Em gái họ nhất định không tha thứ cho lỗi lầm tôi gây ra
Sau hôm đó tôi nhắn tin xin lỗi em rất nhiều, đi làm về không dám về thẳng nhà mà cứ đi lang thang, chầm chậm, từ chỗ này qua chỗ khác để ít đối mặt với người thân.
ảnh minh họa
Tôi là người đã viết bài: “Tôi từng muốn bỏ mạng sống để bù đắp lỗi lầm gây ra cho em họ”. Thực sự tôi rất cảm động khi nhận được sự bao dung từ mọi người cho tội lỗi mình đã gây ra. Tôi đã gây nên chuyện mà có lẽ dù c.hết đi vẫn không thể nào tha thứ được. Tôi nhận ra tình cảm vượt trên tình anh em đã dành cho em gái, tôi nhận thức được điều đó và cố gắng tự nhủ bản thân rất nhiều để không lún sâu vào nữa. Tôi sẽ cố gắng để làm một người anh thật tốt, có thể vì em mà hy sinh mọi thứ, không bao giờ để em gái phải khổ, nhưng chính tôi lại là người gây nên điều đó cho em mình trước. Làm sao em gái còn có thể tin tưởng một người tồi tệ như tôi được nữa?
Từ hôm đó đến giờ mọi thứ như sụp đổ trong tôi. Trước tới giờ tôi càng cố gắng để cho hai em noi theo, sống tốt bao nhiêu thì hiện tại chẳng còn gì cả. Tôi ân hận và trách bản thân. Tôi đã sai ngay từ đầu khi không nghe lời ba của em, là cậu tôi. Cậu hay nhắc tôi rằng anh em đã lớn không nên ngủ chung nhưng tôi không thể ngăn mình làm điều đó. Tôi từng nghĩ đơn giản chỉ là anh em, ngủ chung sẽ không sao và hai đứa em tôi cũng vô tư nghĩ vậy. Tôi nghĩ mình có thể tự nhận thức và kiểm soát được bản thân nhưng khi chuyện xảy ra mới biết mình hoàn toàn sai. Tôi thật sự đáng bị em gái và mọi người c.hửi rủa, gọi là “thằng khốn nạn”.
Video đang HOT
Trước giờ dù tôi có tốt như thế nào đi chăng nữa thì giờ trong mắt em tôi chẳng còn lại gì. “Sai lầm một lần là mãi mãi”, em gái đã nói như vậy. Lúc đó trong lòng tôi như tan nát. Mỗi lần nghĩ đến những câu nói của em là tôi lại khóc, rồi những ký ức trước đây giữa ba anh em lại ùa về, vui vẻ, hồn nhiên và đáng trân trọng biết bao. Giờ ngoài mục đích sống vì mẹ ra tôi không còn biết sống vì lý do gì nữa. Từ nhỏ tôi đã xem như không còn ba, một mình mẹ nuôi hai anh em ăn học, khó khăn bao nhiêu mẹ cũng cố gắng vượt qua. Bao nhiêu hy vọng và niềm tự hào mẹ dồn cả vào tôi. Cả cậu mợ tôi nữa, tôi cũng được cậu mợ thương yêu và lo lắng như con cái trong nhà. Tôi cũng xem cậu mợ như ba mẹ thứ hai của mình. Tôi đã cố gắng rất nhiều, học hành và giúp đỡ mọi người, giờ đã có một công việc ổn định. Vậy mà tôi lại trở thành một người đàn ông tồi tệ như thế.
Tôi không đủ can đảm để nói ra sự thật này cho mọi người biết. Nếu mọi người biết được tôi cũng không biết làm sao để đối diện với họ, có chăng chỉ là khi tôi trở nên vô thức, hoặc là vĩnh viễn không còn tồn tại. Tôi biết nếu mình làm vậy sẽ là có tội với mẹ, với những người đã kỳ vọng vào mình, nhưng tôi không còn cách nào khác để đối diện với họ nữa. Từ nhỏ tôi đã là đứa sống tình cảm, nội tâm, mọi thứ đều giữ kín trong lòng, trừ khi nó ảnh hưởng tới những người thân và tôi không thể kiểm soát được nữa thì mới dám tâm sự ra. Giờ tôi không thể tâm sự cùng ai được. Từ sau hôm đó tôi đã nhắn tin xin lỗi em rất nhiều, đi làm về không dám về thẳng nhà mà cứ đi lang thang, chầm chậm, từ chỗ này qua chỗ khác để ít đối mặt với người thân.
Hơn hai tuần trôi qua nhưng cảm giác tội lỗi trong tôi không khi nào nguôi ngoai, càng nghĩ tôi càng ân hận và tự trách mình. Mỗi lần thấy em là những kỷ niệm giữa anh em lại hiện về, rồi kèm cả những câu nói của em nữa, những lúc đó tôi chỉ muốn mình thực sự biến mất.
