Em họ chồng thất nghiệp xin vào công ty tôi làm nhưng vừa lười vừa láo, tôi cho nghỉ việc thì bị cả họ nhà chồng xúm vào nói như thể mình là kẻ gian ác
Cuộc đời này, đôi khi bạn phải chọn làm “kẻ xấu” để bảo vệ những gì mình đã xây dựng.
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên đưa Hoa – em họ chồng tôi – về cửa hàng. Lúc ấy, cô bé mới 22 tuổi, thất nghiệp dài dài vì không có bằng cấp, cũng chẳng chịu học nghề gì. Mẹ chồng tôi thở dài: “Con thương nó mà nhận vào làm đi, chứ ở nhà mãi thì hỏng người.” Chồng tôi cũng gật gù: “Em cứ giúp nó đi, coi như là giúp anh.” Thế là tôi đồng ý, dù trong lòng hơi ngần ngại.
Ngày đầu đi làm, tôi dặn dò Hoa tỉ mỉ: “Chị sẽ đào tạo em từ đầu, miễn là em chịu khó học hỏi.” Cô bé gật đầu lia lịa, nhưng chỉ sau một tuần, tôi đã phát hiện ra sự lười biếng khó chấp nhận.
Đầu tiên là về ý thức nghiêm túc với công việc là hoàn toàn không có, thường xuyên đi thì muộn mà về thì về đầu tiên. Trong khi nhân viên khác đi đúng giờ, Hoa thường đến muộn 15-20 phút, lúc nào cũng viện cớ: “Em ngủ quên” hoặc “Xe hư đột xuất.”
Làm việc cẩu thả đến mức khiến người khác khó hiểu. Khách hỏi giá, nó thản nhiên trả lời qua loa: “Chị tự xem đi, em không nhớ.” Có lần, tôi bắt gặp nó ngồi chơi điện thoại trong khi khách đang đợi tính tiền.
Thái độ khó chịu và cực kỳ lấc cấc, nhường như nó không hề có ý thức tôi là chủ còn nó là nhân viên. Khi tôi nhắc nhở, Hoa nhăn mặt: “Chị sao khó tính thế? Em mới làm mà!”
Tôi nghĩ nó còn trẻ con nên không muốn chấp và cố gắng kiên nhẫn hơn. Nhưng rồi mọi chuyện ngày càng tệ.
Một tháng sau, tôi bắt đầu nhận được phản ánh từ các nhân viên khác.
Hoa thường xuyên “chỉ tay” người khác. Nó thản nhiên sai nhân viên khác như con hầu kẻ ở, thậm chí đến quản lý của hàng có vị trí cao hơn nó nhưng nó cũng chẳng coi người ta ra cái gì.
Video đang HOT
Đã vậy còn có cái thói mà tôi không bao giờ chấp nhận được đó là nói xấu sau lưng. Nó bảo với mấy nhân viên mới: “Sếp tổng là chị dâu tao, tao muốn làm gì thì làm, bà ấy không dám đuổi tao đâu.”
Rồi còn có cái kiểu gây mất đoàn kết. Có lần, một nhân viên lâu năm nhắc Hoa dọn hàng, nó cười khẩy: “Chị sai ai cơ? Chị biết tôi là ai không mà sai tôi làm? Chị tin là tôi cho chị về vườn ngay phút mốt không?”.
Tôi tức lắm, nhưng vì sợ gia đình chồng nghĩ mình “bắt nạt em út”, nên chỉ nhắc nhở nhẹ. Ai ngờ, càng nhân nhượng, Hoa càng lấn tới.
Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm vào một chiều cuối tuần. Hoa được phân công trực quầy, nhưng nó bỏ đi ăn trưa tới tận 2 giờ, bỏ mặc khách hàng chờ đợi, bỏ mặc cửa hàng không ai trông. Khi tôi gọi điện, nó cáu kỉnh: “Em đói thì phải ăn chứ, chị bắt làm như nô lệ vậy?”
Về đến cửa hàng, tôi phát hiện Hoa đã hất cả cốc nước nóng vào người một nhân viên khác chỉ vì bạn nhân viên này dám nhắc nó dọn dẹp. May mà không ai bị bỏng, nhưng tôi run cả người vì giận.
Liên quan đến an toàn của con người, tôi quyết định cho Hoa nghỉ việc ngay lập tức.
Chưa đầy một tiếng sau, điện thoại tôi reng liên tục:
Mẹ chồng: “Con sao nhỏ nhen thế? Nó là em chồng con mà đối xử như người làm!”
Dì chồng (mẹ của Hoa): “Cháu ỷ giàu nên khinh người à? Nhà tôi tuy nghèo nhưng không đến nỗi để cháu đuổi con tôi như thế!”
Chồng tôi: “Em làm quá, nó còn trẻ con mà. Giờ anh ra sao trước họ hàng?”
Tôi lặng người. Tôi giúp đỡ bằng cả tấm lòng, nhưng họ chỉ thấy tôi là kẻ ác. Nhưng để có thể điều hành cả 1 chuỗi cửa hàng buôn bán nhiều năm, đứng vững trên thị trường dù bao nhiêu biến động, sóng gió thì tôi cũng không phải là đứa dễ bị bắt nạt
Bây giờ, mỗi lần họp gia đình, tôi vẫn bị nhìn bằng ánh mắt khinh khỉnh. Nhưng tôi coi như mình mù-câm-điếc.
Nếu nhân viên khác làm sai, tôi đuổi việc – tại sao người nhà lại được đặc cách?
Tôi trả lương công bằng, không phải để nuôi một kẻ vô trách nhiệm.
Lòng tốt phải đặt đúng chỗ, nếu không, nó sẽ thành công cụ để người khác lợi dụng.
