Em mãi đợi anh…
Em buồn và đau đớn. Một mình em lang thang trên đất Thủ đô rộng lớn không còn ai bầu bạn, tâm sự.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…rồi 1 tháng, em chờ đợi mãi mà không nhận được một cuộc điện thoại hay một dòng tin nhắn nào của anh. Em bắt đầu thấy sốt ruột và thấy lo lắng cho anh. Em đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại mà không thấy anh nhấc máy. Em nhắn bao nhiêu tin nhắn mà anh không trả lời.
Không biết làm cách nào khác anh ạ, em lấy một số điện thoại khác nhắn tin cho anh. Một người bạn cùng phòng cầm máy điện thoại của anh đã nhắn tin cho em biết anh bị tai nạn và đã được chuyển ra Hà Nội gần 1 tháng rồi. Nghe tin đó mà em rụng rời chân tay, em không tin đó là sự thật anh ạ. Em càng không tin rằng khi bạn anh cho em biết chính em là nguyên nhân gây tai nạn cho anh.
Em nhớ hôm đó anh nhắn tin bảo với em “ mình cưới nhau em nhé, anh không muốn phải xa em nữa?” Em đỏng đảnh, vô tâm bảo anh “ em không cưới anh đâu“. Lúc sau anh mới nhắn tin lại ” vậy thì từ bây giờ em không phải lo cho tôi nữa, kệ tôi, đừng nhắn tin cho tôi nữa, tôi đi uống rượu đây”. Em biết lúc đó anh rất giận em nên em cũng không nhắn tin cho anh nữa. Ngày hôm sau, em chỉ cần nhắn cho anh một tin nhắn ngọt ngào là anh sẽ bỏ qua cho em. Nhưng lần này thì khác, em đã nhắn tin cho anh biết bao nhiêu tin nhắn, em đã xin lỗi anh nhưng anh không nhắn tin lại. Em cũng dùng lời nói ngọt ngào nhất để nhắn tin cho anh nhưng anh vẫn không trả lời. Cho đến khi em biết sự thật đau lòng này.
Em luôn mong được là vợ anh (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Hàng ngày đi làm mà tâm trí em luôn nghĩ tới anh. Em lo lắng cho anh và hận bản thân mình nhiều lắm anh ạ. Em càng đáng trách hơn khi biết tin anh bị tai nạn mà em không thể nào ra với anh, không được ở bên cạnh để chăm sóc anh. Anh à, em phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình khi mà khoảng cách địa lý của em và anh quá xa. Em chỉ biết hàng ngày đi chùa cầu nguyện cho anh, mong anh nhanh chóng khỏe lại để em chuộc lại lỗi lầm của mình. Đã 4 tháng trôi qua mà anh vẫn nằm bất động ở đó.
Em quyết định ra Hà Nội để thăm anh. Em gọi vào số điện thoại của anh nhưng không liên lạc được. Em gọi cho em họ anh. Em chưa kịp nói gì thì em họ anh bảo: “ Chị hãy quên anh em đi và đi tìm một hạnh phúc mới. Anh em không thể nào ở bên chị nữa, anh em bị tàn phế rồi. Chị đừng đến thăm anh ấy nữa. Chị đến sẽ làm cho gia đình em buồn mà thôi”. Lời nói của em anh như muối sát vào tim em anh ạ.
Em cố gắng nén nước mắt, cố gắng nén lòng tự trọng của mình, thuyết phục em anh “ dù sao thì em cũng là bạn gái của anh anh mà, anh hãy cho em gặp anh ấy đi. Đã lâu lắm rồi em chưa được gặp anh ấy, em rất nhớ anh ấy. Em sẽ làm tất cả để được ở bên anh ấy, được chăm sóc anh ấy nhất là những lúc như thế này”. “ Em biết chị yêu anh ấy nhưng gia đình anh ấy thì không muốn, chị có hiểu không?” “ Anh cho em gặp anh ấy một lần này thôi, chỉ một lần thôi, em xin anh đấy“. Mặc cho em van xin nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy từ khi nào và chỉ còn những tiếng tút tút kéo dài.
Em buồn và đau đớn. Một mình em lang thang trên đất Thủ đô rộng lớn không còn ai bầu bạn, tâm sự. Em đáng bị trừng phạt như thế phải không anh. Em đã không biết lựa lời mà nói để anh phải ra nông nỗi này. Anh à, thật lòng em rất muốn làm vợ anh từ rất lâu rồi. Nếu anh khỏe lại mà đọc được những dòng tâm sự này thì anh hãy nhắn tin cho em ngay anh nhé. Em mãi đợi anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc bên bầu trời mới em nhé
Em đã không cùng anh vượt qua thì anh chúc em hạnh phúc bên người, em nhé!
Nét bút đêm nay cần nỗi sầu
Vài dòng tâm sự gửi về đâu?
