Chồng vô tâm mê điện thoại như say nhân tình, tôi ‘nổi đóa’ đuổi anh ra khỏi nhà lúc nửa đêm, bất ngờ nhất là thái độ của mẹ chồng
Nỗi uất ức nghẹn lên trong tôi, nước mắt trực trào ra. Tôi như một con thú hoang gào lên, chạy xô đến giằng lấy điện thoại của chồng định bụng quẳng ra ngoài cửa sổ.
Chồng tôi đã nhanh chóng bật dậy, hai vợ chồng cùng giằng co cái điện thoại.
Điện thoại là vật bất ly thân với chồng tôi. Trước khi đi ngủ hay sáng sớm mở mắt đã thấy chồng ôm điện thoại, chỉ còn nước chưa ôm hôn hay nói chúc ngủ ngon “cục gạch” ấy nữa thôi các mẹ ạ.
Số tiề.n đầu tư cho “dế yêu” cũng không hề rẻ. Cứ có dòng nào mới ra là chồng tôi lại nhăm nhe mua cho bằng được, mặc vợ con có nói gì đi nữa.
Nhiều khi tôi còn nói đùa: “Người tình” của anh hao tốn tiề.n của quá nhỉ?
Mấy ngày Tết, thời gian rảnh nhiều, anh dành tâm cho điện thoại nhiều hơn, thoáng cái lại ngồi ôm máy, mặc kệ cho vợ con bận bịu tối mặt, nào giò, nào thịt, nào bánh chưng… Các con lại gần là anh đuổi ra hoặc vào phòng đóng cửa một mình, vì vậy bọn trẻ cũng không quấn quýt với bố nữa.
Nhiều lúc tôi đâ.m nghi, lẽ nào chồng tôi tán tỉnh cô nào hay sao mà suốt ngày ôm máy vậy. Lén lút nhìn trộm thì tôi thấy chồng tôi chơi game, mấy trò bắ.n phá gì đó mà cánh thanh niên trẻ hay chơi. Bố của trẻ con rồi mà anh vẫn ham chơi vậy đó.
Tôi ngỏ lời khuyên anh nhiều lần mà không tài nào thay đổi được anh, chưa kể mỗi lần tôi mở miệng định nói là chồng tôi tỏ thái độ phản đối kịch liệt. Tôi giận chồng cả tuần chả nói câu nào, tưởng sẽ là cách trị chồng mê điện thoại hiệu quả nhưng tôi hoàn toàn sai, bởi rồi đâu vẫn lại đấy.
Video đang HOT
Tôi mang chuyện này kể với mẹ chồng mong được bà cảm thông, chia sẻ, ai dè mẹ chồng tôi buông lời: “Nó đi làm cả ngày vất vả rồi phải để cho nó nghỉ ngơi và thư giãn chứ”. Bà nói vậy thì tôi còn biết nói gì nữa đây. Chính bà nuông chiều con trai quá mức nên giờ anh ta lười nhác, không biết làm việc gì, động việc gì cũng đổ bể.
Hôm ấy, con gái sốt cao. Một mình tôi loay hoay lau người để con hạ sốt, rồi lấy thuố.c, lấy nước cho con uống. Cơn sốt làm con bé mệt nhoài, mắt nhắm nghiền, nằm thiêm thiếp trên giường. Ấy vậy mà chồng tôi cũng chỉ hỏi qua loa lấy lệ rồi ra phòng khách ôm điện thoại.
Chừng nửa đêm, con bé đỡ sốt hơn, tôi nằm xuống bên cạnh mong chợp mắt một chút để lấy sức mai đi làm. Đang lơ mơ ngủ, chợt con gái kêu: “Mẹ ơi, cho con uống nước”.
Người mệt rã rời, nhìn sang phòng khách thấy đèn sáng, đoán chồng đang thức tôi nói với sang: “Anh ơi, lấy cho con cốc nước”.
Một tiếng quát gầm sang khiến tôi tỉnh cả người: “Anh đang bận, tự dậy lấy đi”.
Tôi tỉnh hẳn người ngồi bật dậy chạy sang, chồng tôi đang nằm ngả người trên ghế thư giãn, chân gác lên bàn, hai tay cầm điện thoại chăm chú.
Nỗi uất ức nghẹn lên trong tôi, nước mắt trực trào ra. Tôi như một con thú hoang gào lên, chạy xô đến giằng lấy điện thoại của chồng định bụng quẳng ra ngoài cửa sổ.
Chồng tôi đã nhanh chóng bật dậy, hai vợ chồng cùng giằng co cái điện thoại.
Được một lúc anh khỏe hơn nên giật lại, co chân chạy ra ngoài trong lúc nửa đêm. Tôi lao theo không kịp, giận tím người, quay lại nhà khóa luôn cửa.
Tôi nhắn tin ngay cho chồng: “Chúng ta không thể sống với nhau nữa. Ngày mai tôi sẽ gửi đơn l.y hô.n cho anh”.
Ngay lập tức, tôi gọi điện cho mẹ chồng tôi thông báo: “Con xin lỗi mẹ, nhưng con và con trai mẹ không ở với nhau được nữa rồi. Con đã quyết định l.y hô.n”. Mẹ chồng tôi bất ngờ ú ớ không nói được gì.
Sáng mai, con gái đã đỡ sốt hơn, tôi đưa con về nhà mẹ đẻ và kể lại mọi việc cho mẹ tôi biết. Không ngờ mẹ tôi buông một câu: “Cuộc đời không sống được bao nhiêu mà phải cố, con cứ làm theo điều gì mà con đã quyết”.
