Em chỉ là người thứ hai
Đã hơn một hơn một mùa đông nữa trôi qua, kể từ khi mình chia tay. Em sắp lấy chồng mà cũng chẳng rõ lý do mà có lẽ em cần một điểm tựa, cần có người vực em dậy sau những chuỗi ngày dài lê thê, những ngày không anh.
Cả đám đang hò hét inh ỏi vì bao nhiêu cảm xúc, nào là hý hửng vì là ngày 8-3, phần còn lại rưng rưng vì sắp phải chia tay đoàn họa sĩ trẻ, những con người mang trong mình bầu nhiệt huyết và cả những hương vị phong trần. Riêng con bé chẳng có mảy may cảm xúc chút nào vì nó vốn vậy, thờ ơ với tất cả những việc không phải là của mình. Dù sao họ cũng chỉ là thực tập sinh còn mình là sinh viên của một trường trung du. Họ về thủ đô la quên bọn nhóc sinh viên này ngay ấy mà. Mặc kệ, quan tâm làm gì cho mệt.
Bỗng có tin nhắn tới: “Bé có người yêu chưa?”. Con bé quay sang thấy cái đầu trọc bên cạnh đang nghiêng nghiêng đưa ánh mắt nhìn mình dò hỏi. Con bé bực mình nhắn lại “Chưa, mà người như tôi ai dám yêu?”. “Có thằng đầu trọc này yêu đấy”, chàng họa sĩ không có tóc đưa mắt nhìn khuôn mặt lạnh như băng của con bé.
Vậy là cuộc đời tươi đẹp này lại có thêm một tình yêu thú vị đang nhen nhóm. Đó là câu chuyện của chúng ta, anh và em của 3 năm về trước. Còn hiện tại của em là những dòng thơ không bao giờ tới được tay anh.
Chiều đông cô gái ngồi tựa cửa
Mắt biếc mơ về một chiều xưa
Gió thổi vu vơ ngoài cửa sổ
Điểm trang đợi chờ người đón đưa.
Video đang HOT
Đêm đông cô gái ngồi tựa cửa
Tóc xõa thân gầy mơ đêm xưa
Mưa lanh rơi đều ngoài cửa sổ
Môi kề môi người mưa bên mưa.
Đông qua, xuân, hạ lại sang thu
Em ngồi tựa cửa đến bao giờ?
Đứng dậy mà xem đời rực rỡ
Đời thường chắc hẳn đẹp hơn mơ.
Có lẽ những câu thơ này về sau sẽ chẳng còn ai đọc, vì em viết tặng cho anh khi chúng mình đã xa, rất xa. Thôi thì tự viết, tự suy tư rồi tự khóc một mình, bởi hèn hạ lắm nếu anh biết rằng em đang khóc. Tính em không bình thường vì em không dịu dàng như những người con gái khác, vấp váp không nhiều, cũng chưa đủ từng trải vậy mà sao em thấy mình chai sạn đến nhường này.
Em không dám oán hận ông trời bởi muôn thuở thì người đàn ông vẫn phải có 2 người đàn bà trong cuộc đời mình và em là người đàn bà thứ hai, em biết vị trí của mình, và luôn dành sự tôn trọng và ngưỡng mộ cùng với niềm biết ơn chân thành cho người phụ nữ kia, người đã sinh ra anh để em được gặp và yêu anh. Nhưng có lẽ tình yêu và tình thân thì chung quy lại vẫn là tình người, làm sao em bắt anh lựa chọn giữa những điều dường như không thể. Em rút lui, không phải vì em bại trận hay hèn nhát mà bởi vì em yêu anh. Anh nhớ điều này nhé!
