Em không muốn yêu anh
Em là một cô gái 25 tuổi, nhan sắc trung bình, trình độ trung bình và cả sự quan tâm đến nửa còn lại của thế giới cũng ở mức trung bình.
Em không thích yêu bộ đội. Còn mẹ em thì chép miệng, ghét của nào trời trao của đấy thôi con ạ. Em cong môi, ngúng nguẩy “con ứ thèm, bộ đội vừa nghèo, vừa vô trách nhiệm. Sau này chông con phải biết làm giàu cơ, lại phải luôn ở bên con nữa”.
Thế rồi em gặp anh, anh là bộ đội. Và em vẫn không thay đổi suy nghĩ (hay cố tình không thay đổi em cũng không biết nữa). Em nghe anh nói chuyên, cũng có duyên đấy, nhưng em chẳng thích, vì anh là bộ đội, thế thôi.
Video đang HOT
Thế là em cứ phản bác lại tất cả những lời anh nói dù thực ra, em phải thừa nhận là anh nói đúng. Anh nói con gái phải thế này phải thế kia, anh còn bảo em tính tình quá thẳng thắn, điều này đôi lúc sẽ mang lại bất lợi trong công việc.
Em đã gặp anh, chỉ trong nửa tháng thôi, mà thực ra chỉ có hai hay ba tiếng gì đó thực sự được ngồi bên anh. Rồi anh ra đi, với em bộ đội vẫn thế, đến rồi đi (thỉnh thoảng có thể để lại những đau khổ suốt đời cho một ai đấy, em không thích điều đó). Nhưng em không ngờ, em nhớ anh nhiều đến thế. Lúc nào trong mắt em cũng thấy hình ảnh của anh.
Thật may bây giờ là thời buổi công nghệ thông tin, em có thể nhắn tin hay gọi điện cho anh bất cứ lúc nào. Nhưng, lại nhưng, anh chẳng giống những người khác. Anh có thói quen nháy máy (em ghét nhất những ai nháy máy), anh không có thói quen trả lời tin nhắn.
Em suy nghĩ trước khi nhắn gì đó cho anh, và sau khi ấn phím “send” em chờ đợi và bắt đầu thấy đau khổ, khó chịu, bực bội. Em không thích cảm giác đó, nhưng em không thể làm khác những gì con tim mách bảo.
Nhưng cũng chính vì con tim (chứ không phải cái đầu) không cho em nhận biết được anh có yêu em, có quan tâm đến em không? Em không biết. Và em hi vọng, một ngày nào đó anh đọc được những dòng này. Nếu được, hãy trả lời em. Có hay không? Nhưng em sẽ không đợi lâu được đâu, em 25 tuổi rồi, mẹ bảo con gái tuổi này là phải lấy chồng. Mà em thì không muốn mẹ buồn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Liệu chúng ta có chỉ là bạn
Xin lỗi anh, em chỉ dám gọi anh là bạn, mà thật sự thì chúng ta đã là bạn, hai người bạn thân thương, anh cũng đã nói anh là người bạn tốt nhất trong cuộc đời của em.
Mình gặp nhau vài khoảnh khắc mà sao cảm thấy vui lạ kỳ, không biết anh có cảm giác đó hay không? Chỉ thấy nồng ấm và yêu thương, quý mến, có lẽ tại mình xem nhau như hai người bạn tri âm mà không thấy buồn bã.
Em vẫn nhớ anh không muốn mình buồn mỗi khi gặp nhau, cả khi mình chia tay nhau. Trước đây là em đi, bây giờ là anh trở về với chốn xa. Chỉ khi anh đi rồi, em mới thấy mắt mình cay ướt rưng rưng.
Những gì cần nói đã nói rồi, nhiều lúc muốn nói nhiều hơn nữa nhưng em thấy không cần thiết, chúng ta hiểu nhau và em biết anh là người tốt, đôi lúc em nghĩ rằng tại sao mình gặp nhau để làm gì, nó khiến trái tim anh và em đều đau khổ mà em biết người đau khổ nhiều hơn vẫn là anh.
Thời gian quá dài cho một sự chờ đợi đơn sơ, nhỏ nhoi, em không biết điều gì khiến anh yêu em nhiều đến thế. Yêu nhưng anh bình thản vô cùng, sẽ chẳng bao giờ em biết nếu anh không nói, mà đâu phải vì em vô tâm.
Anh đi rồi, em cầu mong ngàn điều hạnh phúc cho anh, cho người bạn lớn mến thương dịu dàng, nhớ ánh mắt anh nhìn mà không nói, mong sao ông trời công bằng với anh hơn, và em tin điều đó sẽ đến, ít cũng được mà chân thật chứ không cần mênh mông hay là giả dối.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời hẹn của chúng ta đã vỡ tan Nhớ những lúc kiếm cớ ra Sac chỉ để được nhìn nhau. Nhớ những lúc mộtngười nán lại ở HQV, một người tranh thủ làm nhanh công việc về chỉ để được gặp nhau chưa đầy 1h đồng hồ. Nhớ những dòng tin nhắn khiến cho một người vừa làm việc vửa tủm tỉm cười, người còn lại cũng vừa đi đường vừa...