Con xin lỗi cả nhà, thực sự rất xin lỗi. Con đã để cả nhà phải thất vọng, có lẽ cả cuộc đời này con không thể làm một người con ngoan, người cháu, người anh tốt như mọi người đã kỳ vọng. Con không xứng đáng với sự kỳ vọng của mọi người. Giờ con bế tắc thật rồi. Cháu phải làm sao đây bà ơi, giá mà cháu có thể ra đi như bà thì tốt biết mấy. Giá mà bà có thể về dẫn cháu đi cùng, cháu sẽ có cơ hội được tạ lỗi với bà, với ông. Em gái ơi, anh thực sự xin lỗi, ngoài hai từ đó ra giờ anh không còn từ nào có thể nói được nữa. Anh sẽ cố gắng tự cho mình một khoảng thời gian để chờ đợi câu nói tha thứ từ em. Nếu như không được em tha thứ thì có lẽ anh biết mình sẽ phải làm gì. Anh thực sự xin lỗi em, em gái.
Theo VNE
Ngày em gái dẫn người đàn ông đó về xin cưới, mẹ tôi lên sốc đến ngất xỉu phải đi cấp cứu
Tôi không biết em gái tôi say người đàn ông đó ở điểm nào, nhưng giờ ai khuyên nhủ cũng không nghe khiến gia đình cứ loạn hết cả lên.
Ảnh minh hoạ
Nhà tôi khá cơ bản, bố mẹ đều là công chức nhà nước hiện đang công tác. Tôi là kỹ sư xây dựng còn em gái hiện đang làm trong một ngân hàng.
Nói thêm về em gái tôi, con bé khá xinh xắn, cao ráo, giỏi giang. Tốt nghiệp đại học loại giỏi, con bé được nhận thẳng về cơ quan làm việc mà không phải lo xin xỏ chạy vạy như nhiều bạn bè cùng trang lứa. Trước giờ ở nhà vẫn được cưng chiều lắm. Tôi kết hôn rồi, vợ chồng con cái ở chung với bố mẹ. Anh em được cái thuận hòa, trước giờ chưa bao giờ xảy ra to tiếng, cãi vã gì bao giờ.
Trong mắt mọi người, cô em gái lúc nào cũng trẻ con, bé bỏng. Tôi cũng chưa thấy con bé yêu đương gì ai bao giờ, hỏi thì lúc nào cũng chối đây đẩy. Vậy mà chừng mấy tháng trở lại đây, ai cũng thấy con bé rất khác, vui vẻ hơn, cười nhiều hơn, mặt mũi lúc nào cũng tươi tỉnh, ai cũng đoán có người yêu rồi nên mới thế. Bố mẹ tôi cũng hiền lành, tâm lý, bảo hôm nào cuối tuần dẫn bạn trai về nhà chơi cho biết cửa biết nhà.
Hôm vừa rồi, con bé thông báo đưa người yêu về ra mắt. Mẹ tôi còn dậy sớm đi chợ mua đồ chuẩn bị một mâm cơm ngon lành. Vậy nhưng lúc người đàn ông đó bước vào, cả nhà tôi ai cũng sốc. Vì ông ta già, chắc phải ngoài 50 t.uổi, ngang với bố mẹ tôi. Khó diễn tả tâm trạng của mẹ tôi lúc đó, bà sốc và thẳng thắn phản đối ngay. Hỏi ra mới rõ, ông ta cũng không có việc làm gì, chỉ buôn bán linh tinh. Người thì nhỏ thó, ăn nói cũng không ra đầu ra đũa. Tôi không hiểu vì sao em tôi lại say mê, còn đòi cưới. Bố tôi giận lắm, ông bỏ lên nhà, bảo không yêu đương, cưới xin gì hết, nếu không thì từ mặt. Còn mẹ thì tăng huyết áp phải đưa đi viện.
Từ hôm đấy gia đình cứ loạn cả lên, bố mẹ tôi hết đe dọa lại chuyển sang khuyên nhủ nhưng thấy con bé vẫn kiên quyết lắm. Tôi nghĩ chỉ là nhất thời, chứ lâu dài làm sao mà sống được. Tôi nên khuyên em tôi như thế nào bây giờ?
Theo Phunutoday
Khi mọi người xì xào chuyện tôi chỉ có một chỉ vàng làm của hồi môn, mẹ chồng tôi đã nói điều này... Nghe xong lời mẹ chồng nói, nước mắt tôi rơi như mưa. Tôi thầm cảm ơn mẹ nhiều lắm. Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo đói quanh năm. Từ tấm bé tôi đã thấm nỗi nhọc nhằn vất vả của bố và mẹ khi cố gắng chăm sóc hai anh em tôi khôn lớn. Thật không may, khi tôi vừa tròn...