Em sẽ buông tay anh
Em, một đứa con gái rất mạnh mẽ, tự tin, không bao giờ chịu cúi mặt trước một ai, vậy mà em đã dẹp bỏ tự ái sang một bên, chỉ để được sống lại trong những kỷ niệm đẹp, để cảm nhận lần cuối cùng những giây phút bên người mình yêu thương…
Khi ngồi viết ra những dòng chữ này, em đang ngồi một mình ở nhà anh, người em đã yêu say đắm. Anh không phải là người yêu đầu tiên của em, trước anh, em đã từng có vài mối tình. Anh không giàu có, không đẹp trai, không ga lăng nhưng anh mới là người đầu tiên cho em biết thế nào là tình yêu thật sự. Anh là người đầu tiên làm cho em đau khổ, vật vã suốt bao nhiêu ngày chỉ vì yêu anh. Trước khi gặp anh, em luôn tự hào rằng mình không bao giờ phải đau khổ trong tình yêu, không bao giờ chịu cảnh “Bị bạn trai nói lời chia tay”. Khi thấy đứa bạn thân của em đau đớn, khóc lóc vì tình yêu, em đã an ủi nó bằng những lời lẽ mạnh mẽ, cứng cỏi, nào là “Trên đời này đâu chỉ có một thằng đàn ông, còn cả nửa thế giới để mày lựa chọn nữa kia mà”, nào là “Tình yêu chỉ là phù du, ngày hôm nay mày có thể yêu người ta nhưng ngày mai mày sẽ gặp được người khác nên hãy quên người đó đi”…. Vậy mà giờ đây, em cũng đang giống như nó, đau đớn, quằn quại khi biết anh không thuộc về mình. Vì thế, dù rất muốn tâm sự với nó để nhẹ lòng hơn nhưng em không thể.
Không biết có phải chỉ vì quá tự tin ở bản thân mình nên em đã tự đánh mất anh không. Nhưng em biết chắc chắn rằng, khi mới gặp và yêu nhau, anh cũng yêu em thật sự. Vì vậy, dù biết giờ đây anh không còn yêu em nữa, em vẫn không hề trách cứ hay giận anh điều gì. Em chỉ giận mình, đã quá đề cao bản thân, đã nhiều lần làm anh tổn thương để rồi dần dần đánh mất tình yêu trong anh.
Ngày đó, anh yêu em nhiều, em biết điều đó, vì thế, em đã quá cao ngạo, kiêu căng và cũng chẳng thèm quan tâm đến anh, đến công việc của anh. Cũng bởi em quen được người khác yêu chiều, quan tâm, chăm sóc mà mình thì không phải lo lắng cho ai. Anh bận bịu với công việc, với cuộc sống nên không thể quan tâm, chăm sóc em nhiều, em biết điều đó nhưng vẫn cứ giận dỗi, hờn trách anh. Trong thâm tâm, em thực sự rất nể phục và tự hào về công việc anh đang làm, một người thầy giáo. Thế nhưng, vì luôn muốn mình không thua kém ai, em lại tỏ ra không thích công việc của anh, vì phải dậy sớm, thức khuya, vất vả mà đồng lương cũng không cao. Em không chăm chỉ được như anh, không có chí được như anh nên không thể làm được như anh.
Giờ đây, ngồi một mình trong căn nhà của anh, vẫn còn đây những hình ảnh thân thương, em đang tưởng tượng ra những công việc anh thường làm ở nhà. Kia là cái bàn, nơi mà đêm đêm anh vẫn ngồi soạn bài và cả cái bàn là nữa, sáng nào anh cũng thức dậy từ rất sớm để là và chuẩn bị quần ào tươm tất khi đến cơ quan. Anh luôn xuất hiện trước mọi người với trang phục rất chỉn chu, sạch sẽ mặc dù lỡ dậy muộn hay bận bịu công việc. Mới cách đây 2 tháng thôi, tuần nào cũng vậy, sáng thứ 7 đi làm về em lại về nhà anh rồi cùng anh đến nhà anh hay nhà chị chơi, tối về lại cùng nhau nấu cơm, xem phim… Cảnh vật ở đây dường như quá quen thuộc với em, nhưng giờ đây lại xa lạ vô cùng, em biết, em sẽ không còn cơ hội quay trở lại nữa. Hôm nay, em đã cố tình đến nhà anh lúc sáng sớm để xin được ở lại nhà anh trong khi anh đi làm đến tối mới về. Em biết, anh không thích em đến nhà anh, càng không thích em ở lại nhà anh, nhưng vì thương em anh mới đồng ý.
