Em dâu muốn gửi mẹ vào viện dưỡng lão để chăm sóc cháu ngoại, tôi tức giận quát một câu khiến em tái mặt, vội vàng xin lỗi
Mẹ tôi bị tai biến nhẹ. Dù bà không phải nằm liệt giường, nhưng từ đó sức khỏe yếu, tay chân bủn rủn làm gì cũng phải có con cháu giúp đỡ.
Tôi và em trai đều thiếu tình yêu thương của bố từ khi còn nhỏ, một mình mẹ vất vả nuôi nấng chúng tôi ăn học. Biết điều kiện kinh tế gia đình không được khá giả nên tôi luôn tự nhủ sau này phải cố gắng nhiều hơn người khác để mẹ và em trai có tương lai tốt đẹp hơn.
Khi có công việc ổn định, tôi lo cho em trai học xong rồi mới lấy chồng. Chồng tôi mở cửa hàng kinh doanh, công việc khá ổn nên từ trước đến nay chúng tôi chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề tiền bạc. Mỗi tháng, tôi đưa cho em trai 8 triệu để em chăm sóc mẹ, lo ăn uống, quần áo và đau bệnh. Tôi xem đó là cách để báo hiếu, để hoàn thành trách nhiệm của một người con. Mỗi lần gửi tiền về tôi đều thông báo cho chồng biết và anh cũng vui vẻ mà tán thành.
Còn em trai tôi, sau khi tốt nghiệp trung cấp, em về quê sống cùng mẹ và tìm được công việc khá ổn định. Vài năm sau, em cũng lập gia đình. Mức thu nhập của vợ chồng em ở mức bình thường nên khi có con cũng chỉ đủ nuôi các con ăn học.
Mẹ tôi sống cùng với vợ chồng em trong căn nhà ngày càng chật chội, cũ kỹ. Nhưng với điều kiện kinh tế của các em thì khó có thể xây được nhà. Tôi không muốn mẹ vất vả cả đời vì con cái mà cuối đời phải sống trong cảnh như vậy, nên đã bàn với chồng dùng 1,5 tỷ tiết kiệm của 2 vợ chồng để xây nhà cho em.
Trước lúc xây tôi cũng nói rõ điều kiện với vợ chồng em: “Hai em phải xây cho mẹ một phòng rộng rãi và có chỗ đi vệ sinh đầy đủ. Sau này mẹ về già, nếu có ốm đau đi bệnh viện, tiền viện phí thuốc thang là anh chị sẽ lo, còn hai em phải có trách nhiệm phụng dưỡng chu đáo với mẹ”. Nghe điều kiện của tôi đưa ra, vợ chồng em rất tán thành.
Mảnh đất của bố mẹ ở quê hơn 1000m2, mẹ bảo sẽ chia cho tôi một suất, phần còn lại sẽ để cho vợ chồng em trai xây nhà. Nhưng tôi từ chối và bảo mẹ để lại toàn bộ mảnh đất cho Toàn (tên em trai). Bởi tôi là con gái đã đi lấy chồng, kinh tế lại khá giả, còn em út không được may mắn như anh chị, thế nên chúng tôi phải có trách nhiệm hỗ trợ em ấy.
Thế nhưng, số phận của Toàn thật hẩm hiu, vất vả xây nhà suốt 1 năm, đến ngày sắp được lên nhà mới thì em lại gặp tai nạn và mất ngay tại chỗ. Sự ra đi đột ngột của em trai là mất mát và tổn thất lớn của gia đình chúng tôi. Đó là những ngày đẫm nước mắt. Em dâu khóc ngất lên ngất xuống phải có người đứng dìu bên cạnh. Còn mẹ tôi đau buồn, suy sụp không thiết ăn uống gì. Thương nhất là mấy đứa trẻ, chúng chỉ biết đứng nhìn theo mà chưa hiểu chuyện đau lòng xảy ra.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Tính đến nay, em trai tôi mất được 16 năm, đó vẫn là sự đau thương của gia đình tôi. Thương 2 đứa con của Toàn không còn bố nên tôi đã đứng ra đóng toàn bộ tiền học phí cho các cháu ăn học. Thế nhưng, con gái đầu của Toàn năng lực có hạn nên chỉ học hết cấp 3 là đi làm công nhân. Hiện tại cháu đã lập gia đình. Còn con trai út của Toàn đang là sinh viên năm 3 của một trường danh tiếng trên Hà Nội. Nếu sau này cháu có muốn học lên thạc sĩ tôi vẫn sẵn sàng đầu tư tiếp, miễn sao ra trường cháu có được công việc và cuộc sống tốt hơn.
