“Em cho chị người đàn ông hèn hạ kia miễn phí”
Em cũng nói với cô ta rằng: “Em cho chị người đàn ông hèn hạ kia miễn phí. Em đã mất cái không thuộc về mình nên chẳng chút đau lòng và hối tiếc. Cảm ơn hai con người suy tính và thủ đoạn đã cho em có nhiều bài học quý”.
Chào chị có tâm sự “Ôm hận 10 năm, giờ đây tôi đã trả được thù tình”!
Hôm nay, đọc những tâm sự của chị mà lòng em cũng thấy hả hê quá. Ước gì em cũng đủ một lần mạnh mẽ như vậy để có thể trả thù mối tình đầu mà em đã từng yêu hơn cả bản thân mình. Mọi người có thể không ở trong cuộc nên chê trách chị, còn em thì không. Cuộc đời có vay phải có trả mà. Những kẻ tệ bạc đó nếu không muốn nhận kết quả xấu thì đừng làm những điều tệ hại chị nhỉ?
23 tuổi, em cũng có tình yêu đầu tiên trong đời với người đàn ông hơn em 7 tuổi. Anh là người miền Trung còn em là con gái miền Bắc. Vì hai đứa đã có công ăn việc làm và tính cách hợp nhau nên tình yêu của hai đứa khá hạnh phúc. Sau 2 năm yêu nhau, chúng em dự định sẽ làm đám cưới khi em đã có công việc ổn định tại thành phố dù biết tương lai sẽ khó khăn khi phải đi thuê nhà để sống.
Cứ ngỡ, mối tình đầu này của em cũng sẽ là tình cuối. Nào ngờ ở đời không ai biết trước được chữ ngờ. Gia đình anh nghèo lắm, bố anh cũng mất sớm nữa. Tuy vậy, em luôn thông cảm, yêu anh và chưa bao giờ chê bai gia đình nhà anh cả.
Gần 2 năm sau ngày ra trường, sau rất nhiều nỗ lực trong công việc, em cũng đã tìm được công việc ổn định và có thu nhập khá. Những tưởng một đám cưới bình của em và anh dị sẽ diễn ra trong tương lai gần. Nhưng đó cũng là lúc anh thay đổi.
Trước đó, khi đang yêu em, qua bạn bè và trong một vài lần về quê, anh có quen và yêu một người con gái kém anh 2 tuổi. Tất nhiên, trong thời gian ấy em không hề biết. Bởi vì anh giấu giếm rất tài tình. Và cũng bởi, trừ những ngày thỉnh thoảng về quê ra, ngày nào anh cũng đưa đón em đi làm và không có biểu hiện khác thường.
Một ngày anh vội vàng bảo em rằng có việc phải về quê gấp vì mẹ anh ốm nặng. Bác gái cũng đã nhập viện và chưa biết tình hình thế nào. Em tin và còn nằng nặc đòi về quê theo anh để thăm bác gái. Song anh một mực từ chối bảo em cứ đi làm, có gì anh sẽ gọi điện.
Sáng ấy, em đã đưa anh ra bến xe để lên xe về quê. Nhưng chỉ ngay sau khi anh bước lên xe là em đã lập tức không thể liên lạc được với anh nữa. Em đã gọi anh, đã nhắn tin cho anh rất nhiều nhưng anh im lặng khiến. Điều này khiến em nóng ruột như có lửa đốt vì sợ chuyện không hay xảy ra với anh.
Nhắn tin và gọi điện mãi, anh mới nhắn tin cho em bảo rằng anh đang bận. Anh còn nói 5 ngày nữa anh lên và sẽ gặp em bởi cũng đang có chuyện muốn nói. Linh tính của một người con gái đang yêu mách bảo có chuyện chẳng lành. Em đã mạnh dạn gọi cho một người bạn thân cùng làm với anh thì được biết anh về quê để kịp lễ ăn hỏi của anh với cô gái kém anh 2 tuổi ấy. Em suy sụp hoàn toàn.
