Em cũng chỉ là một người đàn bà
Lá thứ có những chữ nhòe đi vì nước mắt. Quân lặng người, có lẽ anh lại sai lầm… Cú điện thoại ấy đến lúc nửa đêm, Quân vùng dậy lao ra khỏi nhà. Anh đến với một người con gái mà một thời anh đã từng yêu hơn cả bản thân mình.
Nhìn chồng vội vã tới gặp người tình cũ, Thương im lặng. Cô không tra hỏi, không níu kéo và cấm đoán. Thương quay mặt vào phía tường vờ như mình ngủ say không biết. Cô mím môi thặt chặt ngăn cho tiếng khóc nấc không thành tiếng. Đêm nay, người phụ nữ đó lại cần anh!
Thương biết người gọi điện ấy là ai. Quá khứ của chồng cô giống như một điều gắn liền với cuộc hôn nhân hiện tại mà cô không biết làm cách nào để thoát ra khỏi. Khi Quân nói với Thương rằng: “Đó là người con gái mà vì anh cô ấy đã phải gánh những đau khổ trong cuộc đời. Giờ anh không thể để cô ấy phải khổ. Mong em hãy thông cảm cho điều đó”. Chồng đã nói những lời đó, Thương chỉ còn biết chấp nhận quá khứ ấy như một phần cuộc hôn nhân của mình dù trong trái tim của một người phụ nữ yêu chồng luôn cảm thấy đớn đau.
Thương chỉ còn biết chấp nhận quá khứ ấy như một phần cuộc hôn nhân của mình dù trong trái tim của một người phụ nữ yêu chồng luôn cảm thấy đớn đau. (Ảnh minh họa)
Quân đã từng yêu và đón nhận mọi thứ trinh nguyên nhất từ người con gái tên Lam. Anh yêu cô ấy hơn bản thân mình nhưng tình yêu của tuổi mới lớn thường đi kèm những ích kỉ. Chỉ vì một lần ghen tuông mù quáng, chỉ vì thiếu lòng tin vào người yêu mà Quân đã chia tay Lam dù cho khi ấy Lam đang mang trong mình giọt máu của anh. Quân đã mắc bẫy người bạn thân của anh, kẻ muốn chiếm Lam về cho mình. Và rồi tình yêu đó như một mũi dao đâm sâu vào tim Lam, cô lấy người bạn thân đó như một cách trả thù vì Quân đã không tin cô. Nhưng ngang trái thay, cuộc hôn nhân đó là bi kịch của cuộc đời Lam.
Không lâu sau đó Quân gặp và yêu Thương. Cả hai nên duyên vợ chồng. Đó cũng là thời điểm Quân biết được rằng anh đã hiểu lầm Lam. Nhưng mọi thứ đã quá muộn màng. Vì vội vàng kết hôn để trả thù Quân nên Lam đã lấy phải một tên chồng ích kỉ, vũ phu. Cô bị hắn đánh đập tối ngày. Mỗi lần như thế Lam lại cầu cứu Quân. Anh coi đó như một cái nợ tình mà mình cần phải trả. Anh cảm thấy xót xa vì chính mình đã đẩy Lam vào hoàn cảnh khốn khổ như bây giờ. Giá như ngày đó anh tỉnh táo hơn, biết tin người yêu hơn thì có lẽ giờ đây không một ai phải đau khổ.
Chính vì thế, mỗi khi Lam cần anh đều có mặt. Anh coi đó là trách nhiệm với một người con gái mà anh nợ cô ấy quá nhiều. Còn với Thương, từ ngày làm vợ Quân, cô phải học cách coi một người phụ nữ khác tồn tại song hành cùng với cuộc hôn nhân của mình. Lần đầu tiên thấy chồng lao ra khỏi nhà để đến với người tình cũ, cô cũng hậm hực lòng ghen tuông và sự bức bối. Nhưng khi tới cùng chồng, nhìn thân hình người phụ nữ mỏng manh bị chồng đánh đập phải nằm viện, sự đồng cảm của một người đàn bà không cho phép Thương có thể ghen tuông. Cô thấy thương người phụ nữ kém may mắn đó và không trách chồng vì anh đã biết sống có tình có nghĩa.
