết định đưa em về ra mắt gia đình và quyết định tổ chức đám cưới. Tuy nhiên, sau khi biết được quá khứ không mấy tốt đẹp của em thì tất cả mọi người trong gia đình tôi đều từ chối.
Nhưng tôi vẫn quyết định cưới em bằng được, thấy tôi quá quyết tâm, bố mẹ tôi cũng nhắm mắt đồng ý. Sau khi đám cưới diễn ra, vì chưa có đủ tiền mua nhà nên tôi quyết định thuê một căn hộ nhỏ đủ để vợ chồng sống thoải mái. Vì công việc của tôi thường xuyên phải đi công tác xa nhà nên thời gian bên vợ cũng thưa hơn. Sau 1 năm thì em sinh cho tôi một cậu con trai kháu khỉnh, đáng yêu. Em tỏ ra là một người vợ, người mẹ đảm đang và rất mực yêu thường chồng, con.
Chưa bao giờ em phản đối bất cứ quyết định gì của tôi và ngoan ngoãn sống trong vòng tay che chở của tôi. Em nói, đối với em, tôi không chỉ là chồng mà là ân nhân đưa em ra khỏi con đường lầm lỡ. Tôi đã tin tưởng em tuyệt đối, vả lại, sống với nhau mấy năm trời nhưng tôi chưa thấy ở em có biểu hiện gì đáng nghi. Thế là tôi yên tâm đi công tác, dù bận rộn nhưng tôi vẫn tranh thủ về thăm vợ, con mỗi tuần.
Thế nhưng, dạo gần đây, tôi được điều chuyển đi công tác xa nhà nên thời gian về nhà cũng ít hơn lúc trước. Cũng đúng lúc này, tôi mới thấy ở em có những biểu hiện lạ. Em vẫn vui vẻ mỗi khi tôi về nhà, nhưng em không còn mặn mà chuyện chăn gối như lúc trước nữa. Tôi có hỏi thì em chỉ nói rằng em không được khoẻ.
Tôi ắt hẳn sẽ tin lời em nói nếu như con trai tôi không thủ thỉ rằng buổi tối mẹ thường đi đâu đó rồi về.
Tôi quyết định theo dõi vợ mình, đúng như lời con tôi nói, em đã quay trở lại con đường kia trong lúc tôi vắng nhà. Em ung dung vào nhà nghỉ với một người đàn ông lạ mà không hề biết tôi đã đứng tim trong chiếc taxi đi theo em.
Tôi chưa biết phải làm thế nào, sẽ phải nói với em những gì?. Tôi có để em thiếu thốn gì để đến nỗi em phản bội tôi như vậy?
Theo VNE
Cưới vợ chỉ vì trót làm cô ấy phá thai Bạn gái đã phá thai nhiều lần vì tôi nên tôi phải cưới, còn hiện tại, tôi thích một người đã ly dị chồng. Tôi năm nay 31 tuổi, có việc làm ổn định, gia đình có mẹ, chị gái và em gái ở chung. Mọi người đều có thu nhập đủ sống. Tôi quen bạn gái, cũng là vợ sắp cưới của...