Em không thể bỏ chồng dù rất yêu anh
Em thương chồng nhưng lại yêu anh quá nhiều, đành cố chôn giấu tình yêu này trong vô vọng.
Mùa đông năm ấy, ta tình cờ quen nhau, trời đông lạnh giá nhưng sao nghe ấm lòng. Mùa đông của 8 năm về trước, em nhận lời yêu anh. Em như một con nai vàng ngơ ngác giữa những cám dỗ cuộc đời, dừng bước chân trước trái tim anh. Ta quen nhau trong những ngày đầu đông xứ Huế, bàn tay em lạnh lẽo run rẩy, nằm gọn trong tay anh đi khắp vùng đất ấy, trong một mùa đông không lạnh.
Em yêu anh, ta hạnh phúc bên nhau mặc cho mọi thứ quay cuồng, trôi nhanh. Để rồi mùa đông thứ 3, em quyết định xa anh, không thể bước tiếp dù biết rằng còn yêu rất nhiều. Cho đến tận bây giờ, tim em vẫn đau nhói mỗi khi nghĩ đến anh, đến quyết định bồng bột nông nổi nhất của cuộc đời mình. Em xa anh rồi mới hiểu mình yêu anh nhiều hơn những gì em có, thế mà dường như tình yêu đó không thể nào thắng nổi số mệnh.
Ảnh minh họa
Ta xa nhau, anh ngỡ ngàng trước quyết định của em bao nhiêu thì em căm thù bản thân mình bấy nhiêu khi giờ đây hai đứa đã thuộc về hai thế giới hoàn khác nhau. Anh nơi ấy đã yên ổn với gia đình nhỏ của mình, em nơi này vẫn đau đáu trong lòng một nỗi đau tột cùng. Em quyết định yêu người khác, lập gia đình chỉ để quên đi người mình yêu thương nhất nhưng chưa bao giờ em thành công trong điều đó.
Video đang HOT
Em không đủ mạnh mẽ để quên anh, giống như em ngày xưa đã không đủ mạnh mẽ để bảo vệ tình yêu của mình trước những tin đồn ác ý. Em nhớ anh nhiều, nhưng vẫn phải đấu tranh cho chính mình để không bao giờ mắc phải sai lầm – thứ sai lầm chết người có thể đánh đổi cả cuộc sống của anh, của em, của những người đang đi bên cạnh chúng ta. Em không cho phép mình ích kỷ, không cho mình được nghĩ đến anh dẫu rằng tim đang phải quặn thắt từng cơn. Em yêu anh.
Em thương chồng nhưng lại yêu anh quá nhiều, em không thể làm gì hơn ngoài việc cố chôn giấu tình yêu này trong vô vọng. Bởi em không thể nào phá hủy hạnh phúc của vợ con anh, hay thậm chí là chồng em – người không thể cho em một đứa con đến giờ phút này, sau gần 3 năm chung sống. Khiếm khuyết của chồng cùng với áp lực cuộc sống làm em càng khao khát có được một đứa con, khao khát làm mẹ.
Em từng mơ đến một đứa con chung giữa chúng ta, nhưng làm sao có thể làm được điều đó khi bản thân em đang còn có lương tâm? Em muốn lắm nhưng không thể. Dù biết rằng yêu anh, em có thể hy sinh tất cả để có thể thực hiện điều đó nhưng càng nhìn họ – những người vô tội trong cuộc đời chúng ta là em không thể. Có lẽ đó chính là điều tốt nhất em có thể làm cho hai ta đến lúc này. Anh, ngày hôm nay đây em biết mình sẽ phải thực hiện một quyết định khó khăn nhưng nó là điều em nên làm. Em sẽ tiếp tục tập quên anh, không gặp anh nữa. Em tin anh hiểu em như anh từng yêu trong 8 năm nay. Hãy quên em đi, anh nhé, mùa đông của em.
Theo VNE
Em sẽ đi tìm cuộc tình của riêng em
Em chia tay anh, chia tay mối tình đơn phương của mình, em sẽ tìm một tình yêu cho riêng mình.
Em nhận về mình sự đau đớn tột cùng vì bao nhiêu năm qua chưa từng một lần em nghĩ tới chuyện rời xa anh. Em mặc sức cho mình đau đớn, thà như vậy còn hơn là xa anh. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi em đã không chịu nổi dù cho giờ đây thứ mà em có được từ cuộc tình đơn phương này là nhìn thấy anh hạnh phúc bên người.
Em không phải là người đến sau trong cuộc đời anh. Em đã đồng hành cùng anh trong một chặng đường quá dài. Tuổi thơ với những ngày hồn nhiên chân đất, chạy đuổi nhau, chơi trốn tìm hay thả hồn mình theo những cánh diều thả lên nền trời xanh thẳm. Em cứ nghĩ chúng mình là một đôi nhí nhố, cho tới ngày em 17 tuổi, cô thiếu nữ dịu dàng e ấp biết đỏ mặt khi vô tình bắt gặp anh nhìn sâu vào mắt em...Em yêu anh từ đó...