Khoảng 3 năm trước, mẹ tôi bị tai biến nhẹ. Dù bà không phải nằm liệt giường, nhưng từ đó sức khỏe yếu, tay chân bủn rủn làm gì cũng phải có con cháu giúp đỡ.
Cuối tuần vừa rồi, vợ chồng tôi về quê ăn giỗ bố. Trong lúc ăn cơm, em dâu bất ngờ nói: “Vợ chồng con gái em mới sinh con, bà nội sức khỏe yếu nên không chăm sóc được. Các con muốn em lên chăm sóc cháu cho 2 đứa đi làm. 3 năm nay, em chăm sóc mẹ ốm như thế là được rồi. Bây giờ em phải lo cho gia đình của mình nữa”.
Điều tôi không ngờ nhất là em ấy, lấy lý do chăm cháu ngoại nên không thể tiếp tục chăm sóc mẹ và có ý muốn gửi bà vào viện dưỡng lão. Ngập ngừng một lúc em cho rằng mẹ vào viện dưỡng lão sẽ tốt hơn.
Nghe đến đây tôi không thể bình tĩnh được nữa nên đứng dậy nói luôn: “Từ trước đến nay chị cho vợ chồng em không thiếu thứ gì. Vậy mà lúc mẹ cần em nhất thì em lại bỏ đi chăm sóc cháu. Nếu em đi cũng được, nhưng hãy trả lại toàn bộ tiền xây nhà cho vợ chồng chị”. Nghe tôi nói xong em dâu khóc lóc và nói lời xin lỗi. Em hứa sẽ không đi chăm sóc cháu nữa, mà ở lại chăm sóc mẹ già để báo đáp công ơn của chúng tôi. Dù em nói vậy nhưng mấy hôm nay tôi vẫn lo lắng, bởi em không tự nguyên phụng dưỡng mẹ chồng, tôi sợ em ấy lại không chăm sóc chu đáo bà những năm cuối đời.
Phát hiện tài khoản lương hưu của mẹ chồng đã bị tiêu sạch, tôi quyết gửi mẹ vào viện dưỡng lão: Không ai oán trách, còn cảm ơn tôi
Mối quan hệ tốt với gia đình chồng
Bố mẹ chồng tôi là người vô cùng đáng mến, luôn coi con dâu như con cái trong nhà. Chị chồng ở xa, cả năm mới về quê một lần nên vợ chồng tôi là người gần gũi nhất với bố mẹ. Một phần vì bố mẹ tôi mất sớm nên tôi càng coi trọng gia đình thứ 2 này, sẵn sàng từ bỏ cơ hội làm việc ở thành phố để ở lại huyện cho tiện chăm sóc người lớn tuổi.
Cho đến 7 năm trước, bố chồng qua đời nên chúng tôi đón mẹ chồng về ở cùng. Ban đầu chuyện sống chung rất suôn sẻ, không khí gia đình hòa thuận. Vợ chồng tôi còn quan tâm đến mẹ hơn, chỉ cần bà ốm là sẽ thay phiên nhau đưa đi khám bệnh, cũng để mẹ giữ hết lương hưu mà chẳng đòi hỏi góp sinh hoạt phí.
Ảnh minh họa
Mẹ cũng phụ giúp vợ chồng tôi việc nhà, đón cháu, cuối tuần cả gia đình lại vui vẻ dã ngoại cùng nhau. Không ít người cảm thấy ngưỡng mộ mối quan hệ giữa mẹ chồng - nàng dâu trong gia đình tôi.
Sau hơn 1 năm, mẹ chồng tôi giao lưu với một nhóm bạn hưu trí cùng khu phố. Họ đi chơi và du lịch nhiều hơn, có thời gian hàng tuần liền không ở nhà. Ban đầu chúng tôi cảm thấy việc có thêm các mối quan hệ mới rất tốt cho người lớn tuổi, giúp mẹ đỡ cảm thấy buồn chán hơn nên rất ủng họ, còn cho thêm tiền để bà hội họp cùng bạn bè dễ dàng hơn.
Tài khoản lương hưu bất thường của mẹ chồng
Trên thực tế lương hưu mỗi tháng của mẹ chồng khoảng 2.000 NDT (6,8 triệu đồng), cộng với 150.000 NDT (hơn 500 triệu đồng) bố để lại nên vợ chồng tôi luôn nghĩ rằng bà khá dư dả.
