Em phản bội nhưng không lừa dối anh!
Em tự thừa nhận mình là người phản bội. Anh ấy bị sốc và hận em cho đến giờ. Hai đứa chính thức kết thúc! Em cảm thấy có lỗi vô cùng, nhưng lại bình tâm đón nhận và đã không hề khóc!
Trong cuộc sống ấy “ai chẳng có những lúc lạc lòng, ai chẳng có những lúc ngoài chồng ngoài vợ”, nếu chị thành tâm hối lỗi em tin chồng chị sẽ tha thứ cho chị. Hãy chia sẻ hết với anh ấy chuyện đã xảy ra, vì ít nhất, dù chị đã “phản bội” nhưng chị không “lừa dối” anh ấy.
Em đã nghĩ và làm như vậy, khi em ở trong hoàn cảnh tương tự. Em và bạn trai em yêu xa, khoảng cách là khó khăn lớn nhất của hai đứa. Tình yêu của em đối với anh không đủ mạnh mẽ để vượt qua những khó khăn, nhưng cũng chẳng phải quá hời hợt để dễ dàng phai nhạt.
Đến giờ phút em gửi chia sẻ này cho chị, mới chỉ 3 ngày trôi qua. 72 tiếng em không ngừng nghĩ về anh ta, nhưng tự hứa với bản thân, sẽ để trái tim nghỉ ngơi và lòng tự trọng hoạt động ổn định. Mong là sẽ bình yên! (Ảnh minh họa)
Chuyện tình hai đứa cứ dai dẳng hết ngày này qua tháng khác mà chẳng xác định được tương lai. Tính đến nay cũng đã 6 năm, em cảm thấy mệt mỏi nhưng anh ấy vẫn níu kéo và luôn làm mọi cách để giữ em bên cạnh. Vào những dịp đặc biệt, ngày lễ, anh luôn nhờ bạn gửi quà tặng, làm những thứ đặc biệt dành cho em.
Người bạn đó, em đã biết từ thời còn là sinh viên, không có ấn tượng gì đặc biệt, thậm chí là không mấy thiện cảm. Tuy nhiên, khi gặp lại giữa Sài Gòn tấp nập, bộn bề, giữa lúc em cảm thấy chơi vơi trong tình cảm và chông chênh trên con đường sự nghiệp (em là con gái tỉnh lẻ, 1 mình tự lập giữa đất SG), người đó mang đến cho em cảm giác ấm áp và bình yên.
Từ những lần gặp để làm cầu nối cho anh, em và người đó gặp nhau nhiều hơn, cùng nhau đi đến những nơi em chưa từng biết về Sài Gòn, chỉ cho em thấy thành phố này cũng thật đáng yêu và khiến em cảm thấy vững vàng hơn trên con đường em đang đi. Cũng từ những lần như vậy, tình cảm trong em lớn dần lên lúc nào không hay, em cũng cảm nhận đươc cái gì đó đặc biệt trong tình cảm người bạn đó dành cho mình.
Anh ta thậm chí cũng đã từng nói: “Anh sợ cứ như thế này, anh sẽ yêu em mất thôi, nhưng anh thực sự không muốn xảy ra chuyện đó”. Em lúc đó đã nghĩ anh ta không muốn “yêu em” là vì anh ta nghĩ đến tình bạn với anh, nghĩ đến mối quan hệ giữa ba người.
Chính vì vậy, em càng cảm thấy tin tưởng anh ta tuyệt đối và thầm nghĩ: Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không để anh ta phải khó xử, không để anh ta phải chịu trách nhiệm, sẽ nhận hết lỗi lầm về mình. Em quyết định chia tay bạn trai. Khó có thể nói lí do là vì anh ta, có nhiều, rất nhiều lí do khiến em quyết định như vậy.
Tuy nhiên, con gái dễ yếu lòng, em và bạn trai đã quen nhau hơn 6 năm, không thể dễ dàng chấm dứt, anh nhiều lần níu kéo, em lại mềm lòng quay lại. Em biết như vậy là “không rõ ràng trong chuyện tình cảm”, nhưng em vẫn dễ dãi với bản thân mà mặc kệ.
Em đã lường trước được tình cảm không đúng giữa em và người bạn kia sẽ diễn ra như thế nào, nhưng vẫn tự huyễn hoặc bản thân “chỉ là bạn thôi mà”, rồi vẫn cứ gặp gỡ. Một lần anh ta cầm tay, ôm em, em kháng cự một cách yếu ớt. Anh ta nói “Chỉ 1 lần này thôi, hãy sống với những xúc cảm của bản thân lúc này”.
Lúc này, em đã cảm nhận chút gì đó không ổn qua cách nói của anh ta. Có thứ cảm xúc gì lại không cần biết đến ngày mai như vậy. Thật may lần đó, đã không có chuyện gì xảy ra!