Nhưng đã gần 10 năm rồi cuộc sống gia đình Thương như vậy. Bất chấp là nửa đêm hay giữa sáng, mỗi khi Lam cần điều gì là chồng Thương lại lao xe tới. Thương biết giữa họ không có một mối quan hệ bất chính nào cả nhưng cái tình cảm đong đầy đó cũng đủ để giết chết trái tim một người vợ như Thương. Không biết đã bao đêm rồi cô khóc thầm trong xót xa vì cảnh sống chẳng khác nào chung chồng.
Hãy trả món nợ tình mà anh đã mắc phải, ngày nào đó anh cảm thấy đã trả được mối tình năm xưa món nợ hãy tìm em. Em không còn đủ sức để chịu thêm những đớn đau (Ảnh minh họa)
Thương trân trọng quá khứ và tình cảm của chồng dành cho người đó. Dù sao giữa họ cũng đã từng có những năm tháng mặn nồng và vì sự hiểu lầm của chồng cô mà giờ đây Lam mới phải khổ như vậy. Nhưng sự thông cảm và trân trọng không có nghĩa là cả đời cam chịu cảnh sống chồng luôn đi trả nợ tình xưa như vậy. Nhưng cô còn có thể nói gì, lẽ nào trách cứ anh đã đối xử tốt với một người vì anh mà đau khổ?
Video đang HOT
Đêm nay Lam bị chồng đánh phải vào nhập viện. Quân lại hớt hải chạy tới người con gái bé bỏng năm xưa của mình để mặc Thương một mình trong căn phòng vắng lặng. Sức chịu đựng trong Thương dường như cạn kiệt. Cô muốn anh sống đạo đức, có trách nhiệm với những gì đã qua nhưng không phải là một sự san sẻ tình cảm vợ chồng như vậy. Dù có tốt tới đâu, Thương cũng chỉ là một người đàn bà, một người vợ. Mà đã là vợ, là đàn bà, cô cũng có lòng ghen và sự ích kỉ của riêng mình.
Quân trở về nhà sau một đêm thức trắng thăm người tình cũ. Anh nhìn lên bàn thấy một tờ giấy đặt ngay ngắn: “Em đã cố nhủ lòng phải là một người biết bao dung để chấp nhận quá khứ của anh và trân trọng nó. Nhưng sự cố gắng đó của em đành bất lực. Cuộc hôn nhân đang là bi kịch với em khi nó bị ám ảnh và chịu sự chi phối quá nhiều từ quá khứ của anh. Hãy trả món nợ tình mà anh đã mắc phải, ngày nào đó anh cảm thấy đã trả được mối tình năm xưa món nợ hãy tìm em. Em không còn đủ sức để chịu thêm những đớn đau”.
Lá thứ có những chữ nhòe đi vì nước mắt. Quân lặng người, có lẽ anh lại sai lầm…
Theo VNE
Anh sẽ mang tình yêu em đi xa lắm!
Món quà đầu tiên anh tặng cô là một đôi giầy. Dù mọi người vẫn nói tặng giầy là tiễn chân người yêu, nhưng anh không tin. Món quà thứ hai anh tặng cô vẫn là một đôi giầy. Đơn giản là vì cô thích chúng.
Cô hơn anh ba tuổi, tình yêu bắt đầu bằng "Em yêu chị" rồi nảy nở thành "Em yêu anh". Tình yêu của họ đẹp thật, lung linh và nhẹ nhàng. Họ cứ tíu tít ở bên cạnh nhau cười cười nói nói, cô như trẻ con hơn rất nhiều, còn anh như chững chạc hơn. Nhưng cũng vì tuổi tác mà cô và anh bị gia đình ngăn cấm. Mọi người muốn tách anh ra khỏi cô, muốn bằng mọi cách. Rồi cũng cãi vã, giận hờn, trách móc nhưng rồi lại yêu nhau hơn.
Mặc cho cô yêu anh nhưng vẫn bất cần và kiêu kỳ. Anh vẫn nhẹ nhàng, im lặng và làm cho cô tất cả. Dù đã có những lần anh viết lên trang cá nhân của mình những bài thơ đại loại như: "Ta đã yêu, yêu người nhiều biết mấy. Nhưng vô tình người đánh mất tình ta. Người không níu, cớ gì ta phải giữ. Bởi tình yêu càng giữ sẽ càng xa".