Một tình yêu lặng thầm hơn 7 năm qua như một biển nỗi buồn và sự tuyệt vọng vì anh nhưng chưa bao giờ em muốn mình thoát ra khỏi nó. Điều em mong đợi chỉ là còn có một danh phận để đối diện với anh, được ngắm anh cười, được nhìn anh đăm chiêu...Em đã cảm thấy hận vô cùng khi bên em anh luôn coi em như một thằng bạn thân, để rồi anh cười ha hả, anh nhí nhố khoe về thành tích "cưa đổ" mấy em xinh tươi mà đám bạn thách anh làm được. Nhưng em không mất niềm tin vì em biết đó chỉ là sự dạo chơi mà thôi. Anh chưa thực sự yêu ai, có nghĩa là em còn cơ hội.
Một tình yêu lặng thầm hơn 7 năm qua như một biển nỗi buồn và sự tuyệt vọng vì anh nhưng chưa bao giờ em muốn mình thoát ra khỏi nó. (Ảnh minh họa)
Anh không bao giờ thử nghĩ về tình cảm của em, cũng chưa bao giờ anh hỏi em về việc em đang yêu ai, vì ai. Nếu anh hỏi thế, em sẽ có đủ dũng khí để nói với anh rằng: "Em đã yêu và chờ đợi anh bao năm qua" dù có thể sau đó anh sững sờ, bàng hoàng nhưng từ chối em. Điều quan trọng là em muốn nói lên mình yêu anh, nhưng ngay cả cơ hội đó anh cũng chưa bao giờ cho em.
Em cũng không thể nào hiểu nổi sức mạnh nào cho mình dũng khí để sống trong một tình yêu bế tắc như vậy suốt bao năm qua. Em vốn là cô gái yếu đuối, em luôn khao khát có một chàng hoàng tử ở bên mình, để thương, che chở và bao bọc cho em. Nhưng từ ngày em biết mình yêu, từ ngày trái tim tuổi 17 đập rộn ràng vì anh, em học cách làm quen với những lần hậm hực lòng ghen, với những thất vọng và chán nản khi anh vô tình. Có một niềm tin nào đó cứ nhen nhóm trong em, rằng sẽ có một ngày nào đó, anh nhận ra có người yêu anh hơn cả bản thân mình.
Em đã chịu đựng, đã giận anh rất nhiều khi anh hồn nhiên nói về những cuộc tình chớp nhoáng mà anh chinh phục được. Buồn đấy nhưng rồi em quên ngay để củng cố niềm tin chờ đợi anh phía sau. Nhưng rồi tim em thắt lại khi lần đầu tiên anh mắt anh đầy nỗi thật vọng và sự chán chường: Anh yêu thật sự. Một người con gái anh mới chỉ vừa quen trong vài tháng.
Em hiểu rằng, có những tình cảm dù gắn bó với nhau cả đời cũng không thể thành tình yêu nhưng có những mối quan hệ chỉ gặp nhau trong khoảnh khắc có thể sẽ là mối tình người ta mang nặng cả cuộc đời. (Ảnh minh họa)
Em đã tưởng rằng mình sẽ không vượt qua được giai đoạn đó khi mà em biết anh đã yêu, một tình yêu thực sự. Mọi niềm tin, cơ hội như một cánh cửa đóng sầm trước mặt em . Em oán trách cuộc đời, oán trách anh đã tàn nhẫn để tình yêu của em trở thành một thứ khủng khiếp hủy hoại bản thân em. Tại sao quen nhau bao nhiêu năm trời, em tin mình đủ tốt với anh mà chưa một lần anh rung động trước em? Em có điểm gì không bằng người con gái anh mới chỉ vừa quen? Anh đau khổ vì cô ta và làm cho nỗi đau khổ của em tăng lên gấp đôi.
Anh tìm đến em trong một buổi chiều. Lần đầu tiên anh nắm lấy bàn tay em thật chặt. Em cảm giác như có một luồng điện chạy qua tim: "Ngốc ạ, em còn định chờ anh đến bao giờ. Anh không xứng với điều đó. Hãy tìm một chàng trai biết trân trọng và yêu thương em. Anh tin, em sẽ gặp được một người yêu em nhiều như anh yêu người con gái ấy". Đêm đó em thức trắng, một sự tuyệt vọng dâng đầy trong lòng.
Mặt trời sáng nay lại lên, sáng và rực rỡ hơn. Em cần phải giũ bỏ những mây đen của ngày cũ, nhưng nỗi buồn của mối tình đơn phương đã qua, học yêu thương mình và chờ đợi một người yêu thương mình. Em hiểu rằng, có những tình cảm dù gắn bó với nhau cả đời cũng không thể thành tình yêu nhưng có những mối quan hệ chỉ gặp nhau trong khoảnh khắc có thể sẽ là mối tình người ta mang nặng cả cuộc đời. Em sẽ bắt đầu đi tìm cho mình một mối tình như thế...
Theo VNE
Anh vẫn yêu Anh lặng thầm nhìn vào một góc xa xăm mà thấy lòng trống rỗng và cô đơn làm sao. Ngồi một mình trong căn phòng thân thuộc giữa cái lạnh của mùa đông làm anh đau đáu một nỗi sầu, một nỗi buồn "Lửa thiêng"... Với anh, 9 tháng là cả một sự đợi chờ trong mòn mỏi, vô vọng và tuyệt vọng....