Em muốn được ôm anh từ phía đằng sau
Anh còn nhớ những ngày ít giông bão, ít hờn dỗi nhưng nhiều yêu thương đó không? Đêm lặng gió, màn đêm gõ nhẹ vào khung cửa sổ vài hạt mưa lất phất, anh ân cần vuốt mái tóc em, yên bình. Em nũng nịu đòi anh ôm em từ phía sau và thơm nhẹ lên má. Vì em thích cảm giác có một người luôn ở phía sau..
Em nũng nịu đòi anh ôm em từ phía sau và thơm nhẹ lên má. Vì em thích cảm giác có một người luôn ở phía sau..
Đã rất lâu rồi em không còn phải vội vã đến chỗ hẹn vì sợ anh đợi. Cũng rất lâu rồi em không còn lo anh đã kịp ăn tối hay chưa? Những lần đón đưa, những lần anh đợi, những vòng tay ôm cứ cạn vơi theo năm tháng.
Anh còn nhớ lần anh chờ em gần đây nhất là lúc nào không? Có lẽ anh quá bận, em quá bận để nhớ.
Dạo gần đây trời hay mưa bất chợt, tiếng chạm hờ của mưa xuống mặt đất cũng khiến trái tim em nhức nhối. Em ngồi co mình lặng lẽ dựa vào bức tường lạnh tanh tìm một chỗ dựa, thấy màn đêm làm buồn lên đôi mắt. Rồi em thương anh, thương mình, thương chuyện tình nhiều giông bão.
Có phải yêu nhau như một trò cút bắt trốn tìm, cảm xúc cứ vay rồi trả lại cho nhau. Ngày xưa anh đợi em không một lời oán trách, còn bây giờ em đợi anh, đợi anh dài trong những ngày tháng cô đơn nhất của tuổi trẻ. Em chỉ mong, mong một lần anh rảnh để đợi em. À mà không, mong anh rảnh, yên lặng để em ôm từ đằng sau.
Anh à! Những lúc như vậy em chỉ muốn anh có thể dành cho em một chút thời gian ít ỏi cuối ngày, đến chỗ hẹn cũ và lặng lẽ ngồi đợi em. Em sẽ nhẹ nhàng, đi thật nhẹ, nhìn anh từ phía sau, tưởng tượng ra gương mặt anh lúc ấy như thế nào và sẽ vòng tay ôm anh từ phía sau. Giây phút ấy đối với em thật an yên anh à!
Video đang HOT
Anh còn nhớ những ngày ít giông bão, ít hờn dỗi nhưng nhiều yêu thương đó không? Đêm lặng gió, màn đêm gõ nhẹ vào khung cửa sổ vài hạt mưa lất phất, anh ân cần vuốt mái tóc em, yên bình. Em nũng nịu đòi anh ôm em từ phía sau và thơm nhẹ lên má. Vì em thích cảm giác có một người luôn ở phía sau, chở che và thương em rất thật. Vòng tay anh là bình yên mà em cảm nhận được rõ nhất, sâu nhất.
Nhưng dạo gần đây mưa nhiều về đêm, em hay trở mình thức giấc rồi vụng về nhớ anh và thèm được anh ôm vào lòng như lúc xưa. Có phải chúng ta có quá ít thời gian để dành cho nhau hay vì tim yêu đã vơi đi theo năm tháng. Là anh khác, em khác hay tình yêu khác hả anh? Em cứ quẩn quanh trong mớ bòng bong đầy u sầu và thương nhớ ấy.
Bây giờ anh bận. Rất bận. Sau những tất tả ngược xuôi ở ngoài kia, sau bộn bề công việc thì anh có thể yên lặng để em ôm từ đằng sau được không. Vì em biết ôm từ cảm giác được ôm từ đằng sau an yên, êm ái như thế nào. Chỉ thế thôi có được không anh?
Theo Guu
Cả nhà cười ngất vì lời đứa cháu trong ngày tôi đưa bạn trai về ra mắt
Khi bạn trai bước vào nhà, mẹ tôi tròn mắt, còn ba tôi cũng ngẩn ngơ. Anh đứng che gần hết cả cái cửa nhà tôi. Thằng cháu 3 tuổi của tôi còn nhanh nhảu chạy ra khoanh tay: "Cháu chào chú bầu ạ."
Ngay từ thời sinh viên, tôi đã có quan điểm chọn người yêu hoàn toàn khác so với chúng bạn. Trong khi bạn bè tôi thích những anh chàng thư sinh, gầy gò, trắng trẻo điển trai. Nhưng tôi thì khác, tôi thích những anh mập mập nhưng có sức khỏe tốt.
Tôi quan niệm rằng những anh chàng thư sinh nhìn đẹp thì đẹp đấy, nhưng nếu đụng đến chuyện gì cần sức thì các anh coi như chẳng có chút giá trị gì. Thư sinh chỉ để ngắm thôi. Bạn bè đồng lứa đều cho rằng suy nghĩ của tôi là có vấn đề, nhưng tôi kệ.
Rồi năm thứ 4 đại học, tôi quen chồng tôi bây giờ. Anh đáp ứng đủ yêu cầu của tôi, đặc biệt là về cân nặng. Nhớ lần đầu gặp nhau trong một cuộc thi dành cho sinh viên giỏi, nhìn anh to con, bụng lại bệ phệ như kiểu bà bầu 3 tháng, ai cũng cười. Chỉ có tôi là chủ động bắt chuyện, làm quen với anh. Chúng tôi thường xuyên gặp gỡ nhau hơn.
