Em lên xe hoa rồi Anh yêu và lấy vợ đi nhé
Đám cưới cô, anh tới dự… Cô xinh đẹp và rạng ngời, nhưng cô không giống người con gái mà anh từng yêu. Cô, giờ là của một người đàn ông khác!
Ngồi trong đám cưới của Thùy Trang, Tuấn thẫn thờ nghĩ về những năm tháng cũ. Không gian cưới của Thùy Trang ấm cúng, tươi tắn… hệt như con người cô vậy. Tuấn ngồi đó và cảm thấy mình lạc lõng… Anh đã từng mơ về khung cảnh này nhưng sao giờ mọi thứ nó khác xa đến như vậy. Trong trí nhớ của Tuấn, kí ức ập về dữ dội.
Đó là một đêm mùa đông, Thùy Trang nép mình trong vòng tay anh. Cái lạnh của Hà Nội khiến người ta muốn xích lại gần nhau hơn. Tuấn thích vùi đầu vào mái tóc dài, mềm mại của Thùy Trang. Cảm giác đó thật tuyệt biết bao.
- “Anh này, nếu sau này mình chia tay, anh sẽ yêu người con gái như thế nào tiếp theo?”
- “Vớ vẩn, chia tay là chia tay thế nào, em chỉ được cái khéo tưởng tượng”
- “Thì ngộ nhỡ, cứ giả thiết thế đi…”
Anh ôm Thùy Trang vào lòng, thơm nhẹ lên mái tóc cô và thì thầm:
- “Nếu mình chia tay, anh sẽ yêu một người con có mái tóc giống em, mềm mại… Anh luôn thích cái cảm giác này”
Thùy Trang không nói gì, cô chỉ lặng lẽ xiết chặt vòng tay mình để cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người đàn ông mà cô yêu.
Đó là một đêm của tháng 12 lạnh giá. Nửa năm sau, họ chia tay thật.
Cô cắt bỏ mái tóc dài bao người mơ ước của mình. Cô để mái tóc tém đầy cá tính. Thùy Trang đẹp, một vẻ đẹp không thể gọi tên, nó có gì đó gợi nhiều trăn trở cho người đối diện.(ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tuấn không thể nào tìm được lí do cho việc chia tay đó. Trong kí ức còn nguyên vẹn của anh, buổi tối hôm ấy, giữa cái lạnh thấu xương của Hà Nội, đứng dưới hàng cây ven hồ, họ nói lời dừng lại. Thùy Trang nói cô ấy cảm thấy cô đơn khi bên anh bởi vì anh bận rộn với cuộc sống.
Những năm tháng của tuổi trẻ, Tuấn lao vào cuộc sống như một con thiêu thân. Anh luôn nghĩ thứ mà anh sẽ không mất đi là Thùy Trang, nhưng thực tế là, sau khi có được mọi điều anh muốn, thứ duy nhất anh đánh mất lại là cô.
Tuấn hận! Anh trách Thùy Trang quá ích kỉ. Anh nghĩ cô không yêu anh nhiều như anh đã yêu cô bởi vì con gái khi yêu sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Hơn 3 năm gắn bó, biết bao kỉ niệm ngọt ngào và cay đắng đã cùng nhau đi qua, vậy mà rốt cục Thùy Trang ném trả anh vài lời chia tay lạnh ngắt như cái đêm đông ấy.
Sau ngày chia tay, Tuấn lao vào những cuộc tình chớp nhoáng. Anh xoa dịu nỗi đau của mình bằng những cuộc tình lơi lả, trót lưỡi đầu môi. Những người con gái anh quen, cô nào cũng có mái tóc dài thướt tha giống hệt Thùy Trang. Nhưng cái cảm giác thì tuyệt nhiên không phải thế. Càng yêu điên cuồng anh càng hận vì không tìm lại được dư vị của hạnh phúc thực sự mà anh khao khát.
Còn Thùy Trang. Cô cắt bỏ mái tóc dài bao người mơ ước của mình. Cô để mái tóc tém đầy cá tính. Thùy Trang đẹp, một vẻ đẹp không thể gọi tên, nó có gì đó gợi nhiều trăn trở cho người đối diện. Chỉ riêng mình Thùy Trang, mái tóc của cô có nghĩa gì.
Thùy Trang và Tuấn gặp nhau vài lần bởi họ có nhiều bạn chung. Trong đám cưới của bạn bè, Thùy Trang và Tuấn chạm mắt nhau. Tuấn ra chào, bắt chuyện đầy bình thản. Còn Thùy Trang chỉ luôn cười thật nhẹ nhàng. Trông cô khác năm xưa nhiều quá. Cô không còn là người con gái dịu dàng, thướt tha, cần một vòng tay che chở. Cô độc lập, cá tính và tự chủ.
Sau mỗi lần gặp gỡ, Tuấn vùi nỗi nhớ của mình vào thân thể của một cô gái khác…
Hơn 3 năm sau, giữa một ngày mùa thu, Tuấn nhận được tấm thiệp hồng của Thùy Trang. Và ngày hôm nay, anh tới dự đám cưới của cô trong tư cách của một người bạn – cách gọi khác đi của người tình cũ.
