Em nhận ra cần phải nắm giữ yêu thương
Em xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để nghi ngờ mà lẽ ra em nên dành thời gian đó để yêu thương.
Anh đã đến bên đời em, dừng chân lại, đưa tay kéo lấy em lên khỏi vũng bùn của nỗi buồn trong quá khứ. Sự rạng ngời của tình yêu và lòng tốt khiến em không dám tin ánh hào quang trước mặt mình là sự thật. Em đã yêu, đã tin nhiều lần và rồi em nhận được chỉ là sự hẫng hụt. Giờ đây, một lần nữa, em lại phải đứng trước lựa chọn: Tin hay không tin? Bởi vì em biết, nó sẽ lại tác động tới con tim của em. Một con tim đã có quá nhiều đau đớn.
Hãy coi đó như một sự thận trọng để rồi khi tin em sẽ yêu mà không hối tiếc… (Ảnh minh họa)
Em như kẻ đã từng vấp ngã, mà ngã đau là đằng khác. Vì thế mà mọi con đường bằng phẳng đều làm em e ngại. Có quá nhiều thứ khiến em cảnh giác. Em còn quá trẻ, trước những trở ngại trong đời em không có gì khác ngoài con tim trinh nguyên. Vì thế mà khi bị phản bội em không có bản lĩnh, không có ý chí, không có nghị lực, chỉ có một con tim mang ra hứng trọn nỗi đau đó. Thế nên em sợ, sợ cho tới tận bây giờ, khi có một hạnh phúc khác nảy mầm.
Video đang HOT
Có lẽ anh đã bị tổn thương nhiều lắm vì em. Bởi lẽ không có gì đau bằng khi ta yêu bằng con tim chân thành nhưng lại luôn bị đối phương ngờ vực. Đáng đau khổ hơn nữa là họ luôn nghi ngờ ta sẽ giống một kẻ tồi tệ trước đó. Điều ấy là một sự tổn thương rất lớn. Em biết chứ. Nhưng lúc đó em ích kỉ, em chỉ nghĩ được cho cảm giác của mình, em sợ mình sẽ lại bị đau vì thế mà em lại làm anh đau.
Em đã tìm mọi cách để đẩy anh ra thật xa vì em không dám tin hạnh phúc mình có trong tay là thật. Em thà chọn cô đơn còn hơn là một lần nữa tổn thương vì người mình yêu. Nhưng em càng đẩy anh ra thì anh lại càng tiến lại gần em hơn. Anh nói với em rằng không có cách chữa vết thương nào tốt bằng việc học cách yêu thương thêm nữa. Chỉ có tình yêu mới xoa dịu nỗi đau tình yêu gây ra một cách nhanh nhất.
Anh kì lạ thật. Anh có sức chịu đựng đến phi thường. Em không phải là cô gái quá nổi bật đến mức anh phải hi sinh quá nhiều như thế vì em. Em không xinh đẹp, không giàu có, không giỏi giang, em chỉ có một quá khứ buồn vì bị phụ tình và hiện tại đang có một trái tim đau, trái tim luôn nghi ngờ. Vậy mà anh vẫn cặm cụi bên em, mỗi khi em cần anh đều nhanh chóng có mặt chỉ để nhận về em một sự hững hờ.
Anh không bắt buộc, không vội vã, không hờn trách em, anh cứ ra sức chờ đợi và không ngừng quan tâm. Sự đúng mực đó của anh càng làm em thấy yêu hơn bao giờ hết. Nhưng kì lạ thay, càng yêu thì em lại càng muốn tránh xa. Khi em nhận ra em yêu anh quá mất rồi thì em lại càng lo sợ. Ngày trước em đã từng yêu và tin như thế, nhưng em nhận được gì…
Nhưng rồi khi anh ra đi… khi anh bắt đầu rời xa thì em thấy sợ thực sự. Em nhận ra rằng việc không được có anh lúc này còn đáng sợ hơn việc nếu yêu rồi mất anh. Đó là chuyện ngày sau mới xảy ra, mà biết đâu đó cũng chẳng bao giờ đến. Vậy tại sao em lại vì một chuyện chưa tới mà bỏ hạnh phúc bây giờ.
Em xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để nghi ngờ mà lẽ ra em nên dành thời gian đó để yêu thương. Hãy coi đó như một sự thận trọng để rồi khi tin em sẽ yêu mà không hối tiếc… Cảm ơn anh đã kiên trì, cảm ơn anh vì đã dứt bỏ đúng lúc để em nhận ra em cần phải nắm giữ yêu thương…
Theo 24h
Cháu ngoại thì... gần
Tôi cảm nhận được rõ nhất tình cảm mà ngoại dành cho tôi - một tình cảm đặc biệt mà ở đó, cháu ngoại cũng... gần.