Anh tâm sự rằng nhiều khi anh cũng ngượng ngùng với cân nặng của mình lắm. Nhưng chẳng biết làm thế nào để giảm cân. Tôi cười phá lên, bảo anh đừng giảm cân làm gì, cứ để như thế, tôi thích. Sau 1 năm qua lại, trò chuyện, chúng tôi chính thức thành một cặp ngay trong ngày tổng kết năm học cuối khóa. Ai cũng bảo tôi dũng cảm khi yêu một anh chàng mập như vậy, tôi cười đầy tự hào.
Ngày dẫn anh ra mắt ba mẹ đến giờ tôi vẫn nhớ như in. Hôm ấy, ba mẹ tôi đều chuẩn bị rất kĩ, vì đây là lần đầu tiên tôi giới thiệu bạn trai và nghiêm túc nói đến hai chữ kết hôn. Khi anh bước vào nhà, mẹ tôi tròn mắt, còn ba tôi cũng ngẩn ngơ. Anh đứng che gần hết cả cái cửa nhà tôi. Thằng cháu 3 tuổi của tôi còn nhanh nhảu chạy ra khoanh tay: "Cháu chào chú bầu ạ!".
Tôi cười phá lên, bảo anh đừng giảm cân làm gì, cứ để như thế, tôi thích. (Ảnh minh họa)
Cả nhà tôi được một phen cười nắc nẻ, còn anh thì ngượng ngùng đỏ mặt. Suốt bữa ăn, mẹ tôi còn chọc: "Mẹ cháu đúng là mát tay". Còn anh trai tôi thì cười nói rất bất ngờ khi thấy tôi yêu một người trái ngược mình như thế. Tôi thì gầy gầy nhỏ nhỏ, còn anh lại béo ú, đi với nhau không khác gì chim chích với voi. Cũng may tính bạn trai không giận nên chẳng để bụng mấy lời mọi người chọc, còn hùa theo nói chuyện rất vui vẻ. Đến bây giờ, thi thoảng chúng tôi vẫn nhắc lại lời chào của thằng cháu nghịch ngợm để đùa nhau.
Khi cưới, anh chuyển về sống ở nhà tôi. Vì nhà tôi rộng rãi, lại gần chỗ làm của hai vợ chồng hơn nhà anh.
Vậy mà, cái béo khỏe của anh cũng có nhiều cái lợi. Nhớ một lần, ba tôi lên cơn đau tim giữa đêm. Anh trai tôi lay hoay mãi không kéo nổi ông. Vậy mà chồng tôi bế thốc ba lên, chạy te te ra tận đầu ngõ lên taxi. Khi đó, nhìn anh cứ như siêu nhân vậy. Rồi những ngày ở viện, cũng chồng tôi là người dìu ba tôi đi vệ sinh vì nhà tôi chẳng có ai đủ sức. Nhìn cách anh chăm sóc ba, ai cũng khen ngợi, họ còn bảo nhìn anh giống con ruột của ba hơn cả anh trai tôi.
Trong nhà có việc gì nặng đều đến tay anh. Khi thì khiêng cái cây ra chỗ có nắng, khi thì đập bỏ tấm bê tông lấy chỗ thoát nước... Từ khi có anh trong nhà, ba và anh tôi đỡ mệt hẳn.
Dù anh nói đó chỉ là quán tính, nhưng cả nhà tôi đều ngậm ngùi thấu hiểu và biết ơn anh. (Ảnh minh họa)
Vào mấy ngày mưa, trời lạnh, được ôm chồng ú ngủ đối với tôi cũng là điều hạnh phúc. Anh ú nên người lúc nào cũng ấm ấm, tròn tròn rất dễ chịu. Mà không phải chỉ có mình tôi thích ôm anh, thằng cháu tôi cũng rất ghiền hơi dượng. Nó bám lấy anh như một con mèo trèo lên con trâu. Cứ hễ đi lớp về là đòi dượng chơi cùng. Nhìn hai dượng cháu cười ra rả, ai cũng thấy thương anh. Tối nào nó cũng bắt anh nằm ưỡn bụng ra, để nó leo lên ngồi để nhún nhảy.
Dù ở rể nhưng chàng chồng ú của tôi chẳng làm mất lòng ai. Cả gia đình đều quý anh như người thân ruột thịt trong nhà.
Nhớ một lần, anh chở cháu đi học, chẳng may va vào xe đi ngược đường nhưng đi ẩu. Khi ngã xuống, anh hốt hoảng lấy tay kéo thằng cháu ngồi trước nằm lên người anh. Kết quả, anh ngã xuống đường bị sây sát, còn cháu tôi không sao. Khi về, nó còn hồn nhiên kể việc dượng "cứu" nó như thế nào với ánh mắt rất tự hào. Dù anh nói đó chỉ là quán tính, nhưng cả nhà tôi đều ngậm ngùi thấu hiểu và biết ơn anh. Anh chị tôi cũng vì chuyện này mà cảm ơn anh mãi.
Tôi hay nghe mấy cô nàng trẻ tuổi bàn về cách chọn người yêu. Ai cũng đưa ra tiêu chí là phải điển trai, phải thư sinh. Nhưng tôi thiết nghĩ, đâu phải cứ thư sinh, cứ gầy là tốt, mập ú như chồng tôi cũng có nhiều điểm đáng yêu lắm. Mọi người thấy suy nghĩ của tôi có đúng không?
Theo Afamily
Thương anh, thương cả những nỗi buồn của anh... Hôm nay, chính anh đã thừa nhận rằng những ngày qua anh buồn, chính vì thế anh đã bỏ mặc tôi. Tôi biết, biết chứ, biết hết, biết anh "của tôi" buồn, biết anh buồn về cuộc sống, buồn về người cũ. Hôm nay, chính anh đã thừa nhận rằng những ngày qua anh buồn, chính vì thế anh đã bỏ mặc tôi....