Em cảm thấy “tù túng” trong cái gọi là tình yêu của anh…
Em tên Thành năm nay 26 tuổi, quen bạn gái năm nay 20 tuổi, tụi em quen được hơn nửa năm rồi, tụi em mới chia tay gần đây. Em muốn hỏi chương trình là liệu rằng cô ấy còn cho em cơ hội để quay lại không.
Chuyện xảy ra được 5 ngày rồi, lý do dẫn đến việc cãi nhau rồi chia tay thì cũng giống như vài lần trước, là do em đòi hỏi một việc gì đó mà cô ấy không đồng ý, em năn nỉ rồi tỏ vẻ giận dỗi, nói qua lại vài lần là kiểu gì cô ấy cũng giận. Mấy lần trước em cũng hứa là sẽ thay đổi, sẽ không nói dai nữa, và không đòi hỏi điều gì mà cô ấy không thích, nhưng hôm vừa rồi em lại tái diễn.
Chuyện là cô ấy đi làm thêm tối về, em đón về và hai đứa lòng vòng 1 lúc thì ở chỗ làm rủ đi ăn uống, lúc đó cũng là hơn 10h tối thế là em đòi đi cùng, nhưng cô ấy thì không muốn vì ông chủ chỗ làm không thích, với cả bình thường cô ấy cũng ngại dắt em đi cùng. Thế là em cố tình đi cùng, lúc về cô ấy nói lớn, giọng rất rõ ràng và nói là chia tay. Lúc cô ấy nói hai mắt cô ấy đỏ hoe, em thì ôm cô ấy xin lỗi lấy xin lỗi để, nhưng cô ấy không chiu và nói là quá đủ và quá sức chịu đựng của cô ấy rồi.
Lần này thực sự em rất lo, bởi vì cô ấy tức giận hơn những lần trước rất nhiều, cô ấy trừng mắt và cấm không cho em xuất hiện trước mặt cô ấy, cấm không cho gọi và cấm không cho nhắn tin, vài ngày sau em cố nhắn tin giải thích thì cô ấy đã chặn số của em. Buồn thay hôm đó lại là sinh nhật của em. Em thực sự rất đau khổ và lo lắng vì mọi lần dù nói chia tay thật đấy nhưng cô ấy vẫn cho em chở đi làm, vẫn trả lời tin nhắn dù chỉ qua loa và cho có, và cũng chỉ giận được một tuần thôi.
Video đang HOT
Nhưng lần này em cảm thấy mọi việc khá tệ, cô ấy nói đã không tin em nữa. Em thì chỉ muốn giải thích cho cô ấy hiểu là em lo cho cô ấy nên mới muốn đi cùng chứ em cũng biết điều em đòi hỏi là sai rồi. Em mới quen được hơn nửa năm thôi nhưng thực sự tình cảm em dành cho cô ấy rất nhiều, nhiều lúc cô ấy lớn tiếng quát em nhưng dần dần em cũng đều im lặng, mặc dù có lúc em không có lỗi, vì em nghĩ không nên trách phụ nữ, để họ tự biết lỗi thì hay hơn.
Có điều cái tính theo sát, can thiệp vào việc của cô ấy thì em lại chưa cải thiện được, có thể là em hơi ghen, em hay lo lắng nên mới có hành động như vậy , nhưng thực lòng em thương cô ấy nên dù cố gắng em cũng chưa thể bỏ ngay trong một vài tháng được. Em biết cô ấy gần một năm nhưng mãi sau em mới dám ngỏ lời vì em mặc cảm hoàn cảnh gia đình, và vì em biết cô ấy chấp nhận hoàn cảnh của em nên em mới quyết định làm quen cô ấy.
Thế nên bây giờ em thực sự lo lắng, em không tập trung làm được việc gì cả. Hàng ngày em chỉ dám đứng từ xa nhìn và đi theo cô ấy, có lúc em thấy cô ấy quay lại trừng mắt nhìn em, bạn bè chỗ làm cô ấy cũng nói là em chờ cô ấy bên ngoài chỗ làm, cô ấy chỉ trừng mắt nhìn em, chắc cô ấy tức giận em lắm.
Mấy ngày hôm nay em đau khổ hơn bao giờ hết, em sợ mất cô ấy lắm.
