Em cũng đã từng yêu anh
Lâu quá rồi mới nhận ra đây là khoảng thời gian chúng ta gặp nhau cách đây 8 năm về trước. Không biết anh còn nhớ em không nhỉ hay em chỉ là một cái gì đó thoáng qua trong chuỗi quá khứ tình yêu của anh nhỉ?
Lần đầu tiên gặp anh, em thấy mọi thứ như ngừng quay. Anh thật nổi bật tuy chỉ với bộ quần tây áo sơ mi thật sơ sài nhưng anh thật cuốn hút. Khuôn mặt anh thanh tú với nụ cười để lộ hàm răng thật đều. Anh gây ấn tượng cho em thật lạ.
1 tháng sau, chúng ta tập kịch cùng nhau, hát tập thể cùng nhau rồi chúng ta thân nhau. Thật hay mẹ em nhờ anh dạy kèm cho thằng em của em. Chúng ta đã có nhiều thời gian cùng nhau đi chơi, đi học và ăn chè mỗi khi anh “lãnh lương”.
Dần dần ngày ngày chúng ta cùng nhau đi học. Anh không có xe, anh đi bộ lên nhà em chúng ta cùng đi học. Khi anh có chiếc xe đạp đầu tiên trong đời năm anh lớp 11 thì cũng là lúc mọi thứ dần thay đổi. Chúng ta không đi cùng xe nữa mà chúng ta đi 2 xe. Ngày nào xe em bị hỏng thì anh chở em đi học.
Em nhớ mãi ngày em đi ngang qua lớp anh. Thật trớ trêu thay, lớp 10 của em lại nằm lọt giữa dãy lớp 11 của anh. Giờ ra chơi, khi xuống đóng tiền học phí, em đã bị gọi tên “My oi!!!”. Em cứ nghĩ là anh, khi quay đầu nhìn lại, em đã cười rất tươi. Em ngượng chín cả mặt. Một thằng cha nào đó với khuôn mặt xấu quắt đang nhìn em. Cảm giác như em phải “chui xuống hố” vậy. Anh xuất hiện, cứu em một bàn thua trông thấy. Anh nhìn thằng kia với ánh mắt thật lạ mà lần đầu tiên em thấy. Rồi nụ cười ma quái của thằng kia biến mất và em cũng chẳng còn bị gọi tên mỗi khi ngang qua lớp anh.
Video đang HOT
Lần đầu tiên trong đời em đạt 4 điểm môn Lịch sử. Giờ ra chơi em buồn đến phát khóc nhưng em nhớ lại lời anh dặn “học trường này em phải quen với việc bị điểm thấp đi”. Chuông reng em chạy ra lan can nhìn xuống dưới, không biết vô tình hay cố ý nhưng anh luôn đá cầu ở đó, ngay trong tầm mắt của em, khoảng cách gần đủ để em gọi tên anh một cách dễ dàng. Em gọi tên anh, rồi nhìn thấy anh đáp trả bằng nụ cười thật dễ thương. Em như nhận ra rằng cuộc sống này còn nhiều cơ hội cho em lắm.
Sáng nào cũng vậy, cứ chuông reo em lại nhìn ra cửa và anh đi qua nhìn vào lớp em và nở một nụ cười. Ngày qua ngày, đám con gái lớp em cứ thắc mắc sao lại có một chàng trai dễ thương như anh nhìn vào lớp cười nhỉ.
Cũng thật tình cờ, thói quen nhìn anh đá cầu đã khiến bọn con gái biết nữ chủ nhân của nụ cười dễ thương đó.
Lần đầu tiên em khóc trước mặt anh em chẳng một chút xấu hổ. Em khóc sau chiếc khẩu trang thật lạ. Anh đã nói rằng, anh cũng bị bệnh nặng như thế nhưng anh vẫn cố gắng sống thật tốt, vẫn yêu đời và vẫn mong muốn thực hiện ước mơ của cuộc đời mình.
Lần đầu tiên em ngồi trong lớp học mà chẳng nghe thấy cô nói gì vì chỉ mãi nghĩ sao anh luôn bên em nhưng lại có người yêu được chứ? Chúng ta đi học cùng nhau, tối đi dạo cùng nhau và em biết anh hiểu tình cảm em dành cho anh như thế nào. Một buổi tối đi dạo cùng bạn, em đã nhìn thấy người yêu anh đi cùng một chàng trai khác, rất thân mật. Đáng lẽ em phải vui chứ nhỉ nhưng ngược lại, em thấy buồn kinh khủng và em sợ anh sẽ thất vọng đến mức nào. Về đến nhà em thấy anh đang dạy cho đứa em của mình, em đã lẩn tránh anh và nụ cười chào đón của anh. Anh hiểu ngay có chuyện xảy ra với em rồi gặng hỏi. Em kể với anh trong tâm trạng buồn đến gần khóc nhưng anh im lặng và không nói gì. Vài ngày sau khi xác nhận những gì em thấy là đúng anh đã viết thư chia tay và xin ý kiến của em. Thế rồi cuộc tình của anh chấm dứt. Chúng ta lại làm mọi việc cùng nhau.