Thùy Trang xuất hiện trong đám cưới. Cô rạng rỡ và ngọt ngào với váy trắng tinh khôi và mái tóc tém cá tính. Thùy Trang bước đến nơi Tuấn ngồi. Ánh mắt Thùy Trang đầy trìu mến:
- “Cảm ơn vì anh đã đến dự”
Tuấn bối rối:
- “Tất nhiên là anh phải đến chứ… Em đẹp lắm! Chúc mừng hạnh phúc em?”
Thùy Trang mỉm cười. Nụ cười của cô khiến Tuấn muốn vượt những giằng xé trong lòng để nói một lời yêu mà anh cố tình chôn vui bao năm qua. Nhưng lời đó, giờ muốn nói mà đâu có được.
Chút nữa thôi, cô sẽ nắm tay người đàn ông khác, người mà trọn đời cô gọi bằng chồng. Tất nhiên, người đó không phải Tuấn!
(Ảnh minh họa)
“Anh giữ lại điều đó cho riêng mình đi nhé. Đừng nói ra lời ấy. Em không muốn làm một người vợ thiếu thủy chung, sống bên chồng mà nhớ thương người tình cũ. Em đã từng đợi anh bao tối dưới hàng cây, khi anh về nhà say khướt trong vòng tay cô gái lạ. Mái tóc này em cắt cũng vì anh, vì em chỉ muốn mình anh là người hít hà. Anh đã không nhận ra rằng, em vẫn chờ anh quay lại. Anh buông tay em nhanh quá. Tình yêu đôi khi cần một phép thử để biết đâu mới là thứ ái tình đích thực thuộc về mình”.
Tuấn lặng thinh, anh nuốt nỗi đau vào lòng. Anh hèn nhát buông tay và đổ lỗi cho Thùy Trang. Anh nghĩ mình hiểu cô ấy nhưng thực tế anh đã lầm. Là anh dễ dàng lao vào những cuộc tình mới chứ không phải Thùy Trang… Nhưng anh tìm hoài không thấy thứ cảm giác mà anh có khi bên cô dẫu những người con gái khác cũng mang dáng dấp như Trang.
- “Đừng yêu một cô gái chỉ vì cô ấy có mái tóc giống em. Điều đó chỉ mang tới cho anh cảm giác đau như lúc này. Hãy yêu một cô gái mang tới cho anh cảm giác hạnh phúc như những ngày mình còn yêu. Đừng tìm kiếm điều vô vọng đã trôi vào quá khứ… Anh yêu, yêu thật lòng đi thôi. Như cái cách mà em đang làm, yêu và cưới, người đàn ông của em”.
Nói rồi Thùy Trang bước về phía lễ đường. Chút nữa thôi, cô sẽ nắm tay người đàn ông khác, người mà trọn đời cô gọi bằng chồng. Tất nhiên, người đó không phải Tuấn!
Theo Tapchiphunu
Mẹ chồng mách nước con dâu đánh ghen
Từ khi có người đàn bà thứ hai, tôi "đi công tác" nhiều hơn. Rồi chuyện cũng đến tai vợ tôi, cô ấy chỉ mới nghe chứ chưa "bắt tận tay day tận mặt".
Do đặc thù công việc nên tôi thường xuyên xa nhà. Thực tình thì tôi yêu vợ, nhưng đàn ông xa vợ nhiều đôi khi không tránh khỏi chuyện này chuyện nọ. Ban đầu chỉ là vui chơi qua đường, rồi gắn bó thành tình nhân lúc nào không hay.
Từ khi có người đàn bà thứ hai, tôi "đi công tác" nhiều hơn. Rồi chuyện cũng đến tai vợ tôi, cô ấy chỉ mới nghe chứ chưa "bắt tận tay day tận mặt". Vì vậy, dù có chột dạ, nhưng như bao nhiêu người đàn ông khác, tôi chối bai bải. Vợ tôi giận dữ, la hét, đuổi tôi ra khỏi nhà, vứt quần áo của tôi ra đường.
Cô ấy oán trách tôi là thằng đàn ông tệ bạc. Sau màn mắng chửi, than thân trách phận, là đến màn cô ấy nằm khóc rũ rượi, chẳng buồn dọn dẹp nhà cửa, con cái cô ấy cũng bỏ nheo nhóc. Tới bữa cơm, cô ấy chỉ nấu đủ phần ba mẹ con. Mặc kệ tôi no đói thế nào, tôi vừa mở miệng, cô ấy đã nhảy vào chì chiết "đi mà bảo nó nấu cho ăn". Nói thật nhìn vợ như vậy, tôi chỉ thấy ngán đến tận cổ chứ chẳng mảy may thấy tội lỗi chi cả. Tôi lại tiếp tục có những chuyến "công tác" nhiều hơn, lâu hơn.