Em đã quyết định sẽ không níu kéo anh nữa, sẽ buông tay anh ra để anh đến với người anh yêu thương… (Ảnh minh họa)
Em, một đứa con gái rất mạnh mẽ, tự tin, không bao giờ chịu cúi mặt trước một ai, vậy mà em đã dẹp bỏ tự ái sang một bên, chỉ để được sống lại trong những kỷ niệm đẹp, để cảm nhận lần cuối cùng những giây phút bên người mình yêu thương. Mặc dù biết rằng, ngày mai em sẽ chẳng bao giờ được gặp lại anh nữa, nhưng lúc này, em vẫn đang rất hạnh phúc trong căn nhà của anh, em cảm thấy rất bình an, em ước mình sẽ được sống trong căn nhà này mãi, sẽ ngày ngày được ở nhà nấu cơm, quét dọn cửa nhà và chờ anh đi làm về, được cùng anh ăn tối, xem phim… Điều mà trước đây, nếu ai nói với em như vậy, em sẽ thầm nghĩ rằng, người đó sao lạc hậu và yếu đuối quá. Nhưng khi yêu một người thật lòng, người ta mới có thể làm được bất kì việc gì với người mình yêu. Giờ em mới thấy thấm thía câu: “Tình yêu làm cho con người sống tốt hơn”. Có những việc làm lãng xẹt, người ngoài nhìn vào sẽ bảo mình “hâm”. Thế nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, chính những việc làm ấy lại rất quan trọng và có ý nghĩa lớn lao đối với họ.
Khi gần mất anh, em mới thực sự nhận ra tình yêu của em với anh. Em như một người say, lúc tỉnh lúc mê, lúc thì điên cuồng, lúc thì yếu đuối, em không tin mình đã mất anh, em luôn nghĩ rằng anh đang thử tình yêu của em dành cho anh. Trước đây, em chẳng hiểu gì về anh cả, còn bây giờ, khi hiểu anh hơn, yêu anh hơn thì cũng là lúc anh không còn là của em nữa. Anh là người vô cùng quyết đoán, quyết đoán đến phũ phàng, nếu anh đã quyết định điều gì thì không ai có thể ngăn cản hay thuyết phục được anh. Nhưng không vì thế mà anh là người gia trưởng, anh cũng rất tôn trọng ý kiến của mọi người. Nếu ai đó không cùng quan điểm với anh, anh không làm theo họ nhưng cũng không phản bác ý kiến của họ, thậm chí anh còn giúp đỡ họ. Anh thực sự là một người rất mạnh mẽ và kiên cường.