Chồng tôi giờ vẫn trách tôi “cứng nhắc”, nhưng tôi đã học được một điều: Kinh doanh và tình cảm phải tách bạch. Nếu không, bạn sẽ mất cả hai.
Họ có thể gọi tôi là “ác”, nhưng tôi biết mình đã làm điều đúng. Còn Hoa? Nghe nói nó vẫn thất nghiệp. Bố mẹ nó thì vẫn miệt mài đi nói xấu tôi khắp nơi.
Cuộc đời này, đôi khi bạn phải chọn làm “kẻ xấu” để bảo vệ những gì mình đã xây dựng.
Đến nhà thông gia thăm con dâu đẻ, được 2 ngày tôi đã phải bỏ về quê vì một câu của con trai
Trên xe về quê, tôi không khóc nhưng trong lòng thì lạnh buốt.
Tôi chỉ có mỗi cậu con trai là Thế, năm nay 29 tuổi. Nó lấy vợ cách đây hơn 1 năm, vợ nó là Hằng, con gái út của nhà ông bà thông gia dưới Hà Nam. Tôi chẳng phải người mẹ chồng cổ hủ, con trai tôi về làm rể bên nhà vợ, tôi cũng xuôi. Miễn là hai đứa sống đàng hoàng, có trách nhiệm, là tôi mừng rồi.
Thực ra, ban đầu tôi cũng từng lăn tăn chuyện Thế đi ở rể. Nhà tôi tuy chẳng khá giả nhưng cũng có mảnh vườn, căn nhà cấp bốn gọi là đủ che nắng che mưa. Nhưng bố Hằng - ông thông gia - thì lại thẳng thắn ngay từ đầu: ông bà chỉ có hai cô con gái, nên mong rể út ở lại cùng nhà, để sau còn phụ giúp, chăm nom tuổi già. Hằng cũng không muốn xa bố mẹ. Thế thì lại đang thất nghiệp, vẫn còn loay hoay xin việc. Lúc đó, nhà bên kia hứa sẽ xin cho nó vào làm ở công ty quen, lương khá. Vậy là nó đồng ý.
Tôi cũng cố hiểu. Ừ thì, trai thời nay khác trai thời trước. Chỉ cần sống tử tế, chứ ở đâu chẳng là nhà?
Hôm Hằng sinh, tôi gác hết việc đồng áng, bắt xe từ quê lên Hà Nam thăm con dâu, thăm cháu nội. Lòng tôi háo hức lắm. Vừa mừng có cháu, vừa mong gặp con trai. Tôi còn cẩn thận mua mấy con gà quê, ít trứng gà so, mấy món tẩm bổ, mang lên biếu thông gia.
Thế nhưng, chẳng ai nói với tôi là chuyến đi ấy, chỉ kéo dài vỏn vẹn... 2 ngày.
Từ lúc tôi bước chân vào nhà, tôi đã thấy có gì đó sai sai. Ông bà thông gia thì vẫn tiếp đón tử tế, mời nước, mời cơm. Nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc chuyện mời tôi ở lại bao lâu. Hằng thì mới sinh nên mệt, nằm trong phòng. Thế thì mặt mày cau có thấy rõ. Bữa cơm tối đầu tiên, nó chỉ gắp đúng hai miếng rồi đứng dậy bảo mệt, đi nghỉ.
Tôi thấy lạ.
Ảnh minh họa
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm nấu nướng, rửa bát giúp ông bà thông gia. Đến lúc Hằng cho cháu bú xong, tôi vào bế cháu, thì Thế lôi tôi ra ngoài hiên, nói giọng nhỏ nhưng sắc như dao cứa: "Mẹ về đi, con đi ở rể đã đủ mất mặt lắm rồi. Mẹ lên đây ở như thế này người ta cười cho cả 2 mẹ con".
Tôi điếng cả người. Tôi sinh ra nó, nuôi nó lớn, chưa bao giờ nghĩ đến ngày con trai lại xấu hổ vì mẹ. Tôi nghẹn họng, chẳng nói được câu nào. Trưa hôm đó tôi vẫn ráng ở lại, ăn thêm một bữa cơm, rồi lẳng lặng thu dọn đồ đạc. Không ai tiễn tôi ra cổng, chỉ có ông thông gia nhã nhặn nói: "Bà đi về cẩn thận nhé!".
Trên xe về quê, tôi không khóc nhưng trong lòng thì lạnh buốt. Tôi không trách con dâu, cũng chẳng trách thông gia. Tôi chỉ buồn vì chính con trai mình đã đẩy mẹ ra khỏi cuộc đời của nó chỉ vì một thứ sĩ diện hão. Chẳng lẽ tới nhà thông gia ở, chăm con dâu vài ngày cũng là sai sao? Có gì mà con trai tôi phải xấu hổ? Hay tôi không hiểu giới trẻ bây giờ đang nghĩ gì?
Em họ chồng xin ở nhờ 1 tháng nhưng hơn 3 tháng sau vẫn nằm lì trong nhà tôi không thèm đi, sinh hoạt phí không đóng 1 đồng nhưng dùng cái gì cũng phung phí Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi thẳng thắn yêu cầu em họ chồng phải chuyển đi trong vòng hai tuần. Tôi luôn tin rằng gia đình là nơi để yêu thương và chia sẻ, nhưng có lẽ tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng tất cả mọi người đều có cùng quan điểm đó. Câu chuyện của tôi bắt đầu từ một...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Hí hửng đề nghị sống thử, tôi phát cáu khi bạn trai từ chối vì lý do này