Sau những lần về thăm gia đình vội vã, tôi cũng có chút áy náy nên dành ngày cuối tuần về chơi với con. Vừa về đến nhà, tôi giật mình khi thấy nhà cửa tươm tất, trên bàn còn có lọ hoa tươi, hai đứa trẻ tươi tắn, sạch sẽ. Khung cảnh trong nhà như khoác lên mình một chiếc áo mới. Vợ tôi không còn nằm rũ rượi mà đầu tóc chải chuốt, quần áo chỉn chu, nụ cười của cô ấy cũng rạng rỡ hơn. Tôi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Mẹ chồng nàng dâu
Một lần, khi tôi đang ở nhà cô nhân tình thì có tiếng gọi cửa, nghĩ có người đến mua đồ (nhà cô ấy bán tạp hóa) cô ấy ra mở cửa. Cửa vừa mở, tiếng vợ tôi vang lên: "Xin lỗi chị, cho tôi tìm chồng". Khỏi phải nói, cô nhân tình miệng ú ớ không thành lời, còn tôi chỉ kịp nhảy bổ xuống đất nép vào cánh cửa. Cô ấy điềm tĩnh bảo tôi ra về, tuyệt nhiên không nói tiếng nào với "tình địch".
Đêm đó, tôi nửa muốn năn nỉ vợ, nửa xấu hổ nên nằm trằn trọc rồi ngủ quên lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, tôi hốt hoảng không thấy mẹ con cô ấy đâu, mở vội tủ quần áo mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn. Bất thình lình mẹ tôi xuất hiện, bà nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thương vừa giận.
Hóa ra, cơn ghen đã khiến vợ tôi sống triền miên trong đau khổ, chẳng còn tha thiết đến con cái, nhà cửa; tự đày ải bản thân mình, còn toan tính phá nát công danh sự nghiệp của tôi rồi tìm đến cái chết. Cô ấy viết không biết bao nhiêu lá đơn tố cáo tôi với cơ quan. Biết chuyện, mẹ tôi đã động viên, an ủi, bà hứa sẽ mang tôi trở về. Sau những lời khuyên của mẹ chồng, vợ tôi đã xé những lá đơn.
Và chính bà đã dạy vợ tôi cách để đàn ông phải ghen ngược, phải hối hận khi đánh mất họ. Mẹ tôi cho người theo dõi tôi và bảo vợ tôi thật bình tĩnh, thản nhiên đến nhà nhân tình rước tôi về. Mẹ tôi còn nhờ cả mấy người hàng xóm âm thầm đi theo, phòng khi vợ tôi quá khích thì có người ngăn lại, hoặc nếu tôi có bênh vực nhân tình mà động tay động chân thì cũng có người bảo vệ vợ tôi.
Trong lúc tôi và mẹ đang trò chuyện thì từ bên nhà mẹ tôi vọng lại tiếng ồn ào. Đập vào mắt tôi là hình ảnh cô nhân tình không ngừng la ó, chửi bới: "Chồng chị đi công tác về say xỉn xin ngủ nhờ, chị không mang ơn còn ghen ẩu ghen tả". Theo sau cô nhân tình là mấy bà bạn đang hùng hổ như sẵn sàng nuốt chửng vợ tôi. Vợ tôi uất ức không nói nên lời.
Vừa trông thấy tôi, cô nhân tình níu áo giãy giụa: "Anh nói đi, anh xin ngủ nhờ mà vợ anh tới quậy, em còn mặt mũi nào nhìn mọi người". Mặc mẹ tôi từ tốn khuyên cô buông tôi ra và mời vào nhà nói chuyện, cô vẫn la hét, chửi bới. Chị gái tôi tức tối nhào ra, một trận chiến xảy ra đột ngột. Vợ tôi hốt hoảng: "Anh mau đưa cô ấy về đi".
Hình ảnh cô nhân tình ngang ngược, trơ tráo làm tôi chỉ muốn độn thổ. Tôi chẳng còn đủ can đảm để nói lời xin lỗi vợ. Mẹ tôi lại tiếp tục trở thành người trung gian hàn gắn. Bà cho tôi được quyền chọn lựa, không nói thì có lẽ mọi người cũng biết tôi chọn thế nào rồi.
Mãi sau này tôi mới biết, màn đánh ghen ngược để cô nhân tình lộ rõ chân tướng nằm trong nước cờ của mẹ tôi, bà đã âm thầm "nghiên cứu" tính cách người tình của tôi rất kỹ.
Theo Tapchiphunu
3 lý do khiến bạn vô tình bỏ lỡ một người đàn ông tốt Tình yêu chẳng thể đi đến đâu chỉ vì những lý do khiến các cô nàng của chúng ta vô tình đánh mất đi một người đàn ông tốt. ảnh minh họa 1. Tôi chưa sẵn sàng kết hôn Bạn tìm được một người khá hoàn hảo. Anh ấy khiến bạn hạnh phúc. Thế nhưng, bạn thấy bản thân mình vẫn còn quá...