Video đang HOT
Thời gian rảnh em đã đi chơi rất nhiều, em tham gia tất cả những cuộc vui chơi mà mình có thể có mặt. Em gặp gỡ tất cả những người thích mình, chỉ để mong sẽ quên được anh. Em luôn an ủi rằng, họ đâu có thua kém anh điều gì, thậm chí có người còn hơn anh rất nhiều nên chẳng việc gì mình phải đau khổ vì anh. Nhưng không, càng đi chơi, càng gặp người khác em càng không thể quên được anh. Từ đó, em đã trở thành một con người hoàn toàn khác với con người của mình trước đây, không kiêu ngạo, không nóng nảy mà trái lại, em chấp nhận tất cả những việc anh làm dù rất phũ phàng với em, chỉ cần em vẫn được yêu anh. 20-10 anh không gặp em, không đưa em đi chơi, em chỉ biết ngồi khóc một mình mà không hề giận anh. Anh nhắn tin cho bạn anh với lời lẽ thân thiết nhưng lại nhắn nhầm cho em, em cũng không hề trách anh mà chỉ buồn một mình. Nhưng tin nhắn đó đã cho em biết rằng, trái tim anh không còn hình bóng em nữa, anh đã có tình cảm với người khác, người đó là bạn thân của anh suốt bao nhiêu năm và cũng là giáo viên như anh. Anh đã từng nói, công việc của anh rất vất vả, nên anh sẽ phải yêu người cùng ngành nghề với anh thì mới hiểu được anh, và đó chính là chị ấy. Sự thật đó thật cay đắng và phũ phàng, vì thế, em đã quyết định sẽ không níu kéo anh nữa, sẽ buông tay anh ra để anh đến với người anh yêu thương. Hôm nay, em muốn ở nhà anh để ngồi gặm nhấm lại kỷ niêm đẹp, để có thể thanh thản và không ân hận khi xa anh. Chúc anh hạnh phúc, tình yêu của em!
Người xấu của anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trái tim em đau đớn vì mất anh
Tôi có một mối tình đầu đẹp lắm, chúng tôi đã có những ngày tháng hạnh phúc bên nhau, với biết bao kỷ niệm đẹp, và hứa hẹn sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời này. Nhưng rồi anh đã ra đi mãi mãi không trở về bên tôi, khiến trái tim tôi đau đớn vì mất anh.
Chúng tôi sinh ra và lớn lên ở vùng Trung Du và Miền Núi Phía Bắc, một vùng quê nghèo. Nhà tôi và nhà Chung lại ở gần nhau. Chúng tôi chơi với nhau từ lúc còn nhỏ và học cùng nhau suốt những năm phổ thông.
Tôi còn nhớ năm học cấp ba chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Mùa hoa phượng nở rộ Chung đã trèo lên cây hái những bông đẹp nhất để vào cặp sách, kèm theo mấy đoá hoa hồng mang đến lớp tặng tôi nhân ngày quốc tế phụ nữ mùng 8/3. Ngày hôm đó tất cả các bạn nữ trong lớp tôi đều nhận được hoa của các bạn nam tặng, tôi cũng vậy. Nhưng các bạn ấy chỉ nhận được hoa hồng, còn tôi được nhận thêm một bó hoa kết hợp hồng và phượng.
Chung đã gọi tôi lên trước lớp và tặng tôi, khiến cả lớp nhìn vào tôi với ánh mắt háo hức và ngưỡng mộ, tôi cười thầm và thấy mình thật hạnh phúc, đúng lúc ấy thì Chung cầm tay tôi và nói: "anh tặng em bó hoa nhân ngày quốc tế phụ nữ ngày 8/3 chúc em luôn xinh đep và học giỏi".