Chúng mình chia tay, cuộc chia tay không chính thống, nó không sướt mướt, ủy mị, không có những lời từ biệt đong đầy cảm xúc, không có nụ hôn cuối cùng, không diễn ra vào một chiều mưa ủ dột như những cảnh quay lãng mạn trên phim, chỉ có dòng tin nhắn “mình chia tay anh nhé!” và những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi ,còn em một mình với mùa đông
Đã hơn một hơn một mùa đông nữa trôi qua, kể từ khi tin nhắn đó được gửi đi mình chưa từng gặp lại. Em sắp lấy chồng mà cũng chẳng rõ lý do, có lẽ em cần một điểm tựa, cần có người vực em dậy sau những chuỗi ngày dài lê thê, những ngày không anh. Đừng đau lòng anh nhé vì em đã hứa rằng suốt đời này chỉ yêu anh, em vẫn thế, vẫn yêu anh nhiều và nhớ anh người yêu ạ! Dù cho cả đời không còn gặp lại thì tình yêu này cũng không bao giờ chết trong em. Chỉ có anh, chàng họa sĩ với lòng chân thành, chính trực với sự trải nghiệm muôn màu về cuộc đời mới khiến em giữ được cho mình tình yêu mãnh liệt đến thế.
Chúc anh sẽ luôn song hành trên những bước đường đời vời những người đàn bà vô cùng yêu anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhật ký 4 ngày vắng anh...
- 4 ngày trôi qua, không còn anh mỗi sáng sớm gọi em dậy, không còn anh nhắc em ăn sáng, không còn anh dặn em chạy xe cẩn thận...
Nhìn bầu trời bên ngoài ảm đạm, xung quanh phòng làm việc lại vắng lặng...bất chợt lòng em trùng xuống , nỗi nhớ lại dâng đầy đôi mắt. Em thật sự buồn.
Hôm nay là 4 ngày kể từ ngày ta không còn trò chuyện từng giờ nữa. Em thật sự rất lo lắng cho anh, nhưng em dằn lòng mình lại, để cho ngày tháng lặng lẽ qua đi và em biết ta sẽ lạc mất nhau từ đây.
Em không yếu đuối nữa, cũng không còn khóc nữa. Em mặc nhiên cho nó là số phận , mặc nhiên chấp nhận sự thật này dù khi đêm về em vẫn thường giật mình ngơ ngác.
Trời đã vào đông rồi, mỗi sáng sớm khi thức giấc em cảm nhận được cái lạnh nhè nhẹ mới chớm đông thoảng qua tim. Em đưa mắt nhìn cái điện thoại vẫn nằm im ắng nơi góc phòng. Không còn anh mỗi sáng sớm gọi em dậy, không còn anh nhắc em ăn sáng, không còn anh dặn em chạy xe cẩn thận. Em nằm lại thật lâu trên giường và cảm giác mình chưa thực sự sẵn sàng cho một ngày mới đến.
Em vẫn phải chào đón một ngày mới bằng nụ cười gượng gạo đó, bằng niềm tin vào cuộc sống mỗi ngày một vơi đi. (Ảnh minh họa)
Nhưng nắng đã lên rồi anh ạ, nắng hong khô bờ mi em và ngăn cho dòng nước mắt không tràn qua mi. Em vẫn phải chào đón một ngày mới bằng nụ cười gượng gạo đó, bằng niềm tin vào cuộc sống mỗi ngày một vơi đi.
Em nhìn đôi mắt mình trong gương, luôn luôn chỉ là sự u uất đáng thương, cô gái trong gương là em sao ??? Cô gái ấy nhạt nhòa và đã có dấu vết của thời gian rồi. Em vơ vội hộp phấn, hy vọng nó sẽ che được đôi mắt thâm quầng của em. Sau những cố gắng che giấu vết thời gian, cuối cùng em cũng mỉm cười nhẹ và tự kỉ rằng thế là ổn rồi, em vẫn xinh lung linh đấy thôi.
Đôi khi em tự hỏi cuộc đời rằng có điều gì trên thế gian này là công bằng không? Có điều gì đảm bảo cho em là những gì ta cho đi rồi sẽ nhận lại được tràn đầy. Và cuộc sống trả lời cho em như thế này đây, trả lời cho em bằng những đêm thức trắng, bằng những ngày mưa và nước mắt hòa lẫn, bằng những khắc khoải mệt nhoài của trái tim.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi người con gái tôi yêu Diễm à cũng hơn một tuần trôi qua, một khoảng thời gian không ngắn mà cũng không quá dài, thời gian đủ để anh nhận ra những việc anh nên làm. Ngày nào cũng vậy, không lúc nào anh không nghĩ về em. Anh cầm chiếc điện thoại, anh muốn nhắn tin, gọi điện cho em nhưng anh không biết phải nói như...