Em vì rất yêu cô ấy đồng thời có tâm lý tự ti về bản thân nên luôn có tâm lý sợ mất cô ấy, luôn muốn ở bên cô ấy mọi lúc mọi nơi để quan tâm, lo lắng cũng là để kiểm soát cô ấy chặt chẽ. Điều đó khiến cô ấy cảm thấy bí bách, ngột ngạt, muốn thoát ra ngoài. Khi cô ấy muốn được tự do, có những khoảng không gian riêng, em vẫn bỏ qua mọi yêu cầu chính đáng của cô ấy, điều đó có thể khiến cô ấy cảm thấy mình không được tôn trọng, tâm trạng của cô ấy trở lên tồi tệ. Ở đây, rõ ràng là em yêu cô ấy nhưng vì cách thể hiện tình yêu của em chưa phù hợp nên đã không những cô ấy không cảm nhận được tình cảm của em mà còn khiến tình yêu cô ấy dành cho em cạn dần, cô ấy trở lên ghét bỏ em và nói chia tay em.
Thay vì đó, nếu như em tự tin hơn vào bản thân, biết cách tiết chế cách thể hiện tình cảm của mình, quan tâm vừa đủ, lo lắng vừa đủ, thân mật vừa đủ, tôn trọng những mong muốn của cô ấy… thì có lẽ cô ấy đã cảm nhận được trọn vẹn tình cảm của em mà không cảm thấy bí bách, ngột ngạt, để cô ấy biết nhớ nhung, trông chờ, tình yêu của hai người cũng có thêm nhiều màu sắc hơn, gắn bó hơn…
Nói như vậy để thấy, để gìn giữ và duy trì một mối quan hệ thì chỉ có tình yêu thôi là chưa đủ, bên cạnh đó, chúng ta cần phải có kiến thức, kĩ năng và sự tự nhận thức của mỗi cá nhân. Em hãy học hỏi, cố gắng nhiều hơn nữa để ngày càng chín chắn, trưởng thành hơn nhé. Nếu như bạn gái còn tình cảm với em và nhận thấy những sự thay đổi tích cực từ phía em, cô ấy sẽ quay lại và tình cảm của hai người sẽ có nền tảng vững chắc. Còn nếu như cô ấy không còn tình cảm với em nữa, có lẽ chúng ta phải tôn trọng quyết định của cô ấy và rút ra bài học kinh nghiệm sâu sắc cho bản thân mình.
Theo iblog
Mất chồng vì sĩ diện
Cuối cùng anh cũng chịu quay về sau nửa năm chúng tôi ly thân. Khấp khởi mừng thầm, nào ngờ, đất trời như đổ sụp dưới chân khi anh chìa lá đơn ly hôn, bảo tôi ký.
ảnh minh họa
Anh ôn tồn: "Đến mức này, có về sống với nhau thì mọi chuyện sẽ không còn như trước. Mình nên chia tay, cô có nhiều người theo đuổi, lựa chọn, họ xứng đáng hơn tôi". Muốn níu kéo anh, muốn giải thích, song sĩ diện một lần nữa nổi lên, thôi thúc tôi hãy ly hôn đi, xem thử không có tôi, cuộc sống của anh sẽ thế nào, mối quan hệ giữa anh với tình nhân duy trì được bao lâu; rồi lúc nào đó anh sẽ quay về xin tôi tha thứ... Tôi đặt bút ký đơn.
Anh là người hiền lành, luôn bằng lòng với hiện tại, không muốn hơn thua ai nhưng cực kỳ dễ tổn thương nếu bị xúc phạm. Mười năm chung sống, anh vẫn là... nhân viên quèn làm việc cho một công ty phát hành sách. Mọi trang trải gia đình đều do tôi lo liệu. Tôi thật sự bị sốc khi biết anh ngoại tình. Người đàn bà anh yêu thua tôi mọi mặt: lớn tuổi hơn, nhan sắc trung bình, chủ một cửa hàng nhỏ mua bán sách báo cũ. Anh trở nên chướng mắt, thừa thãi trong ngôi nhà tôi mua trước khi cưới nhau. Tôi đuổi anh đi, viện lẽ vợ chồng nên ly thân để cùng nhìn nhận lại. Dù anh hứa sẽ chấm dứt quan hệ ngoài luồng, song tôi bất chấp. Tôi muốn trừng phạt anh, để anh gặm nhấm những sai trái của mình.