Lần đầu tiên Chung xưng "anh" với tôi và nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy tình cảm, tôi biết là Chung thích tôi và thú thực tôi cũng có tình cảm với Chung. Khi Chung cầm tay, tôi rụt rè vì ngại chúng bạn, thấy tôi như vậy nên Chung biết ý đã bỏ tay tôi ra. Thế rồi tan học Chung đi xe đạp đưa tôi về nhà, chúng bạn tôi nhìn thấy và xì xào:
"Thằng Chung với cái Thuỷ yêu nhau chúng mày ạ"
Tôi nghe thấy "yêu" cảm giác cứ là lạ trong người, có lẽ tôi đã yêu thật rồi. Tôi không sao định nghĩa nổi tình yêu là gì nữa, tôi nghĩ đến Truyện Kiều có câu: "Tình trong như đã mặt ngoài còn e" sao giống tình huống của tôi và Chung đến thế. Cứ vậy ngày nào Chung cũng đưa đón tôi đi học. Một buổi tối Chung hẹn tôi tối ra gốc cây thông đình làng, và tối hôm đó khi tôi ra đến nơi, anh đã quàng một chiếc khăn ấm áp lên cổ tôi và nói:
"Thuỷ này, anh yêu em nhiều lắm em biết không"
Không nén nổi cảm xúc tôi đã ôm trầm lấy anh, thế rồi Chung hôn lên môi tôi một nụ hôn đầu tiên thật ấm áp, làm tôi quên hết cái lạnh lẽo buốt giá của mùa đông, trong tôi lúc này cảm giác yêu thương tràn ngập tận và trái tim tôi như được sưởi ấm. Lúc đó Chung đã nói thầm vào tai tôi: "Anh yêu em" hai chúng tôi cùng ngồi xuống bên gốc cây thông tâm sự và hứa hẹn với nhau nhiều điều về một tương lai tươi sáng: Rằng chúng tôi sẽ quyết tâm học hành để sau này thi đậu vào đại học, anh nói lên ước mơ của mình là muốn trở thành một chiến sĩ công an, còn tôi thì tôi muốn trở thành một nhà báo.
Từ đó, tôi và Chung đã rất chăm chỉ học tập quyết tâm thi đậu vào đại học. Vốn là một người siêng năng, chăm chỉ trong học tập lại tận tình giúp đỡ bạn bè trong học tập nên Chung được rất nhiều bạn bè trong lớp yêu thích, quý mến. Và năm đó Chung đã thi đậu vào học viện cảnh sát nhân dân với số điểm khá cao.
Tôi mừng cho anh vì điều anh mơ ước đã trở thành hiện thực. Còn tôi do yêu thích ngành báo chí nên tôi đã thi vào học viện báo chí tuyên truyền nhưng bị thiếu mất một điểm, tôi buồn tôi đã khóc rất nhiều. Chung là người an ủi động viên tôi rất nhiều, giúp tôi lấy lại tinh thần, để chuẩn bị cho kỳ thi năm sau. Một thời gian sau kỳ thi đại học, cũng vì hoàn cảnh gia đình nghèo, không có tiền để ôn thi, tôi đã phải đi làm, vừa làm vừa tự học.
Mất anh như mất một phần máu thịt trên cơ thể tôi... (Ảnh minh họa)
Tôi xin vào một xí nghiệp may mặc ở Hà Nội, do tất bật với công việc nên tôi không có thời gian để học, một năm trôi qua kỳ thi đại học lại sắp tới gần, hoàn cảnh gia đình nhà nghèo nên tôi đã không thi đại học nữa. Nhưng do ở Hà Nội anh vẫn thường xuyên đến thăm tôi. Anh thấy tôi làm việc vất vả mà tiền lương thì chẳng được bao nhiêu nên anh thương tôi nhiều lúc anh ôm tôi vào lòng và khóc, tôi cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi nhiều đến nhường nào, và năm sau nghe lời anh tôi quyết tâm theo đuổi ước mơ của mình một lần nữa và tôi đã đậu vào học viện báo chí tuyên truyền, quãng thời gian sinh viên tuy không học cùng trường nhưng chúng tôi lại cùng ở Hà Nội nên anh thường xuyên bắt xe buýt sang thăm tôi và hai chúng tôi cùng nhau đi chơi, hai đứa đã chụp rất nhiều tấm hình để kỷ niệm những ngày tháng đẹp đẽ bên nhau, tôi nhớ một lần anh nhận được tiền học bổng anh đã đưa tôi ra bờ hồ ngồi ăn kem sau đó anh bịt mắt tôi lại và nói: "Anh cho em xem thứ này" khi tôi mở mắt ra thì tôi thấy một chiếc nhẫn cưới đặt trong một cái hộp để dưới bàn, tôi trợn tròn mắt ngơ ngác và hỏi: "Anh lấy đâu ra tiền mà mua cho em thứ này"
Anh đáp:
"Em đừng hỏi"
Anh cầm chiếc nhẫn lên đeo vào tay tôi và nói:
"Em có đồng ý làm vợ anh không, ra trường chúng mình cưới em nhé...".