Gửi mây mây bảo đem cho gió
Gửi gió đêm nay gió chẳng về.
Nên mượn tin nhắn gửi cho anh
Không biết lòng em nhớ đến ai?
Mà sao cứ nhớ mãi thương hoài
Nhiều đêm viết lên bao tâm sự
Viết rồi lại chẳng dám gửi anh
Xa nhau thì thấy nhớ nhau
Gặp nhau thì lại đớn đau trong lòng!
Hằng đêm em vẫn ước mong
Mong rằng hai đứa đừng hoài giận nhau
Mong cho hạnh phúc bền lâu
Tình này xin gửi bên anh trọn đời.
"Pé M tặng anh bài thơ này, mong anh sẽ vui khi đọc nó. Pé mong anh nhớ một điều rằng: pé M mãi yêu anh P và anh đừng làm pé phải khóc nữa nhé"... Không biết em còn nhớ những dòng tin nhắn nay không? Em gửi nó cho anh cũng đã gần một năm rồi đó. Có lẽ bài thơ này không theo một quy tắc, không hay đối với người khác nhưng riêng anh thì đây là bài thơ anh nhớ mãi không quên được, bài thơ làm anh xao xuyến nhất. Khi nhận được bài thơ này anh chỉ muốn chạy xuống nhà em (vì nhà ta gần nhau quá mà) và ôm em thật chặt để nói rằng anh hạnh phúc biết nhường nào!
Chúng ta quen nhau thật tình cờ phải không em? Cũng nhờ thằng bạn anh cho leo cây phải đi bộ về nhà và anh gặp được em cho đi nhờ. Lúc đó mới ngại làm sao vì anh luôn cưỡi xe đi học mà. Em chạy xe nhanh quá làm anh ngồi sau viết số điện thoại của anh nó cũng te tua hết trơn nhưng em cũng hiểu được. Và tối hôm đó thật bất ngờ, em nhắn tin cho anh, bắt đầu những ngày tháng anh ngủ khuya hơn, thích đi ngang nhà em hơn và biết mong tin nhắn của em nữa. Những buổi tối anh và em cùng những đứa em của em đi bộ ra nhà văn hóa đó là khoảnh khắc anh thấy vui vì có em bên cạnh. Anh nhớ nhất là buổi trưa hôm đó em liều mạng đâm vào nhà anh, em mang cho anh một nửa quả dưa mà lúc đó anh không có ở nhà, cũng không được ăn nữa vì trưa đó ba anh say nên mẹ anh lấy cho ba anh ăn. Ức quá em nhỉ? Bắt đầu những tháng ngày nhắn tin, nói chuyện, đi bộ và tối hôm đó anh quyết định tổng tiến công em và em đã nhận lời làm anh rất hạnh phúc. Em còn nhớ ngày đó không, ngày 30/4 giải phóng miền nam và cũng là ngày giải phóng trái tim anh luôn đó.
Tình yêu chúng ta dành cho nhau thật giản dị nhưng đầy ý nghĩa, không có những đêm cùng nhau đi cafe, đi chơi hay vào một quán nào đó. Chỉ đơn giản là anh xuống nhà em và em lên nhà anh thôi. Vậy mà vui quá em nhỉ? Tháng ngày trôi đi lặng lẽ, 3 lần chia tay nhau nhưng ta biết chỉ tạm xa nhau thôi và chính vì thế đã mang anh và em lại tiếp tục yêu nhau, kéo dài gần 2 năm cho tới tận bây giờ. Những năm tháng yêu nhau, "anh xin lỗi" vì đã làm em buồn nhiều, làm em khóc cũng không ít nhưng em đều tha thứ cho anh. Cảm ơn em vì điều đó!
Chúc em hạnh phúc bên người (Ảnh minh họa)
Rồi cái ngày định mệnh chính thức đã tới. Em chia tay anh và nói sẽ không quay lại nữa. Anh như chết lặng, em làm tan nát trái tim anh. Anh không hiểu vì sao em chia tay anh? Cũng có lẽ tại anh chưa tìm hiểu em nhiều hơn, quan tâm những lúc em cần và anh mất em vì điều đó. Rồi anh tìm cách nhắn tin, gặp gỡ, v.v... nhưng mọi thứ đều làm em ghét anh nhiều hơn thôi. Anh xin lỗi vì anh không nên làm như vậy, mình chia tay chắc em cũng buồn lắm phải không? Trong gần 2 tháng qua, nhiều khi anh buồn ăn uống không nổi, nghĩ tới em là thấy ngẹn trong lòng. Anh cố gắng sống vui hơn, tạo cảm giác thoải mái mỗi khi anh em mình nhắn tin, em nói chúng ta hãy bình thường nhưng sao khó quá, mỗi khi nhìn thấy em như ngàn mũi dao đâm vào tim anh, anh chỉ muốn ôm em lúc đó và nói "Anh yêu em, M à" nhưng lý trí không cho phép anh làm như vậy. Mọi chuyện với người khác đơn giản sao với anh khó thế!?