Video đang HOT
Em và anh ta sau lần đó coi như không có chuyện gì dù em đã suy nghĩ và mệt mỏi rất nhiều nhưng rồi cuối cùng, em vẫn hành động theo cảm tính chứ không phải là những gì lí trí đã nói em nên làm. Anh ta thì vẫn bình thường như trước.
Chúng em lại tiếp tục gặp nhau và cùng đi chơi với nhau, những lần đi cạnh anh ta, em cảm thấy rất vui và bình yên đến lạ. Nên chỉ cần anh ta hẹn, em sẽ gặp ngay, dù nguyên tắc của em chưa bao giờ hạ mình như vậy, nếu có hẹn ít nhất cũng phải báo trước 1 ngày em mới đi. Chỉ riêng với anh ta, em cư xử như không phải là chính mình nữa.
Cho đến lần cuối cùng gặp gần đây nhất, anh ta hẹn em rất trễ, em ngập ngừng không muốn đi nhưng anh ta đã thuyết phục được em. Lúc đó em chỉ định ra nói chuyện với anh ta 1 lúc thôi nên không mang theo chìa khóa phòng. Khi xuống anh ta nói đi dạo 1 chút. Nói là 1 chút vậy mà cũng ngồi đến hơn 12h đêm, lúc này phòng trọ đã khóa cửa, em không mang theo chìa khóa nên chẳng thể về phòng.
Anh ta lại tiếp tục ôm em. Lần này em không hề phản ứng, chỉ bình yên tựa vào vai anh ta, bởi vì em thực chất đã nghĩ đến việc đó và em chấp nhận. Em hiểu tình cảm của mình với anh ta đã không phải là say nắng nữa, em có lẽ đã yêu. Cái cảm giác yêu của người có lỗi, em chỉ cần ở bên cạnh anh ta vô điều kiện, không đòi hỏi đáp lại, không đòi hỏi sự quan tâm, không đòi hỏi chịu trách nhiệm, vì em không muốn anh ta khó xử trong mối quan hệ với bạn thân của anh ta – vốn là bạn trai em.
Rồi anh ta đề nghị em vào nhà nghỉ, vì hai đứa đã quá mệt, sáng sớm mai đều cũng phải đi làm, đi kèm theo lời hứa là “hoàn toàn không có ý định làm gì, chỉ nghỉ thôi”. Em không phải đứa con gái quá ngây thơ, thánh thiện để không biết người ta vô nhà nghỉ để làm gì, nhưng em vẫn đồng ý.
Xin mọi người đừng nghĩ em đồng lõa với anh ta. Em không hề muốn xảy ra chuyện gì giữa hai đứa, chỉ là em tự tin sẽ không ai bắt được em làm điều em không muốn. Thực tế, hai đứa đã không xảy ra chuyện gì, tuy nhiên, anh ta đã khám phá cơ thể em, mặc cho em chống đối.
Anh ta luôn thì thầm “Có muốn làm người yêu anh không?”, “Hãy cho anh làm người yêu của em một ngày nhé”. Em cũng ngạc nhiên với chính bản thân mình là lúc đó đã không tát thẳng vào mặt anh ta với cái khái niệm “người yêu một ngày” như vậy. Có lẽ bởi chính em đã yêu anh ta nên mới khờ dại như vậy.
Anh ta luôn thì thầm “Có muốn làm người yêu anh không?”, “Hãy cho anh làm người yêu của em một ngày nhé” (Ảnh minh họa)
Sau chuyện đó, em dằn vặt không yên, cảm thấy giận bản thân mình ghê gớm, cảm giác hối hận và cả lo sợ. Em kể mọi chuyện với bạn trai em, chỉ không nêu tên của “kẻ thứ 3 mà anh ấy chẳng thề ngờ là người bạn thân của anh ấy. Em tự thừa nhận mình là người phản bội. Anh ấy bị sốc và hận em cho đến giờ. Hai đứa chính thức kết thúc! Em cảm thấy có lỗi vô cùng, nhưng lại bình tâm đón nhận và đã không hề khóc!
Riêng về người bạn kia, sau chuyện đó em vẫn một lòng nghĩ tốt về anh ta. Em cứ nghĩ anh ta cũng có cảm xúc với em mà tình yêu thì không có sai hoặc đúng, chỉ cần trái tim rung động. Em thậm chí còn tự cảm thấy có lỗi khi nghĩ chắc hẳn anh ta cũng đã khó nghĩ lắm khi luôn nhắc đến việc “Anh yêu em nhưng anh không muốn như vậy”.