Suốt 5 ngày anh về quê, qua bạn bè của anh, em được biết vợ chưa cưới của anh là phó giám đốc đối ngoại của một công ty lớn. Chị ấy cũng có bằng thạc sĩ. Chị ấy cũng vừa bị người yêu cũ bỏ cách đây 4 tháng. Và chỉ sau 1 tháng bỏ người cũ, chị ấy đã gặp và yêu anh. Tính đến nay, hai người ấy đã chính thức yêu nhau được 3 tháng nay và anh yêu chị ấy vì tiền và địa vị.
Video đang HOT
Biết nửa kia phụ bạc, nhưng không hiểu sao lúc ấy em không thể khóc nổi. Em chỉ có cảm giác tim mình như có ngàn mũi kim đâm vào đau đớn và ê chề. Có những lúc, em còn không thể tin nổi vào sự thật mà tai em vừa được nghe thấy.
Em cũng nói với cô ta rằng: “Em cho chị người đàn ông hèn hạ kia miễn phí. Em đã mất cái không thuộc về mình nên chẳng chút đau lòng và hối tiếc. Cảm ơn hai con người suy tính và thủ đoạn đã cho em có nhiều bài học quý”.
Rồi 5 ngày dài như một thế kỷ ấy cũng trôi qua. Anh lên và khuôn mặt không tỏ vẻ chút gì ân hận hay có lỗi khi cũng có can đảm vác mặt đến gặp em. Anh nói anh xin lỗi vì đã phụ tình em. Lý do anh đưa ra là: “Anh không cần lấy một người vợ xinh đẹp. Vợ anh có thể xấu, có thể già và có thể chẳng yêu anh thực lòng nhưng phải có học thức, có tiền và địa vị”.
Anh cũng nói: “Anh rất yêu em và yêu thật lòng. Nhưng quyết định lấy em lại là chuyện khác. Anh phải nghĩ tới tương lai của anh. Nếu lấy em, anh sẽ không có tương lai. Anh chỉ học trung cấp và một công việc trái ngành. Vì thế, anh cần người vợ có thể cho anh địa vị và tương lai vững chắc”.
Em đã khuyên anh hết nước hết cái rằng không nên vì tiền mà thay đổi bản thân mình. Rằng anh phải tự đứng trên đôi chân của mình chứ không phải dựa hơi vào một người đàn bà… Song bỏ mặc những lời khuyên can của em, anh bỏ về. Và những ngày sau đó, anh không tìm gặp em nữa.
Những tháng đầu sau khi tình yêu tan vỡ, anh tránh mặt em nhưng vẫn thường email cho em. Anh lải nhải điệp khúc anh vẫn yêu em và không muốn phụ tình em. Chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc khiến anh phải thế.
Em đau đớn, nhục nhã, ê chề. Em cũng không thể hiểu nổi mối tình đầu của em vì tiền lại vỡ vụn thế này. Em không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông em yêu và tưởng như đã biết tất tật về người ấy lại là người hèn hạ như anh.
Cứ thế, em sống trong đau khổ và thất vọng tình đầu. Phải hơn 1 năm sau, em mới dần lấy lại được tinh thần và tiếp tục cuộc sống. Thế nhưng trong hơn một năm ấy, cô vợ thạc sĩ danh giá của anh vẫn thường chơ chẽn nghĩ đủ trò để chọc ngoáy em. Nhiều lần, cô ta lập facebook ảo hay vào facebook của anh để xỏ xiên và thóa mạ em. Thậm chí nhiều lần đang đêm cô ta còn lấy máy điện thoại nháy máy lung tung.
Đỉnh điểm nhất một lần, không hiểu vợ chồng họ giận nhau chuyện gì, cô vợ thạc sĩ của anh còn gọi điện về cho bố mẹ em ở quê bảo rằng em là người phá hoại hạnh phúc gia đình cô ấy. Trong khi hơn 1 năm qua em không hề gặp lại 2 con người vì tiền mà bán rẻ tình yêu và cuộc đời mình ấy.
Quá tức giận, em đã lấy điện thoại gọi lại và xỉ vả, chửi cho cô vợ thạc sĩ của anh một trận tơi tả. Em cũng nói với cô ta rằng: “Em cho chị người đàn ông hèn hạ kia miễn phí. Em đã mất cái không thuộc về mình nên chẳng chút đau lòng và hối tiếc. Cảm ơn hai con người suy tính và thủ đoạn đã cho em có nhiều bài học quý”.