Tôi không giấu nổi cảm xúc vui mừng và sung sướng khi nghe được những lời anh nói, nhưng tôi vẫn băn khoăn không hiểu anh đi học thì lấy tiền đâu mua cho tôi, sau đó nhờ một người bạn của anh nói tôi mới biết anh đã dành dụm tiền học bổng để mua cho tôi, điều đó làm tôi càng yêu anh hơn. Hai năm sau anh ra trường, anh công tác tại Hà Nội.
Anh làm bên mảng hình sự, anh là niềm tự hào và vinh dự cho cả gia đình anh và cả tôi nữa tôi luôn tự hào về anh người mà tôi đem lòng yêu thương, đôi lúc tôi tự nhủ: "có lẽ số tôi may mắn khi yêu được anh," anh là người tâm lý, chu toàn, biết cân đối mọi việc, anh là chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Thế rồi một hôm, anh đi làm nhiệm vụ bị một tên cướp ám hại anh đã ra đi mãi mãi. Khi nhìn thấy anh trong cảnh "màn trời chiếu đất", tôi đã chạy đến bên anh thét gào, người tôi mềm xuống và ngất đi ngay trước thi thể anh, mọi người lúc đó đã đưa tôi vào giường nằm. Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì không khí tang tóc tràn ngập trong căn nhà, anh đã đi vào thế giới riêng của mình, tôi hoàn toàn suy sụp tinh thần, mất hơn phương hướng và niềm tim. Tôi không nghĩ là mình lại có thể sống thiếu anh, thiếu anh dường như tôi không còn muốn sống, khi tôi thi trượt đại học hay gặp chuyện gì buồn anh đã khuyên và an ủi tôi, giúp tôi lấy lại tinh thần, giờ đâu còn lời khuyên của anh nữa, mất anh trái tim tôi héo úa, tinh thần tôi suy sụp.
Khi cả gia đình anh và đơn vị đưa tang anh trong không khí âu sầu, mẹ anh đã khóc hết nước mắt, tôi đã ôm bác vào lòng nhưng không dám khóc. Trái tim tôi quặn thắt khi nhìn lên những tấm hình ngày xưa anh và tôi chụp chung và cả chiếc nhẫn cưới anh tặng tôi nữa, giờ đã trở thành dĩ vãng mất rồi.
Tôi nhớ đến một bài thơ một ai đó đã từng viết trong thời chiến trận:
"Anh nói rằng anh đi xa lắm
Để lại cho em những nỗi buồn
Em ở nhà mong từng năm tháng
Mong ngày anh trở về để kết nghĩa thành đôi
Ngờ đâu nay đón nhận tin buồn
Anh đã ra đi mãi mãi không trở về được với em"
Bài thơ ấy có phần nào đó giống hình ảnh của tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn không quên được anh, cùng với những kỷ niệm đẹp mà chúng tôi đã có với suốt từ thời còn nhỏ cho đến thời sinh viên, đó là một mối tình đầu đẹp nhất trong cuộc đời tôi và cũng là mối tình nước mắt chảy vào tim khiến trái tim tôi quặn thắt lên đau đớn vì thương anh, nhớ anh. Mất anh như mất một phần máu thịt trên cơ thể tôi. Điều cuối cùng tôi muốn nói là tôi yêu anh nhiều hơn bất cứ thứ gì
Theo Bưu Điện Việt Nam
4 lỗi cần tránh khi "đường ai nấy đi" Khi bạn đã thực sự muốn chia tay chàng thì cần tránh những lỗi sau đây để công cuộc ra đi không khó khăn và chua chát cho cả hai. Liệt kê những điều xấu chàng làm trong thời gian yêu/chung sống Chia tay bằng cách liệt kê tất cả những điều xấu xa mà người kia từng làm trong thời gian hai...