Sau chuyện xảy ra ở nhà nghỉ, anh ta có nhắn tin hỏi thăm, tỏ ra cảm thấy có lỗi dù khá chân thành. Em vẫn không hề trách và luôn nghĩ tốt về anh ta. Cho đến khi bỗng nhiên em hỏi về chuyện tình bạn giữa anh ta và anh.
Những câu nói anh ta reply, cho đến giờ vẫn hiển hiện trong tâm trí em, khắc sâu những vết cứa “Anh không muốn trả lời, nhưng nếu em cần thì anh sẽ nói cho em biết. Anh và L vẫn bình thường như trước giờ em chứng kiến, không có gì thay đổi. Em đừng nghĩ là tình bạn giữa anh và L có liên quan gì đến chuyện anh và em. A không nghĩ nhiều đến như vậy. Nhưng có lẽ từ nay anh sẽ thay đổi cách cư xử. Cảm ơn em đã nhắc nhở!”.
Đọc xong tin nhắn, em cảm giác không thở được, trái tim như bị bóp nghẹt, choáng váng và hụt hẫng, lòng tự trọng của em bị tổn thương ghê gớm. Nực cười cho em, cứ mải miết ảo tưởng, suy nghĩ cho anh ta. Để khi anh ta trả lời, 1 cách đầy dứt khoát, rõ ràng, như thể chưa bao giờ bận tâm, em cảm thấy đau vô cùng.
Thì ra với anh ta, chưa bao giờ anh ta nghĩ rằng chuyện anh ta đang làm với em là không đúng với người anh ta gọi là bạn thân. Hoặc giả, anh ta chỉ coi em như một trò chơi, một sự tiêu khiển, một người con gái không đáng được tôn trọng. Và em đã khóc, khóc nức nở như đứa trẻ, khóc cho chính mình.
Em lựa chọn cách dừng lại, không phải vì anh, vì người bạn ấy mà là vì chính bản thân em. Không thể bắt người khác tôn trọng mình, khi chính bản thân mình đã dẹp bỏ tự trọng của mình để nuôi chiều cảm xúc, để chạy theo con tim vốn ngu ngốc.
Đến giờ phút em gửi chia sẻ này cho chị, mới chỉ 3 ngày trôi qua. 72 tiếng em không ngừng nghĩ về anh ta, nhưng tự hứa với bản thân, sẽ để trái tim nghỉ ngơi và lòng tự trọng hoạt động ổn định. Mong là sẽ bình yên!
Theo Afamily
Chồng ngoan bất ngờ mặc nhầm... quần lót đàn bà
Anh bảo, "anh, anh mặc nhầm". Nhầm ư? Nhầm thì nhầm của ai được vì đó là đồ của đàn bà. Anh đi liên hoan mà lại nhầm quần của đàn bà sao?
ảnh minh họa
Đây hoàn toàn là một câu chuyện có thật, không hề bịa chút nào. Đó là câu chuyện về người chồng của tôi mà chính tôi là người chứng kiến chuyện này.
Tôi xin gửi lên đôi dòng tâm sự để mong chị em hãy tỉnh táo, đừng quá tin vào chồng của mình. Mong đấng mày râu, có ăn vụng thì phải biết "chùi mép".
Đàn bà chúng tôi sinh ra là để phục vụ đàn ông, chăm chồng, chăm con, chăm cả gia đình nhà chồng. Tuy nhiên, đó không phải là nhiệm vụ đóng đinh, chỉ là chúng tôi nghĩ, mình nên làm thế. Và những người yêu chồng thật lòng mới muốn làm như vậy. Họ không có tình cảm thật sự, họ sẽ chẳng bao giờ chuyên tâm vì người khác như vậy.
Tôi vốn là một người vợ an phận, chăm chỉ làm lụng, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho chồng, cho con. Đi làm cả ngày, tối về tôi lại lao đầu vào việc nhà, chăm con. Nói chung, thời gian dành cả cho chồng con.
Chồng tôi chưa bao giờ phàn nàn điều gì về tôi, thậm chí anh còn hay khen ngợi tôi là người đảm đang, tháo vát, anh còn nói tự hào vì lấy được tôi. Gia đình anh đối xử cũng rất tốt và trân trọng tôi. Có lẽ họ nghĩ, tôi là người phụ nữ tốt, là sự lựa chọn đúng đắn của anh.
Chồng tôi, ai cũng phải khen anh ngoan ngoãn, hiền lành. Ai cũng bảo vợ chồng tôi đúng là một cặp trời sinh. Vì anh đúng là đức độ. Chưa bao giờ tôi thấy anh to tiếng với ai trong nhà, đi ra ngoài cũng điềm đạm. Khi tôi sinh con, có việc gì anh cũng giúp, ân cần. Đêm con khóc, anh dậy chăm con cho tôi ngủ vì thương tôi vất vả con thơ.