Ông trời ban tặng em cho anh nhưng anh không biết giữ gìn nó và đã để em ra đi. Đó là một nỗi đau, một vết thương sâu trong lòng anh. Nhưng nghiệt ngã hơn, nỗi đau dường như nhân lên gấp ngàn lần trong anh khi biết em mới chia tay anh và quay sang yêu thằng bạn thân của anh. Tại sao em không để chúng ta được bình yên trong một khoảng thời gian, sao em vội vàng như thế? Có lẽ những lúc em buồn, em thấy trống trải thì bạn anh luôn thông cảm chia sẻ cùng em, em luôn tìm đến bạn anh và điều đó làm anh buồn nhiều lắm. Anh không trách hai người đâu vì anh chưa thật sự là một người em cần và tin tưởng mặc dù đã 2 năm yêu nhau. Nếu em tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc nơi bạn của anh thì em hãy làm theo con tim mình nhé. Anh sẽ ra đi, anh không đứng giữa con đường nhìn em nữa, bạn anh sẽ thay thế anh đứng ở vị trí đó. Anh bây giờ chỉ đứng ở một góc khuất trên con đường của em, nơi mà em không thấy anh và anh âm thầm nhìn em sống những ngày tháng hạnh phúc bên người đó. Điều mà anh chưa mang lai được cho em. Hãy luôn mỉm cười em nhé. Thấy em vui vẻ anh cũng yên tâm khi để em ra đi.
Tình yêu nó làm cho con người ta trở nên ích kỷ hơn. Khi em yêu bạn thân của anh, nói không giận gì hai người thì đó là anh nói dối, hận thù hai người như những người khác đã làm ư? Đó cũng không hẳn là sự thật. Anh chỉ buồn vì anh không mang lại hạnh phúc cho em thôi. Giận thì cũng có nhưng vì anh yêu em thật lòng, chưa ai làm anh yêu như thế nên anh luôn mong những điều tốt đẹp nhất cho em. Mặc dù người đó không phải là anh. Anh thầm chúc hai người hạnh phúc, chúng ta vẫn là bạn, vì ba đứa gần nhà nhau nên không thể không nhìn nhau được, lương tâm không cho anh làm như vậy. Tình bạn hay tình yêu thì cũng giống nhau chữ "tình" mà, chẵng lẽ vì hận thù mà anh để mất hai người sao. Em hãy chín chắn hơn, suy nghĩ kỹ hơn khi quyết định em nhé. Đó là một bầu trời trong xanh chứ không nhiều mây đen và giông tố như bầu trời của anh. Mặc dù nhiều mây đen thế nhưng anh không muốn trong xanh đâu, tình yêu nó phải trải qua nhiều khó khăn, mưa giông mà em, mưa xong thì bầu trời sẽ trong xanh trở lại. Em đã không cùng anh vượt qua thì anh chúc em hạnh phúc bên người, em nhé!
"Tại anh đã vô tâm hay tại anh không quan tâm em mỗi ngày?
Để giờ đây khi lời anh nói em không tin anh nữa vậy
Trong tình yêu đôi lúc ta hay giận hờn anh biết.
Vậy thôi anh cho em đi về nơi em chưa bắt đầu
Nơi mà em chưa quen anh, anh thấy em vui hơn nhiều.
Anh xin lỗi vì đã cướp mất khoảng trời của em
Nhưng sẽ có người cho em lai một bầu trời..."
Đây là bức thư khác những bức anh đã gửi cho em vì em sẽ không bao đọc được nó, anh không mong như vậy vì anh không thể để em phải suy nghĩ nhiều về anh nữa. Đây là những tháng ngày em đang hạnh phúc bên tình yêu mới, anh thì chưa hoàn toàn khỏi hẳn, anh thấy trống vắng trong lòng nên anh ngồi viết, viết nhưng tâm sự của anh, nhưng lời anh chưa kịp nói với em và cũng để tự làm mình cảm thấy thoải mái hơn. Dù chuyện gì đi nữa, "anh P vẫn mãi yêu pé M, anh mong pé M hãy sống thật hạnh phúc nhé". Chúc em hạnh phúc! Chào em!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đợi anh đến khi em 35 tuổi Em biết, anh sẽ cho em là đứa con gái dở hơi khi cứ tin vào tình yêu vô vọng. Có thể anh cũng sẽ cho em là một đứa dai dẳng, bám anh như đỉa và không chịu buông tha anh khi anh chẳng hề yêu em. Nhưng anh à, tình yêu có lý lẽ riêng của nó. Vì anh, em có...