Yêu cầu điều này khi "sống thử", tôi bất ngờ bị nhà gái không cho cưới

Một tin nhắn chuyển nhầm giữa đêm làm tôi hiểu vì sao chồng khăng khăng nghỉ lễ phải về ngoại

Tôi bàng hoàng khi mảnh đất từng bỏ quên nay có giá hơn chục tỷ, nhưng nếu thú thật với vợ, sợ rằng gia đình sẽ tan nát

Đi công tác về lúc giữa đêm, tôi rón rén nằm lên giường ôm vợ ngủ thì phát hiện một chuyện kinh hoàng

Thất nghiệp ở tuổi 35: Cái giá của sự an nhàn ở tuổi 25 và 4 bài học xương máu

Làm quản lý cấp cao ngành dược, thu nhập 70 triệu, tôi bị cả nhà vợ xem như cỗ máy kiếm tiền

Sau khi mẹ chồng mất, tôi lật tấm đệm thì phát hiện bí mật chấn động

50 triệu đồng và màn gây sốc về báo hiếu của con rể với bố mẹ vợ

Sinh nhật mẹ chồng, chị dâu chuyển 500 nghìn và bảo tôi lo hết, khi đồ ăn mang về, cả nhà đều sững sờ

Bí quyết của cụ bà sống an nhàn, không cần dựa vào con cái dù lương hưu có 7 triệu

Vợ đi lao động nước ngoài không về, ngày con nói bố hãy đi bước nữa khiến tôi bật khóc tủi hổ
Có thể bạn quan tâm

Jennie (BLACKPINK) công khai hẹn hò bạn trai ở Canada?
Sao châu á
09:14:06 03/09/2025
Google phát đi cảnh báo tới 2,5 tỷ người dùng Gmail kèm khuyến cáo khẩn
Thế giới số
09:12:40 03/09/2025
MC Thanh Bạch U70: Sống khép mình sau tai nạn, độc thân nhưng không cô đơn
Sao việt
09:10:58 03/09/2025
iPhone 17 Pro: 3 lý do thuyết phục để nâng cấp từ iPhone 16 Pro
Đồ 2-tek
09:09:50 03/09/2025
Chuyện tình "hết A80 anh cầu hôn em" của chiến sĩ Khối Hậu cần và người yêu gây bão mạng
Netizen
09:05:01 03/09/2025
Vừa ra mắt, tựa game này đã phá kỷ lục người chơi trên Steam, gây sốt cả cộng đồng
Mọt game
09:03:09 03/09/2025
Phim Trung Quốc quá hay xứng đáng nổi tiếng hơn: Nữ chính đẹp mê tơi, nam chính nhìn là muốn cưới liền
Phim châu á
08:58:24 03/09/2025
Nghẹt thở phút giải cứu phó giám đốc công ty ở Cần Thơ bị bắt cóc
Pháp luật
08:30:23 03/09/2025
Tại sao cần phải so sánh Mưa Đỏ với phim của Trấn Thành - Lý Hải?
Hậu trường phim
08:25:49 03/09/2025
'Dị nhân' Nguyễn Văn Long hoàn thành chạy bộ xuyên Việt mừng Quốc khánh
Tin nổi bật
08:24:06 03/09/2025