Thấy chồng như vậy, tôi mừng lắm. Có con là mọi việc chồng đều làm, ngay cả rửa bát, lau nhà. Vì con quấn tôi nên tôi không thể làm được gì cả. Có khách tới nhà, ai cũng khen chồng đảm đang, vì anh cứ đứng lên liên tục trong bữa ăn mà không sai vợ một cái gì cả. Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì lấy được người chồng như anh.
Thú thực, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, chồng mình lại có ngày ngoại tình hay lén lút với người khác. Anh không thể hiện cái gì khiến tôi nghi ngờ cả. Tôi cảm thấy vui vẻ, quý mến anh, yêu thương anh vô cùng. Tôi muốn dồn hết tâm huyết này cho chồng, cho con.
Cuộc sống cứ trôi đi như vậy, tôi an tâm với việc làm vợ, làm mẹ của mình và cũng an tâm về người chồng tôi hoàn toàn tin tưởng. Cho đến một ngày, anh báo về muộn và bảo tôi phần cơm. Anh trình bày là hôm nay công ty liên hoan nên không thể không đi. Anh còn đăng ảnh lên FB cho tôi xem, thế nên không có gì tôi phải nghi ngờ cả.
Tối hôm ấy, anh về muộn và còn kể chuyện đang ăn thì mất điện thế nên mọi người giải tán luôn chứ định là di hát hò. Lúc anh thay đồ, anh cởi quần áo trước mặt tôi. Vì là vợ chồng nên không còn ngại chuyện đó, với nhà cũng không có ai ngoài con nhỏ. Tôi bàng hoàng thấy anh mặc đồ lót của đàn bà. Trời ạ, tôi nhảy bổ lại hỏi anh, "anh mặc cái gì đây?". Lúc ấy, anh nhìn xuống và mặt tái mét, không kịp phản ứng. Có lẽ, điều này ngoài sức tưởng tượng của anh, nó quá bất ngờ nên anh không kịp bịa ra lý do nào đó chống chế.
Bây giờ, nhìn anh, tôi cảm thấy ghê sợ. Tôi không muốn đề cập tới chuyện này nữa, nhưng sống với con người như vậy, ngoài miệng thì ngọt ngào còn bên trong thì lén lút ngoại tình. (ảnh minh họa).
Anh bảo, "anh, anh mặc nhầm". Nhầm ư, nhầm thì nhầm của ai được vì đó là đồ của đàn bà. Anh đi liên hoan mà lại nhầm quần của đàn bà sao. Tôi choáng luôn, không còn gì để nói, anh đã ngoại tình, bằng chứng lù lù ra đó, còn chối sao được?
Sự thật này khiến tôi sốc nặng, tôi cảm thấy run rẩy toàn thân. Tôi đau khổ lắm, tại sao anh lại lừa dối tôi trắng trợn thế. Anh còn luôn tỏ ra mình là người đàn ông mẫu mực nữa. Tại sao lại ra nông nỗi này?
Anh kể cho tôi nghe chuyện mất điện. Phải chăng khi vào nhà nghỉ với người con gái kia đã mất điện, hoặc là đến nhà người ấy rồi mất điện để rồi anh vội vàng về nhà và mặc nhầm quần?
Trời ơi, tôi uất nghẹn nhưng lại thấy buồn cười vì anh. Anh là như vậy sao? Bây giờ, anh thú nhận là anh đã ngoại tình. Thật tình, tôi không thể nào tin được anh đã như thế từ khi nào. Chỉ là, không còn cách nào chối cãi nên anh đã phản bội tôi.
Bây giờ, nhìn anh, tôi cảm thấy ghê sợ. Tôi không muốn đề cập tới chuyện này nữa, nhưng sống với con người như vậy, ngoài miệng thì ngọt ngào còn bên trong thì lén lút ngoại tình. Tôi chán lắm rồi vì tôi không biết, anh còn làm những chuyện mờ ám gì sau lưng tôi nữa.
Thật ra, anh yêu tôi được bao nhiêu và thật ra, tôi có nên tin tưởng anh nữa không? Sao mà có thể toàn tâm toàn ý với anh được nữa khi anh đã lừa dối tôi?
Theo VNE
Nghe lời mẹ, anh chia tay tôi sau 3 năm mặn nồng Dạo gần đây mẹ anh bệnh nặng, bà cương quyết bắt anh phải chia tay tôi. Tôi năm nay 24 tuổi, ba năm trước khi đi học tôi đã gặp và yêu anh, anh là người rất tốt. ảnh minh họa Ngần ấy năm học xa nhà cũng là ngần ấy năm anh ở bên chăm sóc, quan tâm, lo lắng cho tôi...