Ông bà ta thường dạy: "Cháu ngoại thì xa, cháu nội thì gần". Câu nói ấy dường như muốn nhắc khéo với chúng ta rằng, nếu là cháu nội thì sẽ được ông bà thương yêu nhiều hơn. Nhưng với ngoại tôi thì khác, cháu ngoại thì cũng... gần như cháu nội.
Tôi cảm nhận được tình cảm ngoại dành cho tôi lớn lao và tôi cũng thương ngoại hơn bao giờ hết (Ảnh minh họa)
Tranh thủ những ngày hè, tôi về quê thăm ngoại. Mang tiếng là lên thành phố học chứ từ trường về nhà ngoại, nếu chạy xe máy thì chỉ độ hai giờ đồng hồ là tới. Ngoại tôi năm nay đã ngoài 70, tóc điểm hoa râm, lưng còng và yếu đi trông thấy. Tuy sống ở quê cơ cực, nhưng mỗi lần ba mẹ tôi ngỏ ý muốn rước ngoại lên thị thành sống, ngoại đều từ chối. Ngoại chỉ lên chơi với gia đình tôi vài hôm rồi lại đòi về. Ngoại bảo thích sống ở quê vì yên tĩnh, không bon chen như ở thành thị. Với lại, ngoại còn phải hương khói cho ông tôi mỗi ngày nên không thể xa mảnh đất này.
Về thăm ngoại lần này còn có thằng Sơn con cậu Út. Nó nghỉ hè nên cũng về chơi. Ngày trước, khi ba mẹ gởi tôi cho vợ chồng cậu Út nuôi, cả tôi và Sơn đều chỉ học lớp 3. Mỗi buổi trưa đi học về, tôi với nó hay lội ruộng bắt cá, ra đồng thả diều và hái cỏ gà về đá với nhau. Giờ cả hai đều đã trưởng thành, tôi học ở trường nội trú trên tỉnh, nó học ở huyện. Thấy có cả cháu nội lẫn cháu ngoại về thăm, ngoại tôi rất vui.
Thằng Sơn là con trai duy nhất của cậu tôi nên được ba mẹ nuông chiều từ nhỏ. Tính nó rất ngỗ ngược, ngang bướng. Nhớ ngày trước, tôi hay bị nó ức hiếp trong những lúc cùng đi học, chơi thả diều hay ăn cơm. Còn nhớ lần nọ, hai đứa tôi giành giật một con diều đến nỗi đánh nhau. Những lúc như vậy, tôi đều bị thiệt hơn so với thằng Sơn vì nó được ba mẹ dỗ dành, động viên. Ngoại tôi thì khác, lúc nào ngoại cũng bảo vệ, che chở và đứng về phía tôi. Ngoại không bênh cháu nội như nhiều người, ngoại chỉ thương cho thằng cháu ngoại hiền lành, chăm học và đáng thương vì phải sống xa ba mẹ như tôi.
Thời gian ở nhà ngoại, sáng nào ngoại cũng để sẵn thau nước mát để tôi rửa mặt. Đó là sự ân cần, chu đáo mà tôi cảm nhận được từ người bà đã ngoài thất thập lai hy. Ngoại nấu những món ăn khoái khẩu tôi thích nhất như bánh lá, bánh xèo, canh mồng tơi nấu tép, cá rô kho tộ... Tôi thưởng thức các món ăn ngoại nấu mà trong lòng đầy ắp niềm yêu thương, hạnh phúc. Ngày trước, tôi còn trẻ dại nên đôi lúc làm cho ngoại buồn và lo lắng. Bây giờ, tôi cảm nhận được tình cảm ngoại dành cho tôi lớn lao và tôi cũng thương ngoại hơn bao giờ hết.
Hôm về thành phố, tôi sà vào lòng ngoại, để ngoại ôm ấp, vỗ về như những ngày tôi còn thơ bé. Ngoại ôm tôi vào lòng mà mắng yêu: "Mồ tổ bây, lớn rồi mà còn nhõng nhẽo với ngoại hả con?".Tôi khẽ trả lời: "Con vẫn là đứa cháu bé bỏng của ngoại năm nào". Và không hiểu sao, dù đã trưởng thành nhưng tôi vẫn cứ thích sà vào lòng ngoại tôi như thế. Có lẽ, đó là những lúc tôi cảm nhận được rõ nhất tình cảm mà ngoại dành cho tôi - một tình cảm đặc biệt mà ở đó, cháu ngoại cũng... gần.
Theo VNE
Em chỉ muốn yêu, không chịu cưới Tôi thât sư không hiêu nôi em nưa rôi, em cư lây hêt ly do nay sang ly do khac để từ chối. Giơ tôi không biêt minh nên lam thê nao nưa tiêp tuc hay dưng lai đây nưa (Ảnh minh họa) Ngay tôi biêt em la ngay em đên công ty tôi đê thưc tâp chuân bi cho chi nhanh mơi....