Cho đến khi tôi có ý định mượn mẹ một khoản tiền để cho con trai mua xe tiện đi học xa, mẹ thẳng thừng từ chối luôn. Bà nói các cháu đi lại bằng phương tiện công cộng cho khỏe, mua xe là lãng phí dư thừa. Sau đó không lâu, công ty của vợ chồng tôi đều rơi vào cảnh khó khăn, cả 2 đều bị cho nghỉ 3 tháng không lương.
Áp lực thế chấp nhà, trả tiền mua ô tô còn chưa xong khiến chúng tôi áp lực đến mất ngủ. Chồng tôi ngỏ lời vay mẹ 30.000 NDT (100 triệu đồng) để vượt qua giai đoạn khó khăn này nhưng bà chỉ đưa chúng tôi 1.000 NDT (3 triệu đồng), tỏ ý không thể làm gì được. Trước sự thờ ơ của mẹ, tôi cảm thấy mẹ chồng hơi ích kỷ và không thông cảm với hoàn cảnh của các con.
Ảnh minh họa
Cách đây vài tháng, mẹ chồng tôi bị ngất xỉu nên ngã khá nặng, tổn thương cột sống và phải phẫu thuật. Chi phí nhập viện rất lớn nên chúng tôi hỏi đến thẻ ngân hàng của mẹ để chi trả, thế nhưng mẹ tôi do dự không nói thẻ ngân hàng để ở đâu. Thấy mẹ đang ốm yếu nên tôi cũng không gặng hỏi thêm.
Đến khi mẹ xuất viện, trong lúc tìm giấy tờ trong tủ quần áo để làm thủ tục nhận quyền lợi từ bảo hiểm y tế, tôi vô tình phát hiện sao kê thẻ ngân hàng của mẹ. Toàn bộ tiền lương hưu những tháng trước đây và tiền bố để lại đều rút ra hết, chỉ còn lương tháng gần nhất. Vợ chồng tôi còn tưởng mẹ bị lừa nên hỏi kỹ càng xem số tiền trong thẻ đã đi đâu.
Lần này mẹ mới nói ra sự thật, thì ra các bạn hưu trí đã rủ bà lập nhóm mua xổ số chung để mỗi ngày tuổi già trôi qua đỡ chán nản, còn mua chung với nhau không ít các sản phẩm chăm sóc sức khỏe quảng cáo rầm rộ và nghe theo các "chuyên gia trên mạng" để đầu tư với hứa hẹn "sinh lời".
Ảnh minh họa
Nghe lời bộc bạch của mẹ mà vợ chồng tôi choáng váng đến bất lực, dù cả 2 giải thích thế nào bà vẫn tin rằng việc mình làm là để tốt cho con cháu, một thời gian sau sẽ có nhiều tiền hơn. Trong khi đó tin tức mỗi ngày thường xuyên đưa tin về những người cao tuổi bị lừa đầu tư, lừa mua những sản phẩm kém chất lượng.
Dù cấm bà giao du với những người bạn cùng khu phố nữa nhưng họ vẫn có cách để liên lạc với nhau qua điện thoại, 2 vợ chồng tôi chẳng thể kiểm soát nổi. Cuối cùng sau 1 tháng suy nghĩ, tôi và chồng thống nhất sẽ đưa bà vào viện dưỡng lão một thời gian để cắt đứt liên lạc với các mối quan hệ độc hại kia mà vẫn có người chăm sóc, hạn chế việc tiêu tiền quá tay.
Gia đình, họ hàng nhà chồng không ai oán trách, còn cảm ơn vì vợ chồng tôi đã cương quyết ngăn mẹ tiếp tục mắc sai lầm. Mọi người đều hiểu đó là giải pháp phù hợp với tình huống hiện tại. Vợ chồng tôi chỉ hối hận vì đã không quan tâm, sát sao mẹ sớm hơn.
Ngủ lại nhà bạn trai 1 đêm, nửa khuya đi vệ sinh tôi hét thất thanh khi thấy 2 người 'không mảnh vải" 'quấn' lấy nhau trên ghế sofa Tôi không thể tin vào mắt mình, sao chuyện này có thể xảy ra? Thấy rõ mặt tôi, em dâu tái mặt hoảng hốt, lắp bắp giải thích mọi chuyện không như tôi nghĩ. Nhưng rõ ràng những gì tôi thấy mới là sự thật. Tôi và Quân xác định quan hệ yêu đương hơn một năm. Tôi dù đã đi làm nhưng...