Cô đọc, cô hiểu nhưng cô vẫn "cành cao", vẫn cái bản tính ăn sâu vào máu của cô. Có lần, cô trách móc anh cái gì đó, anh hỏi nếu anh đi du học em có níu kéo không, cô đã trả lời dứt khoát rằng "Không anh ạ" vì ABC, vì ti tỉ lý do.
Thời gian trôi nhanh, tình yêu của anh và cô vẫn êm đềm nhẹ nhàng...
- Dạo này nhìn anh buồn thế. Anh có chuyện gì à?
- Không có chuyện gì cả em ạ. Anh yêu em. Tuần sau anh đưa đón em đi làm cả tuần được không?
- Thôi. Em không thích. Để em tự đi.
Hôm nay cô lại hỏi :
- Anh có chuỵên gì vậy?
- Anh buồn ngủ quá...
- Em không thích những gì thất thường. Chúc anh ngủ ngon.
- Anh sắp phải xa em rồi em ạ
- Đi du học?
- Uhm
- Em cũng không lạ....
Đến phút này rồi cô vẫn cố giữ thái độ kiêu kỳ bình thản. Vì cái kế hoạch muốn tách anh ra khỏi cô, mẹ anh đã nói với cô một vài lần, cô chỉ không nghĩ lần này người nói lại là anh.
Anh gọi điện.
- Bao giờ anh đi?
- Thứ tư tuần sau...
Vậy là cô đã có câu trả lời cho mình. Cô đã khóc nhưng cố không để anh nghe thấy. Có lẽ anh cũng vậy. Đầu óc cô nghĩ miên man bao nhiêu thứ. Những chuyện xa vời trước đây, những chuyện xa vời sau này...
- Em có nhớ lần anh hỏi em nếu anh đi em có níu kéo không và em trả lời không?
- Em nhớ, em nhớ tất cả...
Cô muốn khóc nức nở, khóc thật to nhưng cô phải nén lại, phải khóc mà như đang im lặng nghe anh nói.
Bây giờ đã là đêm thứ 5. Thứ 4 tuần sau... Một đêm thật dài và thật nhiều khoảng lặng.
- Sao anh không nói với em sớm hơn?
- Anh không biết phải nói với em như thế nào...
Cô cũng đã hiểu sao mấy hôm nay anh rất muốn mua cho cô cái áo len mà cô thích, dù cái áo len đắt tiền. Cô đã hiểu sao tuần trước anh nói muốn đưa đón cô đi làm cả tuần này. Cô đã hiểu sao hôm thứ 4 vừa rồi anh muốn đi xem phim với cô nhưng cô bận không đi được, anh đã nói anh rất buồn. Cô đã hiểu sao dạo này anh hay bảo đi có việc... Cô đã hiểu, hiểu rất nhiều.
Cô khóc rồi ngủ mê man đi, trong giấc mơ cô đã có những hình ảnh của người ra đi, của cái ngày chia tay sắp đến.
Thứ 6, cô định nói với anh rằng: "Em muốn món quà anh mua cho em trước khi đi là một đôi boot". Cô lại nghĩ đến câu nói "mua giầy là tiễn chân người yêu". Nhưng vì nó sẽ thay anh sưởi ấm cô trong mùa đông này. Chỉ có điều, bây giờ mới tháng 9, mua boot ở đâu? Đành thôi vậy. Trước mắt sẽ là một chuỗi ngày mà cô cần cân bằng lại chính mình, giải thoát cho chính mình. Chuỗi ngày dài vô tận. Cô sẽ im lặng, sẽ không muốn nói chuyện với ai, quãng đường đi về của cô không còn anh nữa. Sự ân cần của anh không còn nữa. Tất cả đều không còn nữa... Cô sẽ khóc, sẽ cô đơn, sẽ nhớ anh nhiều lắm. Sắp mùa đông rồi...
Đã bao nhiêu lần cô tự nhủ nên khoá chính con tim mình lại. Nhưng con người có bao giờ thắng được tình yêu? "Em có biết điều anh muốn mang đi nhất là gì không? Là tình yêu của em. Cho dù không biết nó sẽ tồn tại bao lâu trong tương lai, nhưng anh hi vọng anh có thể mang theo tình yêu của em bên mình".
Bốn ngày nữa. Chỉ bốn ngày nữa thôi, anh sẽ mang tình yêu của cô đi, xa lắm...
Theo Bưu Điện Việt Nam