Nghe kể suốt hai tháng trời, ngoài giờ làm, anh chỉ ở lại công ty, tuyệt nhiên không "dan díu" đến người đàn bà kia càng khiến tôi hả dạ. Tôi đoán chắc, anh đã rất hối hận, biết điều gì là quan trọng, cần thiết: tình nhân hay mái ấm gia đình. Tôi đợi anh quay về xin lỗi, khi ấy, tôi sẽ tha thứ hết vì tôi vẫn còn rất yêu anh. Nhưng anh cứ im lặng khiến tôi càng điên tiết. Một đêm nghĩ quẩn, tôi vờ gửi nhầm tin nhắn cho anh: "Hôm nay đi chơi với anh rất vui. Em thích anh rồi đấy!". Im lặng. Tự ái nổi lên, để rồi cứ cách dăm ba ngày, tôi giở tiếp màn kịch vờ gửi nhầm tin nhắn, nội dung cho anh thấy tôi đang hẹn hò với một người đàn ông thành đạt, rất yêu tôi. Tôi cho rằng việc mình làm sẽ đánh thức sự ghen tuông nơi anh, khiến anh lo sợ mà quay về.
Bạn bè anh kể lại, anh nhậu nhẹt nhiều hơn, tâm trạng rất... chán đời. Tôi thấy đã nư, lần nữa tin mình đúng. "Chiêu" cuối cùng của tôi là mượn một người bạn lái ô tô đưa tôi đến chỗ anh làm, vờ báo có chuyến công tác gấp nên giao lại việc học hành, đưa đón các con ba ngày tới cho anh. Nhìn tôi tình tứ khoác tay người đàn ông chỉn chu, sang trọng, anh nhíu mày khó chịu, trả lời tôi từng tiếng nhát gừng. Tôi vui, hả dạ bởi biết anh đang ghen. Chuyến công tác của tôi là ba ngày đến ở nhờ nhà của cô bạn thân. Lúc trở về, tôi nghe con gái khoe: "Ba đưa con đến ăn cơm nhà cô Ngân bán sách, cô tặng con nhiều sách lắm". Tôi giận run người, điên loạn giật mớ sách trên tay con xé nát. Tôi còn trút giận lên con bằng trận đòn vì tội dám mang những thứ vớ vẩn, cũ nát về ngôi nhà sang trọng của mình.
Nửa năm anh ra ngoài sống, nhớ anh, nhiều lần tôi mượn cớ nhờ anh về sửa ống nước, chỉ con học, phụ đám giỗ ba... cốt để gặp mặt. Thế nhưng, khi thì anh trả lời: "Không có tôi, cô vẫn làm được hết mọi việc", lúc đáp giọng tự ái: "Đâu phải cô là chủ nhà rồi muốn đuổi hay kêu ai về cũng được?". Giờ đây, nghe con gái kể về trận đòn, anh gửi cho tôi tin nhắn: "Chiều nay sau giờ làm, tôi về bên ấy, cô có đi với ai hãy đợi tôi nói chuyện xong". Tôi chảy nước mắt mừng rỡ khi nhận được thông báo của anh. Tôi tin, một người cha rất thương con như anh sẽ không muốn con sống trong bầu không khí ngột ngạt, bị lôi vào chuyện người lớn. Tôi sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện để tiếp tục cuộc hôn nhân. Vậy mà... Có phải "cái tôi" ngang bướng, sĩ diện cùng những việc làm ngốc nghếch của tôi đã đẩy anh đến gần với nhân tình, rời xa mái ấm, để tôi vĩnh viễn mất anh?
Theo iblog
Chấp nhận để chồng ngoại tình có lẽ là quyết định mà tôi không hề hối hận Thay vì đau khổ, dằn vặt chồng, khiến cuộc sống ngột ngạt, chị đã học cách chấp nhận và sống thoải mái hơn khi biết chồng ngoại tình. Chị bắt đầu học cách sống chung chồng với một người phụ nữ khác. (Ảnh minh họa) Chị và anh kết hôn được 3 năm thì hạnh phúc trong chị tan vỡ khi chị phát...