Mới chỉ tháng trước thôi, trong một lần vô bệnh viện thăm khám, em cũng bất ngờ bắt gặp lại anh và cô vợ thạc sĩ của mình. Anh có gầy sọp đi và nhìn có vẻ rất ốm. Trong khi cô ta vênh vênh mặt như muốn thể hiện với em điều gì đó thì anh cố tình tránh mặt em.
Còn em, em không biết cảm giác của em lúc ấy là gì nữa. Song, với em, giờ anh ta cũng như đã chết. Qua vấp ngã, em đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Thật may em đã không rơi nước mắt, không phải đau khổ quá nhiều vì một người đàn ông hám tiền và bội bạc.
Giờ cuộc sống của em không có anh ta, em vẫn sống tốt. Em sẽ sống tốt và hạnh phúc nhất có thể để một ngày anh ta phải ân hận và tiếc nuối vì đã bỏ rơi em. Cuộc sống của em từ ngày không có anh chỉ mới bắt đầu…
Theo ngoisao
Ai đưa em qua những mùa phượng vĩ
Đã không biết bao nhiêu lần em muốn chạy đến, muốn hét lên, muốn nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi: "Ngày ấy, anh có thực sự yêu em?"...
Ngày ấy, mình gặp nhau chớp nhoáng. Em chẳng phải người không có tiêu chuẩn, càng chẳng phải người không có nguyên tắc, vậy mà anh đã phá vỡ hết thảy mọi nguyên tắc, mọi tiêu chuẩn của em. Trái tim em vội vàng loạn nhịp và rồi em ngược đường nắng để yêu anh.
Trong em ngập tràn hạnh phúc, dẫu cho chỉ là nhìn thấy gương mặt anh. Ở trong vòng tay anh, em thấy mình bé nhỏ. Cả thế giới xung quanh tưởng như ngừng lại, nhè nhẹ khe khẽ cho em những khoảnh khắc bình yên.
Em đã từng nói anh có đôi mắt buồn và điều đó làm em không thể nào rời mắt. Anh có bàn tay ấm của một trái tim đầy ắp yêu thương. Em chưa một lần nói yêu anh bởi từ trước đến nay, những điều em nói ra luôn cho kết quả ngược lại. Em nghe người ta nói rằng, nếu hai người yêu nhau cùng thắp hương ở Đền Hùng thì nhất định sẽ chia tay. Tại sao lại vậy nhỉ? Hơn một năm rồi... Chắc anh tự hỏi tại sao em chưa một lần rơi lệ.
Buồn! Đau! Thất vọng... Tất cả đều là không đủ để miêu tả cảm xúc của em. Em đã nghĩ rằng nếu như trong tay em có một thanh kiếm, em sẽ dùng nó để xuyên thẳng vào tim anh. Bằng tất cả tình yêu và niềm tin dai dẳng, em HẬN. Nỗi hận ấy, cứ theo em lớn lên. Em tự hỏi, nếu không có nó, em sao có thể tươi cười mà đối diện với anh từng ngày.
Mọi người xung quanh đều nghĩ em là đứa trẻ vô tư có thể giãy dụa một chút sau khi bị trầy xước, rồi sẽ lại tươi tỉnh đứng lên. Phải! Em chẳng thể khóc, chẳng thể buồn, chẳng thể gục ngã trước một người đàn ông không thực sự yêu em.
Bằng sự nhiệt thành, anh đã từng mở cánh cửa trái tim em, để biết rằng đằng sau vẻ bề ngoài mạnh mẽ và lạnh lùng là một trái tim yếu đuối, hay khóc nhè mỗi khi anh không ở bên. Và khi em hiểu rằng sự nhiệt thành mà anh dành cho em khi ấy chẳng phải là chân thật, thì chẳng thể nào em bộc lộ những cảm xúc thật của riêng em.