Dù tình cảm của chúng ta là tình cảm không tên nhưng nó đã để lại trong tim em những kỷ niệm thật đẹp… (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên trong khoảng thời gian chúng ta bên nhau anh nói rằng chúng ta sẽ không đi học cùng nhau nữa. Em buồn kinh khủng nhưng vẫn nghĩ rằng đó là sự thay đổi nhất thời và rồi anh sẽ lại cùng em đến trường thôi.
Như thường lệ, anh chở em đi dạo một vòng và khi về đến nhà cũng là lúc xảy ra sự kiện lớn nhất trong cuộc đời em. “Chúng ta đừng là bạn của nhau nữa”. Anh nói mà không nhìn em đến một lần. Ánh mắt anh nhìn xa xăm. Cảm giác hụt hẫng thật đáng sợ. Em chỉ biết khóc, khóc và khóc. Em nhìn vào anh thật khẩn khoản và mong anh nhìn em một lần mà thôi. Thật thất vọng, anh đã không nhìn em. Em buồn đến nỗi chẳng bao giờ muốn tự hỏi sao anh không nhìn em chứ?
Ngày hôm sau, lần đầu tiên đi qua lớp anh mà trong lòng buồn đến rơi nước mắt. Anh vẫn đứng trước cửa lớp nhìn em đi qua như một cái nhìn thoáng qua. Cái nhìn lạnh lùng nhưng làm trái tim em thắt lại. Em vẫn còn nhớ cái cảm giác chúng ta nhìn nhau như hai người xa lạ. Thật đáng sợ.
Rồi cứ thế 2 năm trôi qua không một ngày vui vẻ. Em bắt đầu chán nản và nghĩ rằng tại chưa một người nào anh quen quá một tháng rưỡi. Năm học 12 đến với em cùng với sự thay đổi thật lớn. Anh hiểu vì sao như vậy không? Khi em từ chối tình cảm của một người bạn khá thân và cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy một người con trai khóc. Em bắt đầu mở lòng hơn rồi trải qua thật nhiều cuộc tình chớp nhoáng. Cuộc sống của em dường như là chuỗi những ngày ăn chơi sa đoa. Em đã giỡn với tình yêu của người khác.
Sau kỳ thi vào đại học, em thật bất ngờ khi lần đầu gặp lại anh. Em run rẩy và không biết mặc bộ quần áo nào để gặp anh. 3 năm rồi mà anh vẫn không thay đổi. Vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy. Em định nói với anh rằng em sắp đi ra ngoài dạo quanh những con đường chúng ta đã từng đi. Thói quen ấy trong em không hề thay đổi từ khi chúng ta không còn là bạn. Anh xuất hiện chỉ để hỏi xem em làm bài được không và em đã trả lời rất thành thật. Anh nói anh đang học Cao đẳng công nghệ em cũng chúc mừng anh. Rồi anh ra về để lại trong em thật nhiều luyến tiếc.
Một buổi tối tâm sự cùng mẹ em biết được một sự thật, câu trả lời cho những thắc mắc của em “Sao anh lại rời bỏ em? Sao anh không thực hiện lời hứa anh dành cho em?”. Mẹ em nói rằng bà đã bắt anh phải không được bên em nữa. Lúc đó em cảm thấy như mọi lời trách móc đó phải thuộc về em chứ? Tại sao em không biết mẹ em đã nói với anh những lời như vậy?
Vào đại học, em gặp anh ở trường em, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà nhìn nhau cười tươi đến thế. 2 năm sau em gặp định mệnh của cuộc đời em, người chưa bao giờ làm em thất vọng, chưa bao giờ bỏ rơi khi em gặp khó khăn và luôn chăm sóc em tận tình và luôn yêu em hết mình. Sợ em không có sức khỏe, người đó dậy sớm đưa em đi tập thể dục. Khi nghe kể về anh người đó không một chút ghen tuông mà ngược lại, thấy hãnh diện vì có thể thay đổi được bản thân em. Lần đầu tiên người đó nhìn thấy anh trong buổi sáng đi tập thể dục. Cảm giác khi nhìn anh lúc đó thật lạ, em không một chút buồn, không một chút vui. Tất cả thật đơn giản, em đã quên được anh.
Khoảng thời gian bên anh là khoảng thời gian của những “lần đầu tiên”. Khoảng thời gian quên anh là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời em. Bên anh em có một cái nhìn cuộc sống khác. Cuộc sống thật tươi đẹp khi có anh bên cạnh chia sẻ. Mặc dù tình cảm của chúng ta là tình cảm không tên nhưng nó đã để lại trong tim em những kỷ niệm thật đẹp. Dù anh không đọc được bài viết này của em nhưng em mong ở nơi xa xăm nào đó trên thế giới này anh sẽ hiểu được tình cảm mà em chẳng bao giờ dám thổ lộ cùng anh. Em đã từng yêu anh…
Theo VNE