Câu nói của mẹ càng khiến tôi vững tâm hơn với quyết định của mình.
Chồng tôi tối hôm qua đã về nhà mẹ đẻ. Chắc được bà xúi giục nên ngay buổi trưa, anh sang nhà tôi nói chuyện xin lỗi, muốn tôi cùng con trở về và hứa sẽ thay đổi.
Liệu tôi có nên cho anh một cơ hội?
Chồng vừa báo tin thất nghiệp, người vợ ở nhà nội trợ ròng rã 7 năm lại đưa ra 3 cuốn sổ đỏ
Tôi luôn tin tưởng vào khả năng của bản thân. Cho đến khi bị sa thải, tôi mới cay đắng nhận ra, mình chẳng là gì cả.
7 năm trước, vợ tôi mang thai đứa con đầu lòng. Thương vợ đi làm xa vất vả, tôi khuyên cô ấy nghỉ việc ở nhà dưỡng thai nhưng vợ không đồng ý. Bầu đến tháng thứ 7 thì vợ có dấu hiệu dọa sinh non, lúc này, tôi phản ứng gay gắt, cô ấy mới ngậm ngùi viết đơn xin nghỉ việc. Vợ nói ở nhà nhiều sợ bị chồng chê, rồi bản thân tụt hậu so với bạn bè. Tôi an ủi, bảo chỉ cần vợ sinh con khỏe mạnh rồi con đủ 6 tháng thì đi làm lại. Trớ trêu thay, con tôi ốm yếu, đau bệnh thường xuyên; rồi vợ tôi tiếp tục mang thai con thứ 2 nên cô ấy nghỉ việc cũng đã được 7 năm nay.
Tôi được thăng lên làm phó giám đốc công ty xuất khẩu hàng đông lạnh từ 4 năm trước, lương tháng khá cao. Từ lúc lên chức, tôi bắt đầu nảy sinh tâm lý chán ghét, ch.ê ba.i vợ. Bây giờ ngẫm lại, tôi càng thấy hối hận và dằn vặt lương tâm. Mỗi tháng, tôi đưa vợ 30 triệu để chi tiêu sinh hoạt và đối ngoại đối nội. Thỉnh thoảng tôi cũng hỏi vợ có tiết kiệm được tiề.n không, cô ấy đều bảo có. Tôi nghe thì nghe vậy chứ không quan tâm lắm đến chuyện tiề.n nong.
Tôi cũng không dành sự quan tâm cho gia đình, vợ con nữa. Tôi thích những buổi nhậu nhẹt, liên hoan và nhận đi công tác thường xuyên. Con đau bệnh, vợ gọi vài lần nhưng tôi không bắt máy, hoặc gắt gỏng bảo vợ tự giải quyết. Sau đó, vợ không gọi hỏi tôi có về ăn cơm không, hay báo tin con sốt nữa. 4 năm trôi qua, tôi đi đi về về nhà mình chẳng khác gì nhà trọ, vợ chồng cũng không còn hạnh phúc khi phòng ai nấy ngủ. Tôi tự hào về bản thân, tin tưởng vào năng lực của mình nên thầm co.i thườn.g vợ.
Ảnh minh họa
Cho đến khi phạm sai lầm, phải đền bù cho công ty một số tiề.n lớn, cùng với đó là bị sa thải, tôi mới nhận ra, mình chẳng là gì cả. Tôi thất thểu trở về nhà, trong đầu óc suy nghĩ mông lung đủ thứ chuyện.
Thấy tôi ngồi vò đầu bứt tóc, vợ đem ly cà phê ra đặt trước mặt rồi hỏi tôi đang gặp chuyện gì. Tôi bảo đang cần tiề.n gấp để đền bù thiệt hại và bị thất nghiệp rồi. Vợ trầm ngâm một lúc rồi vào nhà, lấy ra 3 cuốn sổ đỏ khiến tôi bàng hoàng. Cô ấy nói mấy năm nay số tiề.n tôi đưa, cô ấy chi tiêu rất cẩn thận và tiết kiệm. Bố mẹ vợ bán đất cũng cho cô ấy một khoản tiề.n lớn nên cô ấy đầu tư mua đất. Thấy đất lên giá, cô ấy lại bán đi, mua tiếp mảnh đất khác. Lướt sóng như vậy, bây giờ, vợ tôi đã có trong tay 3 cuốn sổ đỏ cùng kinh nghiệm đầu tư, mua bán bất động sản.
Vợ bảo sẽ bán một mảnh đất để tôi khắc phục hậu quả ở công ty. Còn tiề.n dư thì đầu tư kinh doanh, tự mình làm chủ. Nếu không đủ thì tiếp tục bán tiếp mảnh đất thứ 2, cô ấy sẽ luôn đồng hành và ở bên cạnh tôi, đồng cam cộng khổ cùng tôi. Những gì vợ nói khiến tôi ân hận tột cùng, nghĩ đến những gì mình đã nói, đã làm với vợ mà càng xấu hổ hơn. Tôi phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm với vợ đây?
Ngủ thiếp đi sau 1 đêm say sưa bên chồng, đến gần sáng tôi giật bắ.n mình vì chiếc giường rung lắc mạnh, nhìn xuống dưới chân tôi chế.t điếng vì cảnh tượng này Mấy ngày trước, chồng tôi bất ngờ mang về một con mèo. Chồng tôi trước giờ không thích nuôi thú cưng, anh cũng không thể hiện là thích chó mèo. Tôi chỉ nghe chồng nói được bạn cho, thấy con mèo đáng yêu quá nên quyết định nuôi luôn. Tôi và chồng yêu nhau chưa được một năm thì quyết định tổ chức...