Mỗi ngày trôi qua, em vui hơn, cười nhiều hơn, làm việc khí thế hơn nhưng đôi mắt em đã không còn long lanh nguyên vẹn. Đôi má em không còn ửng đỏ và đôi môi cũng chẳng chun lại mỗi lần xấu hổ. Trái tim em cũng không chờ đợi để yêu.
Giá như, em có thể cứ hận anh mãi như thế... (Ảnh minh họa)
Em đã chạy xe loanh quanh không biết bao nhiêu vòng quanh những con đường quen thuộc. Em đã ngồi khóc một mình nơi những gốc cây xưa. Những dòng thư mà anh viết cho em ngày ấy, là những nhát cao cứa từng nhát, từng nhát vào lòng em, sâu thẳm. Những cảm xúc mà em đã trải qua, anh nào đâu có biết phải không?
Trong ván bài mà em đặt cược với chị, em đã thua. Và em chấp nhận giao kèo dành cho người thua cuộc. Em đi qua tất cả đau đớn một mình, không bè bạn, không người thân, bắt đầu từ cái ngày em ngược đường nắng để yêu anh.
Chỉ hết ngày hôm nay thôi, là vừa tròn 1 năm em buông tay đấy, anh nhỉ? Có lẽ giờ này, kỷ niệm về em chỉ còn là những vệt màu loang lổ, chẳng còn đủ rõ trong kí ức của anh.
Sáng hôm nay khi em ngước nhìn lên, hai bên đường em qua những cánh phượng đã nở bung, đỏ rực. Có lẽ sẽ chỉ có mình em nhớ, chỉ có mình em thấy chạnh lòng khi trông lên những nhành hoa đỏ.
Em mở hộc tủ lục lại những lá thư và chiếc nhẫn kỷ niệm, chiếc nhẫn mà khi chia tay anh, em đã hứa ngày nào em còn đeo nhẫn là ngày ấy em còn chờ đợi. Em lồng vào ngón tay áp út - ngón tay mà khi xưa anh từng cầm tay em và nói: Tình yêu của anh là ngón, còn tình yêu của em chỉ là 1 đốt mà thôi. Nhớ lại, em vẫn tủm tỉm cười: Hóa ra chúng mình cũng đã yêu nhau lãng mạn đến thế. Lãng mạn và trẻ con, để rồi những dư âm chẳng dễ nào phai nhạt. Nhiều lúc, em muốn vứt bỏ tất cả, kéo anh ra, ghì lấy cổ anh và hỏi: Ngày ấy, anh có thực sự yêu em? Em nhớ tới câu thơ:
Nhiều khi thèm được cháy hết mình
Ném những Ngoan hiền cho Bất cần, Hư hỏng
Đạp bàn chân xuống mặt hồ phẳng lặng
Cho cô đơn tự vẫn
Ngày xô bồ, cướp đoạt lấy yêu thương...
Nhưng chẳng thể mặc một chiếc áo giáp cho dải lụa tâm hồn
Nên chấp nhận những ngày dài lạc lõng
Vùi trong giấc mơ dại khờ tìm nắng
Cho lòng mình đổ bóng xuống bình minh...
Hình như em đã tha thứ cho anh. Thật tệ! Giá như, em có thể cứ hận anh mãi như thế... Giá như ngày ấy, em đủ can đảm để trút vào anh tất cả thì sẽ chẳng mất nhiều thời gian để em tự gặm nhấm tất cả một mình. Em vẫn lặng lẽ dõi theo anh, mỗi ngày! Em chờ để có thể cười thật tươi khi anh tiếp tục rẽ lối. Đôi khi em tự hỏi... Tại sao em cứ mãi vậy? Khi mà em biết con đường ấy rồi sẽ chỉ có mình anh đi tiếp. Con đường... nơi không có những tán phượng vĩ xưa.....
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh là người chồng đã "sập bẫy" của em! Kế hoạch của em đã thành công mỹ mãn rồi vợ ạ. Cái bẫy của em đã đưa con ngựa hoang cô độc trở về với bầy đàn. Đừng đánh cắp con khỏi cuộc sống của anh. Anh van em! Anh xin lỗi em, mẹ của con anh! Quả thật anh không biết phải bắt đầu mở lời với em ra sao -...